Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2421 chữ

Hơn bốn giờ chiều, chị em Đinh Vấn Quân xách rất nhiều quà đến nhà họ Tần. Hai chị em đến để xin lỗi, tìm một lúc không thấy Tần Chí Hoa ở đâu, Tiêu Vũ Phi biết nhà họ Tần ở đâu, anh ta đã đến nhà họ Tần.

Hôm đó là cuối tuần, Cố Uyển cũng đang ở nhà với ba đứa nhỏ. Khi thấy hai chị em 760645 mang theo quà đến nhà, cô và Lâm Xuân Hoa mời bọn họ vào, pha trà mời bánh hỏi: “Hai người là...?”

Tuy cô và Tiêu Vũ Phi có hợp tác nhưng tình huống này có gì đó sai sai.

Tiêu Vũ Phi hơi xấu hổ, đặc biệt là bác gái khoảng tầm 50 tuổi bên cạnh rất có thể là mẹ của Tần Chí Hoa. Anh ta đánh con trai nhà người ta, không biết bác gái có đuổi cậu ta ra ngoài không. Vì vậy anh ta lựa lời nói với Cố Uyển: “Tôi đến đây để xin lỗi!”

Chỉ bị thương ngoài da, Lâm Xuân Hoa thở phào một hơi. Bà ấy nhìn hai vết bầm tím đang sưng trên mặt Tiêu Vũ Phi. Không nặng như vậy, ừ, chắc là không nghiêm trọng.

Bà ấy xác nhận con trai không bị gì nặng. Bác gái lại chú ý đến câu nói cậu ấy và Mẫn Mẫn và người yêu. Sau đó bà ấy chú ý đến hai từ hiểu lầm, à, không phải thế.Tần Chí Hoa đi ăn với một người con gái xinh đẹp, tuy bà ấy không biết nhà hàng Lão Mạc là gì, nhưng đi ăn cùng cô gái xinh đẹp thì bà nghe hiểu.

Lượng thông tin này quá lớn.Sau đó Lâm Xuân Hoa nói vòng vo “Thằng ba nhà chúng tôi đi ăn với cô gái kia, cậu có nghĩ cô gái đó giống người yêu nó không?”

Người mẹ già quái lạ, chỉ mong ngày mai con trai có thể đưa con dâu về nhà.Đinh Vấn Quân không nói giúp, Tiêu Vũ Phi gây chuyện thì tự mình giải quyết. Chỉ nhìn dáng vẻ bênh vực của bác gái, trong lòng cô không khỏi nghĩ đến nếu mẹ cô còn sống, đoán chừng cũng che chở hai chị em các cô như thế.

Tiêu Vũ Phi đuối lý nói: “Trước đó con tưởng cậu ấy và Mẫn Mẫn là người yêu. Tình cờ con thấy cậu ấy mời một cô gái đi ăn ở nhà hàng Lão Mạc. Cho nên con đánh cậu ấy, nhưng cậu ấy chỉ bị thương ngoài da, không nặng như con.”Cố Uyển không hiểu gì, nghe Tiêu Vũ Phi nói: “Do có chút hiểu lầm, giữa trưa này tôi đã đánh em chồng Tần Chí Hoa của cô.”

Quả nhiên, Lâm Xuân Hoa đang ngồi thì bật dậy: “Cái gì, cậu đánh thằng ba nhà chúng tôi? Nói cho tôi biết, xảy chuyện gì mà cậu đánh nó? Thằng nhà chúng tôi sao rồi?”Không khí không căng thẳng như lúc đầu. Đặc biệt là ba đứa nhóc sinh ba nhìn thấy nhà có khách, không muốn chơi với cô nữa, muốn tham gia cuộc vui. Trong chốc lát bọn chúng đã bò đến bên cạnh sofa, vịn sô pha nhoài người về phía mấy người lớn.

Tiêu Vũ Phi ngồi bên ngoài, cho nên Điềm Bảo chưa đi được hai bước đã ôm được đùi anh ta. Cô nhóc vừa ngẩng đầu đã thấy anh trai mặt đầy vết thương, cảm thấy thật thú vị. Cô nhóc toét miệng cười với Tiêu Vũ Phi, cười lộ ra cái miệng toàn lợi và ba cái răng nhỏ như hạt gạo chính giữa.Đứa nhỏ này, bị đánh cũng không về nhà.

Ánh mắt Lâm Xuân Hoa nhìn Tiêu Vũ Phi trở nên không mấy thiện cảm. Nếu không anh ta đến nhà xin lỗi, bà ấy còn phải Tiêu Vũ Phi giải thích sao, điều này đủ đuổi anh ta đi rồi.

Ối trời, Tiêu Vũ Phi bị vẻ đáng yêu của cô bé làm đỏ mặt.

Con gái của Cố Uyển lớn lên thật đáng yêu, giữa mày còn có nốt ruồi mỹ nhân.

Sao anh ta biết đo là con gái. Đứa nhóc bé tẹo, mặc váy nhỏ màu hồng, tóc vàng tết thành cái bím nhỏ, cài thêm cái nơ con bướm màu hồng.

Còn hai đứa phía sau, vì Điềm Bảo dừng ở đây, nên bị chặn lại. Ba đứa bé mặt bánh bao trong giống nhau. Tiêu Vũ Phi cũng không dám cử động, hơn nữa, anh ta là một người đàn ông, lại không hiểu vì sao muốn nhéo mấy đứa nhỏ này.

