Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1121 chữ

Nhưng vẫn còn một chút, Cố Uyển có chút băn khoăn: “Quảng cáo trên báo kiểu gì, trang lớn thì khá cao, trang nhỏ không có người xem, hơn nữa nhìn chung hiện nay cán bộ công chức, viên chức ở các đơn vị đều có thói quen đọc báo hàng ngày cũng như công nhân. còn những người bình thường, họ không đọc báo. Có bao nhiêu người? Thành phố B lớn như vậy, để phát tờ rơi, cậu phải in bao nhiêu tờ, và cậu phải gửi bao nhiêu người? Cái này cũng tốn rất nhiều chi phí.”

Tần Chí Hoa đưa doanh thu cho người nhà tính toán qua, nói: “Tiền này phải tiêu thì vẫn phải tiêu, khối lượng tuyên truyền lớn như vậy, đồng thời tiền lời vẫn có, nếu đợt đầu tiên này làm xong, sau này sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Cố Uyển suy nghĩ một chút, cũng phải, người nhà bọn họ cũng trò chuyện thêm lúc, thời gian cũng lâu, lại quay về phòng ngủ.

Ngày mai là thứ hai, Cố Uyển dậy sớm để chuẩn bị đi học, bởi vì nhà còn ba đứa trẻ mập mạp, lúc Cố Uyển ra khỏi cửa cũng không còn sớm, cũng chính là thời điểm xe buýt thành phố B đông đúc chật chội nhất, Cố Uyển đột nhiên nảy ra một ý hay.

Ngồi xe buýt là nhàm chán nhất, thêm nữa là thành phố B quá lớn, quãng đường ngồi xe buýt rất dài, nếu quảng cáo của triển lãm dán bên trong xe buýt, sợ là không cần chủ động phân phát, hiệu quả cũng không kém việc tuyên truyền trên báo với tạp chí.

Thành phố B này, không ít người xem báo, nhưng cũng cực kì nhiều người ngồi xe buýt.

Nghĩ được phương pháp này, Cố Uyển cực kì hưng phấn, nghĩ đến lợi nhuận béo bở của Tần Chí Hoa còn chưa bàn đến, buổi tối bọn họ gặp anh ở nhà cũng chưa muộn.

Cô không biết là lúc ở trên xe buýt, cảm hứng lóe sáng này thực sự đã giúp Tần Chí Hoa rất nhiều, còn kiếm được rất nhiều tiền cho triển lãm đầu tiên của Tần Chí Hoa về phí gian hàng và tiền vé.Tần Chí Quân nhanh chóng về nhà ngày ba tháng mười hai, về đến nhà cũng đã chập tối, Cố Uyển chạy ra mở cửa, theo sau là một đám người.

Thường thì giờ này là lúc Tần Đại Hữu dọn hàng về nhà, ông ấy cưng chiều đám trẻ nhỏ, trên đường về không quên mua cho ba đứa nhỏ đồ ăn, vì vậy lần nào cũng tầm giờ này ba đứa nhỏ đều đi theo sau người lớn để chào ông nội.Sau tiếng gọi, Tần Chí Quân đã ôm cô vào lòng: “Anh về rồi đây.”

Dù sao trong nhà cũng còn rất nhiều người, ba đứa con mũm mĩm còn đang ngẩng đầu nhìn, Tần Chí Quân đang ôm chặt Cố Uyển khẽ buông tay, ngồi xuống dang rộng vòng tay nở một nụ cười: “Bình An, Đa Đa, Điềm Bảo, lại đây ba ôm nào.”Tần Chí Quân đi càng lâu, cảm giác nhớ nhưng càng khôn nguôi, nhưng dù nhớ mong đến đâu, cô cũng không dám lộ ra cho ba mẹ chồng thấy, lúc ngày người ngày đêm mong mỏi đã về rồi, cô không biết mình vui sướng đến nhường nào, những lo lắng nhớ nhung đó tiêu tan ngay lập tức, con tim đã vui trở lại.

“Anh Tần.”Tre nhỏ hay quên, lúc này ấn tượng về ba mình mơ hồ, đều ngẩng đầu nhìn lên Cố Uyển. Cố Uyển vuốt mái tóc mềm mại của Điềm Bảo, cười nói: “Là ba của mấy đứa đó, nhận ra không nào? Không phải Điềm Bảo thích ba lắm sao?”

Điềm Bảo nghe lời của Cố Uyển, suy nghĩ một hồi rồi lại nhìn chằm chằm vào Tần Chí Quân, Tần Chí Quân thở dài, cô gái nhỏ thương anh nhất còn không nhận ra anh, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Điềm Bảo, bàn tay mềm mại nhỏ nhắn, anh thấy bàn tay mình quá thô ráp.

“Ba sẽ bế con vào nhà”anh bế Điềm Bảo lên, cũng nay là Điềm Bảo chỉ cảm thấy hơi xấu hổ, không phản ứng việc anh ôm cô vào lòng

Cố Uyển thấy vậy xót xa cho anh, nói: “Mới đầu, ngày nào cũng tìm anh, lâu dần thì quên rồi, khi anh mấy đứa nhỏ còn bám vào ghế sô pha chập chững đi, bây giờ thì nhanh thoăn thoắt rồi.”

Lâm Xuân Xoa và Hiểu Muội đều ở trong bếp, nghe thấy tiếng nói thì bước ra ngoài, thấy Tần Chí Quân đang ôm Điềm Bảo, Cố Uyển mỗi bên tay dắt một đứa con trai, bà ấy lau tay vào tạp dề rồi nói: “Chí Quân đã về rồi, mẹ còn tưởng là ba của mấy đứa về, con chuyến này đi lâu quá, qua với Bình An và mấy đứa đi, con lần này về kịp thôi nổi chúng nó rồi.”

Tần Chí Quân gật đầu, nói: “Mấy ngày cố gắng giải quyết xong chuyện, may mà về kip."

Lâm Xuân Xoa thấy con trai mình vẫn bình an nên cũng yên tâm, vội vàng vào bếp làm thêm một số món ăn ngon.

Dù sao cũng là cha con, Bình An, Đa Đa và Thiên Bảo, mặc dù ngại ngùng nhưng chúng vẫn bám theo Tần Chí Quân, khi Tần Chí Quân cầm ba khẩu súng lục nhỏ bằng gỗ được chạm khắc đánh bóng, đem cho ba đứa nhỏ chơi, bốn cha con trở nên thân mật hơn.

Cố Uyển hỏi anh lấy những thứ này ở đâu, Tần Chí Quân cười nói: “Buổi tối không có việc gì làm, cùng chiến hữu học khắc, nhiệm vụ ở trong núi sâu rừng già, cũng không mua được gì, cho nên làm mấy cái này mang về cho con.”

Tần Chí Quân khắc không giỏi, không biết phải khắc hỏng bao nhiêu mới có được ba món đồ này.

Buổi tối Tần Đại Hữu về, cùng gia đình ăn cơm tối, Tần Hiểu Muội hỏi anh cả của cô có biết thông tin gì của Giang Hạo không. Tần Chí Quân mỉm cười, lấy trong túi ra một bức thư không có địa chỉ người gửi thư và địa chỉ người nhận thư, nói: “Thư của Giang Hạo, nhờ chiến hữu gửi đến tay anh.”

Do nguyên tắc bảo mật 811, anh không nói rằng anh và Giang Hạo đã cùng nhau huấn luyện trong hai tháng qua.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.