Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2452 chữ

Lâm Xuân Hoa tối đến nói chuyện với Tần Đại Hữu: “Tôi thấy rằng tình cảm của Chí Quân và Uyển Uyển thực sự tốt, có bao nhiêu cặp vợ chồng lúc tân hôn nồng thắm là thế, sống với nhau lâu cũng dần lạnh nhạt, tôi thấy hai đứa nói chả khác mấy so với lúc mới lấy nhau, tôi còn tính nói là còn tình cảm hơn ấy.”

Tần Đại Hữu nói: “Tình cảm như thế còn không tốt sao bà muốn chúng giống tôi với bà à?”

Lâm Xuân Hoa vỗ vai Tần Đại Hữu, nói: “Nói linh tinh gì vậy, tôi lại chả mong chúng hạnh phúc hay sao, chỉ là tôi mừng quá, nói với ông vậy thôi.”

Tần Đại Hữu cười lớn tiếng.

Lâm Xuân Hoa “Theo tôi thấy, một trong những điều tôi đã làm trong những năm qua thì điều tuyệt vời nhất chính là kiên quyết để Chí Quân cưới Uyển Uyển, ông già, ông có nghĩ rằng Uyển Uyển giúp nhà mình phất lên không? Ông xem xem, nhà ta có mấy đứa con, thằng ba lên thành phố B được bao lâu đâu mà đã kiếm được khoản tiền kếch xù mà cả đời mình chưa bao giờ thấy, Hiểu Muội cũng kiếm được một mối tốt, cả thằng hai, cũng đang được thằng ba hỗ trợ giúp vực dậy đó.”

Tần Đại Hữu cũng đồng ý với ý kiến của Lâm Xuân Hoa, ông nói: “Thời xưa có câu là hiền thê vượng gia, con bé Uyển này, thông minh lanh lẹ, lương thiên bao dung, làm người cũng đứng đắn chính trực, thật đúng danh hiền thê rồi.”

Lâm Xuân Hoa nói: “Lại còn không phải vậy sao, nếu con bé không như vậy, thằng ba và Hiểu Muội có lẽ vẫn ở trong thôn, thằng ba đi làm thợ nghề, Hiểu Muội lại lấy một người thông thôn hoặc thôn bên cạnh mất.”

Lâm Xuân Hoa cảm thấy, con trai thứ ba thông minh, nhưng có sự may mắn cũng rất quan trọng, may mắn của anh ấy chính là con trai cả và con dâu cả, nếu không có sự hỗ trợ của chúng, thằng ba cũng không thể đi được đến ngày hôm nay.

Đôi vợ chồng già khá yên tâm về vợ chồng con trai cả, nhưng họ không thể không nghĩ đến gia đình nhà đứa con trai thứ hai. Tần Chí Cương phần lớn thời gian làm ăn bên ngoài, để Vương Hải Quyên ở thôn chăm sóc con cái, ruộng đất đến ngày cấy cày thì nhờ bà con đến hộ một tay, trả vài đồng tiền công cũng ảnh hưởng đến tính toán làm ăn, thằng hai và vợ không thường xuyên ở bên nhau, khi Tần Chí Cương gọi về cũng không nhắc đến cô ta nhiều, hai ông bà cũng không rõ vợ chồng thằng hai sống ra sao nữa.

“Tôi thấy khác hoàn toàn với vợ chồng thằng cả. Vợ chồng thằng cả, ông đứng cách chúng xa ba mét, cũng có thể cảm nhận được sự ngọt ngào. Mặc dù thằng hai không nói con Quyên có gì không tốt, nhưng không nhắc tới cũng là một vấn đề.”

Tần Đại Hữu vỗ vỗ bà ấy, khuyên: “Lo lắng nhiều mà làm gì, vợ là do tự nó chọn, cũng là cuộc sống của chính nó, mình lo lắng nữa cũng không để làm gì. Đi ngủ đi, ngày mai thôi nôi của mấy đứa nhỏ, mình cũng phải dậy sớm chút.”

