Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2075 chữ

Tần Chí Quân thấy cô dừng lại, bèn hỏi: "Sao thế?"

Cố Uyển lắc đầu, cô cũng không biết nữa. Ngay lúc này, một đốm ánh sáng vàng trên đỉnh hẻm núi vụt qua trước mắt. Cô ngẩng đầu nhìn kỹ, thấy một con chim màu vàng đang bay vòng vòng trên đỉnh hẻm núi. Chỉ chốc lát sau, con chim nọ bay về phía này, càng bay càng gần. Cố Uyển trợn tròn mắt, nhận ra đó là một con chim đại bàng màu

vàng to, siêu to khổng lồ. Mà hình như con đại bàng nọ cũng không sợ người. Nó lượn vòng một chỗ rồi bất ngờ lao xuống cách chỗ đứng của Cố Uyển hơn trăm mét, tốc độ rất nhanh.

Đợi đến khi nó bay lên, cô thấy một con thỏ hoang màu xám đã nằm dưới vuốt nó, thì ra là đại bàng đến để săn mồi.

Tần Chí Quân không biết cô đang nhìn gì nữa, anh thấy rõ ràng trên bầu trời chẳng có gì cả.

Chim đại bàng khổng lồ bay về phía hẻm núi. Theo bản năng, Cố Uyển nhấc chân muốn đuổi theo. Cô không rõ lý do, nhưng cô biết, cô muốn thứ đó. Giống như... giống y như khi nhìn thấy Tần Chí Quân vậy, có lẽ thứ đó có lợi cho cô. Chỉ là với Tần Chí Quân, cô chỉ cần cọ hơi thở anh là được, còn cách dùng của thứ kia như thế nào thì cô vẫn chưa biết. Có vẻ như chuyện này thuộc về bản năng mà huyết mạch Yêu tộc tạo nên.

Chân cô sao có thể đuổi kịp đại bàng khổng lồ đang bay lượn trên không trung? Cố Uyển chỉ đành trơ mắt nhìn đại bàng khổng lồ bay vào gần hẻm núi rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Tần Chí Quân tò mò hỏi: "Em đang nhìn gì thế?"

Cố Uyển kinh ngạc, anh không nhìn thấy à? Cô chỉ hướng hẻm núi, nói: "Vừa rồi ở đó có một con chim đại bàng khổng lồ màu vàng."

Tần Chí Quân cười cười, chỉ cho là vì ở xa nên mình chưa nhìn thấy, cười nhắc nhở cô: "Đi thôi."

Cố Uyển lưu luyến nhìn hẻm núi vài lần rồi mới bước lên đường về nhà.

Sắp đến thôn Thanh Hồ, Cố Uyển kiên trì đòi Tần Chí Quân trả lại sọt cho cô đeo. Ánh mắt Tần Chí Quân đảo qua eo cô. Cô mặc quần áo rộng rãi nên không nhìn ra, ngày hôm qua, bản thân anh vì quá khẩn trương nên cũng không biết. Nhưng hôm nay, anh đã biết, eo và thắt lưng kia quá nhỏ, cái gùi nặng như vậy, cô nhóc cũng không sợ nó làm vặn vòng eo nhỏ của cô à.

Cố Uyển nhìn biểu cảm trên mặt anh, giải thích: "Sức em lớn lắm.”

Tần Chí Quân bất đắc dĩ, đành buông gùi, đeo lên lưng cô một lần nữa, lòng lại nghĩ sức em lớn thật, nhưng làn da dễ bị trầy xước nha, đeo gùi một đoạn đường ngắn, không khéo vết dây đeo lại hằn thêm một chút ấy chứ.

Hai người một trước một sau trở về nhà, Tần Chí Quân phát hiện có khách đến chơi nhà.

Đó là một đạo sĩ thoạt trông có vẻ đã ngoài năm mươi, búi tóc đạo gia xiêu vẹo. Chu Tĩnh nói đây là bác sĩ Chung. Tần Chí Quân bất ngờ, ông ấy tới quá nhanh rồi. Hôm qua Chu Tĩnh còn nói ông ấy chưa xác định thời gian, đi từ thành phố B đến đây, dù thế nào cũng phải mất một ngày mới đến được.

Đạo sĩ này thấy chính chủ đã đến, bước vài bước kéo Tần Chí Quân lại, biểu cảm vốn hơi mất kiên nhẫn chợt đờ ra khi chạm vào tay Tần Chí Quân. Ông ấy còn khẽ ở một tiếng.

