Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3040 chữ

Tần Chí Quân hiếm khi ngủ thẳng đến lúc tiếng chuông báo thức vang lên mới tỉnh, anh cúi đầu nhìn cô nhóc bị anh ôm vào trong ngực. Anh cong khóe môi khẽ hôn lên đỉnh tóc cô, cẩn thận rút cánh tay từ dưới cổ cô ra và rón rén rời khỏi giường.

Anh gấp quần áo của Cố Uyển rồi đặt bên cạnh gối cô, trước khi ra khỏi cửa anh còn nhặt quyển sách giáo khoa lớp mười rơi xuống đất hôm qua và đặt sách lên bàn. Cô nhóc muốn đọc sách anh lập tức cung cấp, nhưng anh cũng không hy vọng cô có bất kỳ sự ràng buộc hay áp lực nào, trở về tìm được cơ hội cần phải khuyên mới được.

Cố Uyển ngủ rất say, Tần Chí Quân đi hồi lâu cô mới bị tiếng khẩu hiệu trên sân huấn luyện đánh thức.

Đổi chỗ ngủ lại còn say rượu, trong đầu cô nhất thời có hơi choáng váng, sững sờ suy nghĩ một hồi, đến khi nhớ lại tình cảnh đêm qua cô mới hoảng hốt không biết là sự thật hay là giấc mơ, mặt cô đỏ lên.

Cô vén chăn lên nhìn vào trong chăn, sau đó cả người cô vùi vào trong gối. Che mình một lúc, lúc mặc quần áo cô nhìn dấu vết bên ngực trái, sau đó vẻ mặt bối rối...

Dấu vết kia không thấy rõ và mảnh da nhỏ chỗ dấu vết ban đầu giống như bị nhạt màu. Sao lại cắn ở đây chứ...

Cô nhanh chóng mặc quần áo, nhéo nhéo lỗ tai nóng rực rồi xuống giường gấp chăn mang đi giặt.

Trong căn tin của tiểu đoàn ba, Hạ Quân nghe đại đội trưởng đại đội hai và đại đội trưởng đại đội 3 bàn luận về vợ của Tần Chí Quân, anh vẫn bình tĩnh ăn sáng, nhưng sự chú ý của anh đều đổ dồn vào cuộc đối thoại của hai người.

“Nghe nói vợ của tiểu đoàn phó Tần doanh rất xinh đẹp, còn đẹp hơn cả Tống Tử San.” “Tại sao tôi lại nghe nói là một cô gái nông thôn, cao lớn thô kệch còn có thể đi săn thú. Hôm qua căn tin trong doanh trại hình như có thêm đồ ăn đấy, chính là cô ấy lên núi săn bảy tám con gà rừng đưa đến tiểu đội nấu ăn.”

“Cao lớn thô kệch sao, người nói câu này thật sự đã gặp qua cô ấy sao? Tôi là nghe thằng nhóc Chu Trường An kia nói, ngày hôm qua cậu ta đứng canh gác, tận mắt nhìn thấy, theo lời nói của cậu ta, dáng dấp giống như một tiên nữ đấy.”

“Thật sao, tiểu đoàn phó Tần thật may mắn đó."

“Cũng không phải, nhìn mới chừng mười tám tuổi, ít hơn anh ấy bảy tám tuổi. Bình thường anh ấy chính là một kẻ cuồng huấn luyện, huấn luyện binh lính đến khối băng nửa điểm cũng không buông tha, tôi nghe nói ở trước mặt vợ anh ấy rất thay đổi, cưng chiều đến không chịu nổi đó.”

“Được vậy còn không cưng chiều sao, tôi mà có thể tìm một cô vợ nhỏ thua tuổi tôi nhiều như vậy, dáng vẻ còn giống như tiên nữ thế, tôi cũng sẽ cưng chiều cô ấy đến tận trời.”