Thôi nôi của ba đứa trẻ Tần Chí Quân và Cố Uyển không mời ai cả, chỉ để cả nhà quây quần bên nhau. Buổi sáng có mì trường thọ, đứa trẻ một tuổi, giờ cũng ít uống sữa, ngày thường ăn cơm cùng với người lớn.

Tháng trước Tần Đại Hữu đã mua ba chiếc ghế cho trẻ em, là ghế gỗ, được bao quanh, khi ngồi vào không dễ bị ngã, còn có cả một chiếc bàn nhỏ trước mặt, ba đứa nhỏ đều có thể tự mình ăn rồi, chưa biết dùng đũa, nên dùng thìa.

Hôm nay ăn mì trường thọ, cho nên không dễ để ăn bằng thìa, Tần Chí Quân cùng Cố Uyển và Lâm Xuân Hoa cùng nhau bón cho bọn trẻ, Tần Chí Quân dù đã là ba, nhưng là lần đầu tiên bón cho con mình ăn mì. Trước khi anh đi Tần Lĩnh, mấy đứa nhỏ cũng chưa ăn như này bao giờ.

Tuy nhiên ban đầu cũng chưa quen tay, sau vài lần xem mẹ và vợ làm thì học theo, thì cũng thạo hơn bố của anh nhiều.

Sau khi ăn mì trường thọ rồi chơi một lúc, trước bữa trưa để ba đứa nhỏ thực hiện nghi thức “chọn nghề cho tương lai”, đây là ý của Tần Đại Hữu và Lâm Xuân Hoa. Cố Uyển và Tần Chí Quân nghĩ rằng nó khá hay, gây tò mò thích thú.

Những món đồ của nghi thức chọn nghề cho tương lai đều do người lớn trong gia đình để vào: sách, bút, tiền, hoa cài đầu, son môi, bát cơm sắt, súng nhỏ bằng gỗ được đặt ở nơi ba đứa trẻ thường chơi, rồi ôm cả ba để chúng chạy tới.

Ba đứa nhỏ này không biết nghi thức này là gì, thấy đồ chơi trong chỗ hay chơi đều bị thay đổi, hai mắt sáng rực tìm kiếm. Bình An thích khẩu súng bằng gỗ nhất, đi thẳng đến cây súng bằng gỗ mà không thèm nhìn những thứ khác, cả nhà cười ồ lên, nói thằng bé theo nghiệp của ba rồi.

Cô bé Điềm Bảo đi thẳng đến chỗ hoa cài đầu, nhưng không cài lên tóc mà ghim vào quần áo mình, ngồi trên chăn giựt giựt chiếc nơ và hoa.

Đa Đa trước giờ luôn điềm đạm, cậu bé trước tiên cầm quyển sách lật rất lâu, đọc xong liền cầm bút chơi đùa, nắp bút được vặn thật chặt, chơi một lúc là chán, đổi sang cầm đồng tiền, chắc là do thấy đồng tiền xanh xanh đỏ đỏ bắt mắt, cầm trên tay không rời.

Lâm Xuân Hoa hớn hở, dáng vẻ này thật giống chú ba, sau này là một người có khả năng kiếm tiền.

Trên mặt đất chỉ còn lại thỏi son và bát cơm sắt là không ai động vào, cậu bé một tay này cầm tiền tay kia cầm lấy thỏi Có son, Uyển vừa nhìn thấy liền che mặt, cô chuẩn bị thứ này cho Điềm Bảo, cô không ngờ rằng, Đa Đa lại là người nhặt lấy.

Tần Chí Quân siết chặt tay cô ra hiệu cho cô tiếp tục nhìn, Đa Đa cầm hau thứ trong tay tìm Điềm Bảo, trực tiếp đặt tiền lên đùi em gái, cầm lấy son môi, cậu bé nhìn chăm chú, rồi bất ngờ mở nắp thỏi son, thử trên tay vài lần.

Màu đỏ tươi ngay lập tức thu hút sự chú ý của Điềm Bảo, cô bé với lấy nó nhưng lại bị Đa Đa ngăn cản, một tay giữ lấy đầu Điềm Bảo rồi tô son lên môi cô bé.