Ông ấy đặt tay lên tĩnh mạch Tần Chí Quân để kiểm tra một lát rồi nói với vẻ ngạc nhiên: "Thằng nhóc này, cậu có tố chất tốt đấy, có muốn bái đạo sĩ này làm thầy không?"

Ảo tưởng của đám người bỗng chốc tan thành mây khói. Phong cách của vị đạo trưởng này quá lạ đời, thích nhận đồ đệ, mới vừa rồi còn bảo Chu Tĩnh bái làm thầy. Tần Đại Hữu uyển chuyển nhắc nhở: "Đạo trưởng Chung, phiền ngài khám cho con tôi với, đùi nó có thể chữa khỏi được không."

Xin đừng nói mấy lời như đi tu làm đạo sĩ nữa.

Đạo sĩ Chung khám bệnh nhưng cũng không bắt mạch nữa, cũng chẳng xem giấy tờ kiểm tra mà Lâm Xuân Hoa lấy ra, chỉ ngưng thần nhìn đùi phải của Tần Chí Quân.

Rồi sau đó, ông ấy nói: "Chữa được, nhưng cơ hội mong manh, phải tìm được xương đại bàng vàng trăm năm cơ."

Cố Uyển tới đưa gà rừng cho người nhà họ Tần, vừa vào cửa đã nghe thấy lời nói này. Cô lập tức nhớ đến con đại bàng vàng mà mình nhìn thấy ở hẻm núi lúc trước, không biết đó có phải đại bàng vàng trong lời đạo trưởng không.

Đạo sĩ chợt thấy có linh khí dao động trong không khí, quay lại thì thấy nguồn gốc của linh khí đều từ người của một cô bé.

Thôn nhỏ này đúng là địa linh nhân kiệt. Ông ấy quay sang Cố Uyển, đưa tay nắm chắc tĩnh mạch của cô, đan linh căn hệ thủy lại còn có cơ thể thuần âm. Chàng trai vừa rồi thì là cơ thể thuần dương hệ hỏa. Chậc chậc, chưa nói đến đan linh căn là hi hữu, căn cơ thể thuần dương thuần âm thế này có tiếng là ngàn năm không gặp, thế mà trong cái thôn bé xíu này, ông ấy gặp được những hai người.

Ông vốn chỉ định trả một ân huệ cho người quen cũ, đến một chuyến rồi cố gắng hết sức giải quyết. Hiện giờ, ông lại hạ quyết tâm phải ở lại đây thêm một khoảng thời gian, khéo còn có thể có thể đột phá bình cảnh cũng không chừng.

Vừa rồi, khi bị lừa đảo đi làm đạo sĩ, Tần Chí Quân hết sức hững hờ. Giờ thấy đạo sĩ nọ còn định lừa gạt cô nhóc, anh không còn giữ vẻ bình tĩnh nữa, lập tức xông lên kéo tay Cố Uyển ra khỏi tay đạo sĩ Chung, đẩy người ra phía sau mình.

Nực cười, cô nhóc mà bị lừa đi làm đạo cô thì ai làm vợ anh nữa.

Lời nhận đồ đệ còn chưa kịp nói, tay cô bé đã bị giật ra, ông ấy nhìn dáng vẻ bao che cho con cho Tần Chí Quân, vuốt chòm râu thưa thớt của mình rồi cười phá lên hạ hạ.

"Cô bé này, ông với cháu này. Cháu có tố chất tốt để tu đạo, cháu có thể bái ông làm thầy, giỏi đạo thuật sẽ rất có ích với cháu."

"Có biết độn thổ không ạ?"

Cố Uyển Có đầu ra phía sau Tần Chí Quân, tò mò đánh giá ông lão. Búi tóc kiểu đạo gia, mặc áo đạo sĩ, miệng còn đầy lời phong kiến mê tín, mấy năm trước ông ấy thật sự không bị kéo đi đấu tố à?

Đương nhiên, giờ cô biết yêu quái quỷ thần không phải mê tín. Cô nhìn ông lão, thử phán đoán xem đây là thần tiên thật hay giả.

Ông lão thấy biểu cảm của cô, rõ là đã cảm thấy hứng thú, thế là ông ấy hưng phấn định kéo cô nói chuyện. Tần Chí Quân đen mắt, bước một bước, chắn phía trước Cố Uyển, nghiêng đầu nói với cô: "Đừng tin, ông ấy nhìn ai cũng nói có tố chất tốt, làm đồ đệ của ông ấy đi. Vừa rồi, ông ấy cũng nói với anh y như thế."

Cố Uyển thầm nhủ ông ấy nói thế với anh là đúng rồi mà.