Hạ Quân nghe được gần như rất rõ, ăn mấy miếng bánh bao trong tay, nhếch khóe môi. Toàn trung đoàn gần hai ngàn người, anh ta và Tần Chí Quân nhập ngũ cùng lúc, cùng là binh lính xuất thân từ nông thôn, cùng nhau phấn đấu đi lên.

Bây giờ còn cùng là tiểu đoàn phó, nhưng trong lòng anh ta rất rõ, tiểu đoàn ba của anh ta thật sự kém hơn tiểu đoàn một mấy phần, tiểu đoàn một là doanh trại trọng điểm bồi dưỡng đội quân tiên phong trong trung đoàn.

Anh ta tự nhận thực lực cũng không kém Tần Chí Quân, chỉ là thiếu một chút may mắn mà thôi. Tần Chí Quân và Chu Dương và qua lại rất thân thiết, mà gia thế của Chu Dương...

Hạ Quân thích Tống Tử San, không chỉ bởi vì cô ta rất xinh ra đẹp, mà quan trọng hơn là có Sư đoàn trưởng Tống đứng sau cô ta. Nhưng anh ta đã sớm nhận ra trái tim của Tống Tử San chỉ đặt ở trên người Tần Chí Quân, mặc dù Tần Chí Quân từ trước đến nay không nhìn thẳng vào cô ta, ánh mắt của cô ta vẫn thủy chung là đi theo anh.

Từ trước đến nay, Hạ Quân từ đều cảm thấy anh ta kém Tần Chí Quân chỉ có vận may và ngoại hình, dáng dấp anh ta cũng đẹp nhưng lại không có cách nào so sánh với Tần Chí Quân, nếu như không phải như vậy, Tống Tử San làm sao có thể chỉ xem trọng Tần Chí Quân.

Bây giờ Tần Chí Quân đã kết hôn rồi, còn cưới một cô gái nông thôn, ha ha.

Dù sao Tống Tử San cũng nên từ bỏ, anh ta chỉ cần cố gắng hơn nữa, trở thành con rể của Sư đoàn trưởng Tống, tương lai của anh ta chắc chắn sẽ thay đổi lớn. Tần Chí Quân và Chu Dương có thân thiết đến đâu thì cũng chỉ là bạn bè, sự giúp đỡ của nhà họ Chu dành cho anh cũng có hạn, sớm muộn gì cũng có một ngày, anh ta có thể đứng ở độ cao mà Tần Chí Quân không thể đạt tới.

Anh ta cũng không cảm thấy suy nghĩ này của mình không tốt, nhà của vợ cũng là một phần của địa vị, nhà họ Tống giúp anh ta, anh ta sẽ đối xử tốt với Tống Tử San coi như là báo đáp.

Tần Chí Quân vẫn còn quá ngây thơ, một cô gái trong quân đội như Tống Tử San không muốn mà lại đi cưới một cô gái nông thôn, xinh đẹp thì kiếm được cơm ăn sao?

Anh ta vừa ăn cháo vừa cẩn thận lên kế hoạch cho tương lai, tâm trí quyết đoán,chỉ tưởng tượng thôi đã thấy nhiệt huyết sôi trào rồi.

Chỉ là anh ta một lòng một dạ lấy Tần Chí Quân làm tiêu chuẩn để so sánh, trong mắt Tần Chí Quân lại chỉ có mỗi vợ mình.

Một nhóm chiến sĩ của tiểu đội nấu ăn, hôm nay đã mở thêm bếp nhỏ cho Cố Uyển, một nhóm chiến sĩ từ các tỉnh khác nhau đều bàn bạc làm món ăn đặc sắc của quê hương mình.

Ngô Trường Thuận quê ở Nam Xương tỉnh Giang Tây, làm canh ngói đặc trưng của quê hương cậu ấy.

Tề Nhất Phi ở tỉnh Chiết Giang làm một đĩa bánh bơ.

Lỗ Hạng Minh ở tỉnh Hà Nam thì làm mì ba tư tươi, nước lèo là canh nguyên chất cậu ấy đã nấu chín trong một đêm, sợi mì được kéo thành sợi mỏng, mặt trên phủ một miếng thịt thái mỏng rồi rắc rau thơm vào, nhìn vào lập tức khiến người ta thèm thuồng.

