Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1435 chữ

Cô vừa dứt lời, liền bị Tần Chí Quân ôm lấy, hai người đối mặt nhìn nhau, anh nhìn môi của Cố Uyển rồi cắn chặt, giọng điệu có chút ghen tuông: “Em muốn lấy ai?” Anh trở mình đè cô dưới thân mình, nhìn gương mặt ngày càng quyến rũ của Cố Uyển, tiến sát đến gần cô, kiên quyết nhìn cô nói: “Anh sẽ không lấy Triệu Quyên, ngoại trừ em ra không lấy ai cả, đời đời kiếp kiếp chỉ có em làm vợ anh, em cũng không thể có người, chỉ có thể có anh.”

Do con đang ngủ chung phòng với mình, nên anh cố nén giọng thấp xuống, nhưng câu chữ lại đầy tính ngang ngược. Cố Uyển thấy anh ghen như thế thì bật cười, cô cười lên rất đẹp, cả người vô cùng sinh động, có thể cuốn lấy hồn phách của Tần Chí Quân đi.

Tần Chí Quân thấy cổ họng mình cuộn lên, tim đập thình thịch, nhưng lại nghe được Cổ Uyển cười nói: “Có thể gặp nhau một kiếp hai kiếp đã là duyên phận rất lớn rồi, đâu thể cầu được đời đời kiếp kiếp?” Không ở đời đời kiếp kiếp với anh lẽ nào còn có người khác sao? Cho dù là kiếp trước, thậm chí là kiếp sau, Tần Chí Quân cũng chịu không nổi. Anh ngậm môi cô không để cô nói lại những lời như vậy, nhưng mùi vị quá ngây ngất, khiến anh trầm mê vào đó.

Không khí trong phòng có chút nóng, anh thuận thế lùi về phía sau một chút, chóp mũi áp vào chóp mũi của cô, môi kề sát môi cô, ậm ừ nói: “Gặp nhau thì chúng ta ở bên nhau, không gặp được thì anh thà cô độc một đời đợi kiếp sau.”

Khóe môi Cố Uyển cong lên, theo như cô biết thì giữa họ có tình cảm ở hai kiếp, kiếp trước cô là một nữ tu sĩ, có lẽ giống như lời anh nói, không gặp được thì đợi sang kiếp sau.

Cô nắm lấy cổ anh, chủ động hôn lên môi anh, trầm giọng nói: “Được.”

Cô không biết, một chữ được này của cô đã khiến Tầm Chí Quân vui cỡ nào, người phụ nữ anh yêu, cũng cùng ước nguyện đời đời kiếp kiếp với anh.

Phòng ngủ lầu hai tràn ngập sắc xuân, ân ái triền miên vô tận, suy cho cùng vẫn còn đứa nhỏ trong phòng, Cố Uyển cắn chặt môi không dám cho âm thanh thoát ra.

Tần Chí Quân sợ cô cắn hư mình nên mà mẫm trong bóng tối ôm cô đi vào trong phòng sách, giày vò đến nửa đêm mới giúp cô chỉnh đốn lại, rồi ôm Cố Uyển đang mềm nhũn cả người quay trở lại phòng ngủ.

Ngày hôm sau, hai vợ chồng ngủ dậy muộn một chút, bị ba đứa nhỏ trèo lên giường đánh thức, đứa nào cũng cố gắng chen vào giữa ba mẹ chúng, Tần Chí Quân ôm vợ ngủ, ba đứa trẻ quậy phá như vậy còn có thể ngủ được sao, đứa nào cũng dụ chơi trò người gỗ, anh nhẹ nhàng lách ra giành một vị trí ở giữa giường, nhét đứa trẻ vào trong chăn.

“Chỉ một chút thôi, không được làm ồn mẹ.” Anh trầm giọng nói với ba đứa nhỏ đã có thể giao tiếp được.

Điềm Bảo uất ức, cô bé bĩu môi, rõ ràng tối hôm qua cô bé còn đang nằm ngủ trong vòng tay mẹ, sáng mai tỉnh dậy muốn ôm mẹ, mà mò mẫm trên giường cả nửa buổi chỉ mò được gáy cổ của anh trai, vừa mở mắt ra nhìn thì cô bé đã ngủ trên chiếc giường lớn kê sát giường nhỏ của hai anh trai rồi, còn mẹ thì bị ba ôm trong lòng.

Điềm Bảo cả thấy ba mình đúng là xấu xa, giành mẹ vừa thơm vừa mềm lại còn ôm rất thoải mái của cô. Điềm Bảo phân biệt rất rõ, khi chơi thì nên tìm ba, khi ngủ thì nên ôm mẹ vừa thơm vừa mềm mại.