Đạo sĩ Chung thấy anh như thế, cười hì hì. Ông nhìn trúng cả hai cô cậu này, thế là sinh lòng muốn khoe khoang. Chỉ thấy người ông ấy chớp nhoáng lên một cái, người lập tức biến mất ngay tại chỗ, chỉ trong giây lát đã xuất hiện phía sau Tần Chí Quân, kéo lấy tay Cố Uyển. Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, nhìn thấy một loạt tàn ảnh, hai người đã đi đến cửa phòng.

Tần Chí Quân nhìn bàn tay trống rỗng của mình, không dám tin. Anh trợn trừng to hai mắt nhìn ông đạo sĩ kia, ngay cả Chu Tĩnh cũng đứng phắt dậy.

Đây là cao nhân thật sự!

Chu Tĩnh vốn tưởng ông ấy chỉ biết chút thuật chữa bệnh mà thôi, giờ xem ra hoàn toàn không phải, đạo sĩ Chung này có bản lĩnh thật sự đấy chứ.

Lão đạo kia kéo tay của Cố Uyển, nhìn thấy trên tay cô xách theo một con gà rừng, cười nói: “Nhóc con, vừa hay chúng ta tìm chỗ nướng gà rừng ăn. Lão đạo nói cho cháu biết nha, tay nghề nướng gà của ông tuyệt lắm đó, cháu nếm thử sẽ biết, hương vị nhất định sẽ không quên được, không chờ kịp mà muốn bái ông làm thầy đó.”

Chu Tĩnh đen mặt, nhấc chân muốn đuổi theo lão đạo kia, cũng may lão đạo kia ra khỏi cửa nhà họ Tần cũng không dùng đạo pháp, anh ta hoàn toàn có thể đuổi kịp. Chỉ là ra khỏi cửa nhà họ Tần, hiện tại còn không có kết hôn anh ta cũng không dám đi nắm tay Cố Uyển cũng đúng, nhìn lão đạo bắt lấy tay của Cố Uyển kia, trong mắt bốc hỏa lên.

Anh ta còn chưa nắm tay Cố Uyển, vừa gỡ tay lão đạo ra, vừa trầm giọng nói: “Ông buông tay cô ấy ra, nam nữ thụ thụ bất thân, chú ý đừng ảnh hưởng đến thuần phong mỹ tục.”

Lão đạo cười ha hả, tên nhóc con này còn là bình giấm chua.

Vạn vật thế gian, âm dương ngũ hành, thuần âm thuần dương vốn chính là tồn tại hấp dẫn lẫn nhau, ông ấy không hề nghi ngờ hai đứa nhỏ này sẽ thành một đôi cả.

Lão đạo là người tự tại, ở bên ngoài ông ấy sẽ không dùng đạo thuật quá rõ ràng có thể khiến người khác nhìn thấy, cũng không phải là kiểu nói cái gì đều không thể dùng, ông ấy tùy tay ném một chú thuật lên trên chân của Tần Chí Quân, Tần Chí Quân trong chốc lát cảm thấy chân của mình nặng tựa ngàn cân, căn bản không động đậy được.

Anh đứng ở kia như cọc gỗ, nhìn lão đạo lôi kéo Cố Uyển tiếp tục đi, gấp đến độ hô: “Uyển Uyển, trở về.”

Nhóc con quá vô tâm đi, ai kéo đi đều dám đi theo cả.

Cố Uyển đương nhiên không phải là người vô tâm, thật ra cô rất tò mò với lão đạo, với lại cô cũng không cảm nhận được ác ý từ trên người lão đạo.

Chỉ là cô quay đầu nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của Tần Chí Quân, chân vẫn không nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn lão đạo, ông ấy vừa rồi dẫn cô rời khỏi vị trí ngay chốc lát, cảm thấy là ông ấy đã động tay chân. Lão đạo bị cô nhìn đến nỗi ngượng ngùng, nói: “Nhóc con à, không có việc gì, cậu ta mười lăm phút là hết à, chúng ta đi nướng gà rừng ăn.”

Cố Uyển không chịu đi, lão đạo thúc giục cô ấy, cô nhìn đến Tần Chí Quân một cái.

Đạo sĩ Chung hết cách, phất phất tay giải chú thật trên người tên nhóc học Tần kia. Cố Uyển cong môi cười với Tần Chí Quân, đi theo lão đạo tiếp tục hướng đến núi Đại Thanh. Tần Chí Quân đương nhiên cũng đuổi kịp theo, đi cùng còn có Chu Tĩnh.

Khóe miệng đạo sĩ Chung cong lên nở nụ cười, bảo lạnh lùng, thế lúc này không phải còn chạy theo mình à.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.