Lúc Tần Chí Quân đi lấy cơm, bị chiến sĩ tiểu đội nấu ăn sáng sớm chú ý kéo lại, trực tiếp bưng mấy hộp cơm cho anh và cười nói: “Hôm qua chị dâu đưa cho chúng em gà rừng, đây là do em chiến sĩ trong tiểu đội nấu ăn làm riêng cho chị dâu, là món ăn đặc trưng của quê hương, sợ chị dâu ăn không hết nên hôm nay chỉ có ba thứ này, đợi ngày mai chúng em đổi thêm vài người làm đồ ăn vặt sở trường cho chị dâu nếm thử.”

Tần Chí Quân không ngờ vợ anh lại đưa đồ đến nhà bếp một chuyến còn hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt một lần, anh cười ha ha nhận lấy và nói: “Vậy anh thay chị dâu của các chú cám ơn các chú.

Sau khi rửa mặt xong, Cố Uyển vốn định giúp Tần Chí Quân giặt quần áo và quét dọn nhà tập thể một chút, nhưng Tần Chí Quân thật sự rất biết thu dọn nội vụ, nhà tập thể được dọn dẹp sạch sẽ thoải mái không chê vào đâu được, quần áo bẩn vớ thối đều tìm không ra một cái nào. Chỗ ở của Tần Chí Quân rất đơn giản, ngay cả tủ quần áo cũng không có, chỉ có một cái rương. Cô mở ra nhìn bên trong thì thấy tất cả đều là quần áo quân đội màu xanh và quần áo ứng với mỗi mùa chỉ có ba bộ quân phục, ngoại trừ đồ lót, một một bộ quần áo thường khi ra ngoài anh cũng không có.

Cố Uyển nghĩ đến sự hào phóng khi anh mua đồ cho cô, nhưng cô cũng tiết kiệm được và không mua gì cả.

Không tìm được quần áo để giặt, cô nhìn tấm chăn trên giường suy nghĩ một lát vẫn bỏ đi ý nghĩ giặt chăn, thật ra cô cũng ít nhiều biết một chút về việc đời, vừa mới đến thăm người thân mà sáng sớm hôm sau đã đi giặt chăn sợ bị người ta nhìn vào sẽ không biết nghĩ sai đến đâu.

Cuối cùng cô chọn ra hai đôi giày giải phóng quân sự của Tần Chí Quân mang đến bể nước công cộng bên kia rửa sạch. Tần Chí Quân bưng mấy hộp cơm trở về đúng lúc nhìn thấy Cố Uyển đang giặt giày của anh, anh đặt hộp cơm vào nhà tập thể và định đi cướp giày trong tay cô.

Mỗi ngày anh đều tập luyện rất nhiều, giày giặt dù có siêng nặng lại có thể sạch sẽ đến đâu nhưng sao có thể để cô giặt giày.

Cố Uyển liếc anh và nói: “Đang ở bên ngoài đấy, anh đừng có cướp làm em xấu mặt, em là vợ anh, giặt giày cho anh sao lại không được.”

Tần Chí Quân bị câu nói em là vợ anh của cô làm cho trong lòng nóng lên, nhưng giày vẫn không chịu để cô giặt.

“Ngoan, lát nữa anh sẽ tự mình giặt sạch, em rửa tay ăn đi, các chiến sĩ cấp thấp trong tiểu đội nấu ăn một mình mở bếp nhỏ cho em, còn nói là muốn cảm ơn em ngày hôm qua đã tặng gà rừng cho họ đấy.”

Cố Uyển thấy anh lại dỗ mình đi, cô nghe được rất buồn cười, ý bảo anh nhìn giày trên tay cô: “Đã giặt sạch lắm rồi.”