Lúc này cô bé đang nằm bên cạnh mẹ, ba cô nói đừng làm ồn, Điềm Bảo liếc mắt nhìn ba cô một cái, rồi xoay người hai tay ôm lấy hai má của Cố Uyển, tiếp tục ngủ, như vậy không gọi là làm ồn mẹ rồi nhỉ.

Tần Chí Quân thật sự rất đau đầu ôm hai má cũng có thể ngủ ngon được sao, không biết Điềm Bảo học đâu ra cái thói này, đặc biệt thích khuôn mặt của vợ anh như vậy, ùm, thật ra thì anh cũng biết và cảm nhận được, khuôn mặt của vợ anh chạm vào rất là dễ chịu.

Đa Đa có thể ngủ được lúc nào thì ngủ lúc đó, nhưng lại bị Bình An cùng Điềm Bảo đánh thức, bây giờ lại nằm xuống giường, đương nhiên ở trong chăn rất là thoải mái, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, Tần Chí Quân phải trị thằng nhóc Bình An hiếu động kia, cậu con trai mập mạp đang cố gắng cùng anh chơi đùa trong chăn bông, Tần Chí Quân cảm thấy con lúc nhỏ vẫn ngoan hơn, nhét bình sữa vào khoảng mười phút là ngủ say như con lợn con.

Tần Đại Hữu tối hôm qua đã bị Lâm Xuân Hoa thuyết phục không cần phải bày sạp nữa, sáng sớm đã ra ngoài nói là phải xử lý tồn hàng.

Lâm Xuân Hoa đã sớm đi mua nến hương, pháo nổ và một lõi chăn bông màu đỏ, Tần Hiểu Muộn thấy vậy liền hỏi mẹ tại sao lại mua những thứ này, bà cười nói ở nhà có chuyện vui, lát nữa sẽ biết.

Tần Chí Quân phải mất rất nhiều công sức dỗ dành Bình An, Cổ Uyển mới ngủ thoải mái đến bảy giờ, hai vợ chồng đứng dậy, mặc quần áo, rửa mặt cho ba đứa con rồi bế chúng xuống. Lâm Xuân Hoa cũng rất thoải mái, khi Cố Uyển không phải đi học, bà cũng không đánh thức con trai con dâu mình, còn trẻ mà, ngủ được nhiều thì càng tốt, bữa sáng thường được chuẩn bị trước, thấy mọi người dậy hết mới cho vào nồi nấu, đảm bảo khi mọi người ăn vẫn còn nóng hổi.

Biết hôm nay con trai và con dâu đi mua xe, bà vui vẻ đưa họ ra cổng, vì hôm nay phải giao dịch xe nên Tần Chí Quân không lái xe quân sự của mình mà đưa Cổ Uyển ra đón một chiếc taxi.

Vì ngày hôm qua bên bộ phận trang bị quân sự đã liên hệ nên hai vợ chồng anh làm thủ tục rất suôn sẻ, khoản xe đã có nhân viên của đại lý xe đi cùng ngân hàng.

Thời điểm này rất ít người mua xe, cũng không có xếp hàng chờ lấy biển số, tám giờ mới ra cửa, mười một giờ hai vợ chồng đã lái xe hơi về nhà.

Tần Đại Hữu biết con trai và con dâu hôm nay đi mua xe, nên mười giờ mấy đã rời chợ trở về nhà, sau khi về đến nhà thì đã đứng bên cửa sổ đợi. Thấy từ xa có một chiếc ô tô màu đen đến gần, chạy tới thấy người con trai cả đang ngồi trên ghế lái, liền hô lên bảo anh lái chậm lại, vào nhà lấy pháo rồi đứng cách xa chiếc xe một chút.

Hàng xóm xung quanh thấy động tĩnh đều đến xem náo nhiệt, nhà họ Tần đã sống ở đây một năm, cũng đã quen biết với bọn họ, bước ra thấy Tần Chí Quân vừa mới mua một chiếc xe hơi thì không khỏi chặc lưỡi, xe hơi trong khu dân cư không hiếm, nhưng đều là xe của công, dùng xe hơi riêng đều là những nhà có nền tảng sẵn, nhà họ Tần của bọn họ xuất thân nông thôn, sao lại phát đạt như thế.

Rất nhiều người đến chúc mừng, nói xong liền hỏi Lâm Xuân Hoa giá xe bao nhiêu, gia đình lấy đâu ra số tiền lớn như vậy.

Ai cũng biết hội chợ thương mại do con trai thứ ba nhà họ Tần tổ chức, nhưng cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy, hơn nữa hình như là do vợ chồng con trai trưởng nhà họ Tần mua.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.