Một đứa tay run run một đứa không hợp tác, cuối cùng lại tô son lên cằm, chính Điềm Bảo cũng không biết gì, Đa Đa ngơ ngác nhìn khuôn mặt mờ bị vẽ nhoe nhoét của em gái mình.

Cả nhà cười ngặt nghẽo, Tần Chí Quân nhìn Cố Uyển hỏi: “Đây là học theo em đó hả?"

Cố Uyển cảm thấy là mình đã nhầm.

Cô nhìn Tần Chí Quân, nói: “Anh xem thằng bé kìa, không phải sau này cũng thích ăn diện đó chứ? Lần trước đi cùng Mẫn Mẫn mua sắm, dùng chưa được mấy lần, mà thằng bé đã học theo rồi.”

Đa Đa vội lau vết son trên mặt Điềm Bảo để sửa chữa lỗi lầm, Tần Chí Quân nhìn dáng vẻ này của cậu bé, cười nói: “Không đâu, thằng bé nghĩ Điềm Bảo thích ăn diện, đây là cách anh trai cưng chiều em gái, em không thấy cả tiền cũng đưa cho em gái đó sao? tốt quá rồi, làm anh là phải thế.”

Đa Đa thật giống như lời Tần Chí Quân nói, những thứ này là dành cho em gái, cậu bé xoay người nhặt cái bát sắt nhỏ lên. n

Tần Đại Hữu vui vẻ cười, nói: “Được rồi, Đa Đa của chúng ta sau này sẽ làm công ăn cơm nhà nước!

Cố Uyển thấy đúng là cái bát sắt rồi, may mà cô lúc nãy chưa nói là sau này Đa Đa có lộc ăn, hóa ra ý nghĩa của cái bát sắt là như vậy.

Thực ra, Đa Đa rất đói, cậu bé đem cái bát cho Lâm Xuân Hoa, miệng thốt lên: “Sữa” Cố Uyển thấy vậy cười khúc khích, làm ngành nghề gì là việc của tương lai, việc trước mắt ăn cho no cái bụng vẫn là quan trọng nhất.

Lâm Xuân Hoa thấy ba đứa cháu nhỏ đã xong nghi thức chọn nghề đoán tương lai, vui vẻ nhận lấy cái bát của Đa Đa, nói to: “Dọn cơm ra thôi, Đa Đa của chúng ta đói rồi!”

Ba đứa nhỏ mập mạp trong nhà có tâm hồn ăn uống, nếu không không thể lấy được những đồ ăn xung quanh mình. Vừa nghe thấy tiếng cơm, Bình An và Điềm Bảo đang ngồi trên nền đất chơi cũng bỏ hết nào là súng gỗ nào là hoa cài đầu trên tay xuống, chạy đến nhà bếp, thúc Cố Uyển cho đi rửa tay.

Thời điểm này việc nuôi dạy con cái còn nhiều khó khăn, Cố Uyển rửa sạch tay cho bọn trẻ, từng đứa một tự mình ngồi vào ghế, khi Lâm Xuân Hoa và Hiểu Muội bưng bát đĩa ra, Tần Chí Quân đem cháo thịt ra cho ba đứa con mũm mĩm của mình. Ba đứa còn nhỏ nên không thể cho các con ăn những bữa giống người lớn, vẫn phải luộc thịt lấy nước nấu cháo, nấu mì, cho thêm thịt và rau băm nhuyễn, giống như cháo loãng ngày trước, ba đứa nhỏ thấy đây là món ngon không đâu sánh bằng.

Sau bữa trưa vui vẻ, Tần Đại Hữu lấy từ trong túi áo khoác ra ba chiếc túi lụa màu đỏ đưa cho Cố Uyển, nói rằng chúng là quà thôi nôi của bọn trẻ.

Người nông thôn rất coi trọng thôi nôi của một đứa trẻ, sự kiện này khác với sinh nhật bình thường, thôi nôi của ba đứa nhỏ, Tần Đại Hữu đã sớm chuẩn bị quà, mỗi đứa một đôi lắc bạc nhỏ.