Cô nhanh chóng giặt giày và mang nó đến bệ cửa sổ để phơi nắng. Thấy vậy, Tần Chí Quân pha một chậu nước rửa mặt ấm, chờ cô phơi giày xong thì kéo ra vào phòng cẩn thận rửa tay cho cô hai lần, lại nghiêm túc lấy khăn mặt lau khô cho cô.

Một đôi tay xinh đẹp thế này lại đi giặt đôi giày bẩn của anh, anh chỉ nhìn đã cảm thấy hai đôi giày kia tội nghiệt nặng nề rồi.

Hành động này khiến Cố Uyển dở khóc dở cười, nói: “Em đâu có yếu đuối như vậy chứ, từ nhỏ em đã thường xuyên làm những việc này rồi.”

Tần Chí Quân dắt cô đến bàn làm việc ngồi xuống, vừa mở từng hộp cơm ra vừa nói: “Đó là ở nhà em, bây giờ em lấy anh rồi thì là người nhà của anh, phải làm một cô nhóc yếu đuối.”

Anh vừa nói vừa nở nụ cười, nhéo chóp mũi của Cố Uyển nói: “Anh chỉ thích em làm một cô gái yếu đuối thôi.”

Cố Uyển cầm lấy tay anh, trong mắt có ý cười sâu đậm.

Bữa sáng trong bộ đội này của Cố Uyển rất tinh tế, Tần Chí Quân trêu ghẹo: “Em như thế mà cũng biết mua chuộc lòng người ha, anh ở đây nhiều năm như vậy cũng không biết những người này còn có thể nấu ăn ngon vậy đấy, mỗi ngày họ đều nấu một nồi thức ăn lớn, đâu có ngon như món này.”

Cố Uyển cười vui vẻ, nói: “Anh thay em cảm ơn bọn họ nha.”

Tần Chí Quân nhướng mày, nói: “Hay là ngày mai em trực tiếp đến căn tin ăn cơm rồi tự mình cảm ơn họ đi? Tiểu Ngô bảo ngày mai bọn họ sẽ làm cho em mấy món ăn vặt đặc sắc khác đó.”

Nghe vậy, Cố Uyển nói với Tần Chí Quân là cô phải lập tức trở về thành phố, Tần Chí Quân sửng sốt, sao cô vừa tới đã phải đi rồi.

“Uyển Uyển, bây giờ mặc dù không có phòng tiếp đãi thăm người thân nên không thể ở lâu, nhưng ở lại ba bốn ngày cũng được mà.”

Cố Uyển cũng không nỡ rời xa anh, nhưng vốn chỉ đến thăm anh, cô cũng không biết quân đội có thể ở lại, quần áo cô thay giặt cũng không mang theo một cái nào, cô còn nhận công việc ở khu phố bên kia nên không thể làm lỡ chuyện của người ta được.

Cô không muốn Tần Chí Quân biết cô làm công việc thủ công này, có lẽ là sợ anh đau lòng, lại có lẽ là lòng tự trọng nhỏ nhoi của cô làm ảnh hưởng.

Cô chỉ nói không mang theo quần áo, lại hứa hẹn một thời gian ngắn nữa sẽ đến thăm anh, đến lúc đó sẽ ở lại thêm vài ngày, Tần Chí Quân mới không nỡ đành gật đầu.

Hơn chín giờ, Tần Chí Quân và Cố Uyển lại đi vào núi một chuyến, lần này Cố Uyển đã thuần thục kỹ năng, cố gắng chỉ đập ngất con mồi rồi mò mẫm hai lần thì tìm được kỹ năng.

Đến lúc mười giờ rưỡi đi ra, cô thu hoạch được bảy con gà rừng và ba con thỏ rừng, có thể nói là bội thu, cô còn gọi hai chiến sĩ khác đứng canh gác để xem chừng, đầu năm nay ai mà không biết thịt chứ.

Tần Chí Quân chạy đến tiểu đội nấu ăn tìm cho cô một túi da rắn nhỏ, muốn đưa cô về thành phố B.

Cố Uyển nghĩ đến những hộp giấy chất đống ở trong phòng nên lắc đầu từ chối, cô bỏ hết mấy quyển sách Phương Tử Quân đưa vào cái túi quân dụng của Tần Chí Quân rồi đeo trên lưng, còn cầm một con thỏ rừng và một con gà rừng bảo anh đưa cho nhà Chu Dương và chuẩn bị đi về.

Trước giờ tính tình Tần Chí Quân rất gọn gàng, nhưng từ khi gặp cố Uyển lại thay đổi, anh cảm thấy chỉ cần có thể ở bên cô thêm một phút cũng tốt. Anh gọi mấy tiểu chiến sĩ đưa đồ cho Chu Dương, rồi nhận lấy túi da rắn trên tay Cố Uyển và nói ít nhất phải đưa cô lên xe.

Rõ ràng đường núi rất dài, nhưng hai người đều cảm thấy quá ngắn, thấy xe tới, Tần Chí Quân giữ chặt Cố Uyển chuẩn bị lên xe, nói: “Uyển Uyển, đời này anh không thích được người khác, chỉ có em, chỉ yêu em, anh chỉ thích mỗi mình em, không liên quan gì đến cái khác. Em muốn tiếp tục học tập cũng được, miễn là em thích anh đều ủng hộ, nhưng đừng quá sức cũng không cần quá áp lực.”

Xe dừng lại bên cạnh hai người, nhân viên bán vé mở cửa xe chờ cô lên xe, Cố Uyển ở bên ngoài bất ngờ nghe được Tần Chí Quân thổ lộ thẳng thắn như vậy, vành tai hơi đỏ lên. Cô gật đầu, nụ cười ngọt ngào: “Vâng, anh phải tự chăm sóc tốt bản thân, qua thời gian ngắn nữa em sẽ đến thăm anh.”

Nói xong cô lập tức bước nhanh lên xe.

Chiếc xe từ từ khởi động, cô vẫy tay chào anh qua tấm cửa sổ.

Tần Chí Quân đi theo xe một đoạn thật dài, cho đến khi chiếc xe kia lăn bánh ra khỏi tầm mắt của anh.

Giờ khắc này, anh cảm thấy vô cùng có lỗi với Cố Uyển,có lẽ cô chưa bao giờ thật sự nhận ra vẻ đẹp của mình, gia thế tốt như Chu Tĩnh cũng phải động lòng với cô.

Nếu không phải bọn họ đã đính hôn trước, nếu không vì sự ích kỷ của anh, bóp chết sự yêu mến của Chu Tĩnh đối với cô lúc mới nảy mầm, cô vốn có thể có cuộc sống tốt đẹp hơn.

Thậm chí cô cũng không biết có một người đàn ông ưu tú như vậy cũng từng yêu cô.

Nhưng anh chính là ích kỷ, trước khi không hề động lòng anh không muốn liên lụy đến một cô gái tốt, nhưng đã động lòng động tình, sao anh có thể suy nghĩ nhiều vậy chứ.

Lúc đó anh nghĩ, cho dù chân anh không được tốt cũng sẽ cố gắng cho cô một cuộc sống thật tốt, cưng chiều cô yêu cô, chỉ cần cô nguyện ý, anh sẽ không cam lòng buông tay nữa.

Ông trời chiếu cố anh nhiều hơn và cô nhóc cũng có tình cảm với anh.

Thậm chí, anh còn phải trở về quân đội, nhưng cô không sợ gian khổ muốn đi theo quân đội. Hiện giờ một mình cô sống xa quê hương ở thành phố B mà chưa quen với cuộc sống ở đây, còn anh thậm chí còn không làm bạn được với cô, cũng không có cách nào chăm sóc cô, ngay cả gặp mặt một lần cũng rất khó khăn.

Nhưng anh vẫn sẽ cố gắng, cố gắng tạo điều kiện tốt hơn cho cô, miễn là cô hạnh phúc và không phải lo lắng.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.