Ngay khi nhận được chiếc túi lụa, Cố Uyển cảm thấy lòng bàn tay nặng trĩu, cô mở một chiếc đó là một đôi lắc bạc được làm rất ra, đẹp, chiếc vòng khá nặng, có vẻ như đặc ruột. Cô cũng mở hai chiếc túi lụa kia ra, kiểu dáng của ba đôi lắc bạc hoàn toàn giống nhau, chỉ khác ở bên trong chiếc vòng là tên của ba đứa trẻ Tuệ, Dật, Duyệt. “Ba, mẹ, món quà này đắt tiền quá.”

Trong lòng cảm động lòng tốt của ba mẹ chồng, mẹ chồng ngày nào cũng giúp cô chăm con nên đâu có tiền. đây là tiền ba chồng tần tảo sớm hôm bán hàng, ba đôi lắc bạc đặc ruột, Cố Uyển cũng là người nông thôn, nếu có ông bà nào trong thôn sở hữu một chiếc lắc bạc tốt như vậy, thì đó sẽ là vật được cất giữ như một báu vật, con cháu nào mà được lòng ông bà thì mới nhận được.

Cũng biết đây là ý tốt của ông bà, nên Cố Uyển chỉ nói có vậy, thay vì từ chối, cô vui vẻ nhận lấy, rồi cẩn thận đeo lắc bạc vào đôi tay múp míp của ba đứa trẻ, từng đứa được dạy để nói lời cảm ơn tới ông bà.

Điềm Bảo học nói theo rất nhanh, mềm mép lanh lẹ nói một lúc bốn từ một mà không vấp xíu nào. Bình An và Đa Đa chậm nói hơn, nói chưa sõi lắm, nhưng thích thú nhìn lắc bạc đẹp đẽ trên tay, bập bẹ bập bẹ bắt chước theo mẹ nói cảm ơn ông bà trông thật dễ thương, cháu trai cháu gái giọng nói non nớt khiến trái tim Tần Đại Hữu tan chảy, tốn bao nhiều tiền cũng vẫn hạnh phúc.

Tần Hiểu Muội đan một bộ mũ và khăn quàng cổ giống nhau cho ba đứa nhỏ, chỉ có mũ của Điềm Bảo khác Bình An và Đa Đa ở trên đỉnh có thêm hai cục bông nhỏ dễ thương, giống như trên đầu có thêm hai bông hoa vậy, Điềm Bảo vốn đã rất đáng yêu, đội mũ vào lại càng mê mẩn lòng người.

Điềm Bảo cũng thích cái đẹp, cô bé đội mũ chạy vào phòng bà nội soi gương nhất định không chịu cởi ra, mặc dù trong nhà không lạnh, nhưng nó đẹp thật.

Cô bé mới một tuổi đã điệu đà.

Cố Uyển nói: “Rất nhiều người ở thành phố B đội mũ len vào mùa đông, nhưng không nhiều người đội mũ len lại trông dễ thương như vậy. Hiểu Muội, em thật khéo léo, hai cục bông trên định mũ trông thật độc đáo.”

Tần Hiểu Muội cười ngượng ngùng khi được khen ngợi.

Cố Uyển nói đến đây, cô đã có thêm suy nghĩ khác.

Cô hiện đang học đại học, nghe các bạn trong trường trò chuyện rất nhiều, suy tính: “Mình nghe các bạn nói, mấy năm gần đây có không ít thiết kế nước ngoài đến tổ chức trình diễn thời trang. Cậu có biết trình diễn thời trang là gì không?”

“Có một nghề gọi là nhà thiết kế thời trang, họ thiết kế những bộ trang phục đẹp, mời những người mẫu có trình độ, mặc rồi trình diễn trang phục của họ, đó được gọi là trình diễn thời trang. Mình nghĩ cậu có chút năng khiếu trong lĩnh vực này, hãy thử khai thác theo hướng này.”

Tần Hiểu Muội ban đầu nghe thấy hơi lạ, nghe xong vội lắc đầu: “Mình làm sao mà được, đó là điều mà chỉ những người xuất chúng mới có thể làm được, mình chỉ đan mũ may quần áo, những cô gái ở quê cũng có thể làm được.”

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.