Anh ấy nghĩ vậy, nhưng đi nhéo thật, nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của Bình An.

Bình An gọi anh đến chảy cả nước rãi, nhóc con tự mình dùng cái yếm quấn trên cổ lau. Cậu bé dứt khoát xoay người, xoay mông về phía Tiêu Vũ Phi. Tay béo tròn bắt lấy thanh socola trong đĩa trái cây đưa cho Đa Da.

Hai anh em đứng dựa vào bàn trà, Đa Đa bóc vỏ rồi nhét miệng socola vào miệng mình. Bình An lại đưa thêm một cái khác. Đa Đa nhanh nhẹn dùng bàn tay nhỏ nhắn bóc vỏ sau đó nhét vào miệng Bình An.

Tiêu Vũ Phi đến, ngoài xin lỗi ra, kỳ thật còn có chuyện muốn hỏi Cố Uyển.

Đây vẫn ý kiến của chị gái anh ta. Tiêu Vũ Phi không thể hiểu lý do Hạ Mẫn không thích anh ta, còn câu tình yêu của anh ta thật sự ra là ý gì.

Đinh Vấn Quân nói quan hệ giữa Hạ Mẫn và Cố Uyển rất tốt. Bảo Tiêu Vũ Phi đi hỏi Cố Uyển, không chừng có thể biết thêm gì đó.

Vì vậy, Tiêu Vũ Phi mặt dày đến hỏi Cố Uyển.

Anh ta không thể không biết xấu hổ hỏi trước mặt Lâm Xuân Hoa, nên gọi Cố Uyển ra ngoài lén hỏi.

Cố Uyển nghe anh ta kể xong đầu đuôi câu chuyện, còn nghe suy nghĩ của Tiêu Vũ Phi, cô đoán giữa Hạ Mẫn và Tiêu Vũ Phi có hiểu lầm gì. Khoé môi cô giật giật hỏi: “Không phải cậu đã có người để thích rồi hả?”

Có câu nói duỗi tay không đánh người đang cười, nghe nói Tần Chí Hoa không biết làm sao mà bị thương, lại biết Tiêu Vũ Phi là con trai cả của đối phương, Lâm Xuân Hoa vẫn muốn cho chị em nhà họ Tiêu mặt mũi, dù sau lễ vật hai chị em đem đến cuối cùng cũng sẽ trả lại cho Đinh Vấn Quân, nói: “Thuốc trị thương tôi nhận, thật sự xin lỗi vì hiểu lầm giữa cậu và Chí Hoa, nếu như không quá đáng quá thì nó cũng không để trong lòng đâu, những lời của món quà này thì các cậu cứ đem về.”

Không cần biết Đinh Vấn Quân nói gì, Lâm Xuân Hoa cũng đã trả lại đồ, Đinh Vấn Quân nhìn Tiêu Vũ Phi đang ở bên ngoài, lắc đầu.

Tiêu Vũ Phi bây giờ đã biết Hạ Mẫn và Tần Chí Hoa không phải mối quan hệ như anh ta vẫn nghĩ, lại hiểu thêm được vài chuyện, cuối cùng muốn giải thích rõ hiểu lầm với Hạ Mẫn, cô vốn dĩ coi thường anh ta, những kiềm chế nửa tháng bị quét sạch, mở cửa xe lên xe, thấy chị anh ta còn đang dạy dỗ anh ta, bản thân mình chủ động mở miệng nói: “Quay về tôi để anh ta đánh tôi một trận trút giận được không?”

Anh ta nghĩ nếu để Tần Chí Hoa đánh mình một chút, liệu Hạ Mẫn có đau lòng cho anh ta hay không.Nhưng anh ta nghĩ nhiều rồi, còn chưa đợi được đến khi anh ta tìm Hạ Mẫn giải thích, Hạ Mẫn ở Hoa Thái học tập và hỗ trợ đã biết được những chuyện anh ta làm trước rồi.

Sắc mặt của Tiêu Vũ Phi cũng không có chút nào đồng tình với anh ta.

“Anh nên đi đi. Anh Tần giúp đỡ tôi nhiều như vậy, tôi còn chưa cảm ơn người ta cho tốt, anh đúng thật là rảnh rồi, còn thẳng tay ra tay đánh người, làm sao anh có thể làm ra chuyện như vậy cơ chứ.”

Trong lòng Tiêu Vũ Phi muốn kêu tha, gào lên một tiếng bà cô ơi tôi sai rồi, nhưng anh ta với Phương Ngạn còn chê chuyện không đủ lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm bên này, Tiêu Vũ Phi thật sự không kéo dài nổi sắc mặt này.Kéo tay áo Hạ Mẫn nịnh hót lại bị cô lập tức hất tay ra không thương tiếc, nhìn Phương Ngạn như một người trong suốt, đến liếc cũng lười liếc anh ta. Phương Ngạn đau lòng nói: “Anh hiểu lầm, Mẫn Mẫn, anh cho là em đang ở bên anh ta, cho rằng hai người các người đang quen nhau, Mẫn Mẫn, anh thích em, nên mới ghen như vậy.”

Nói tới điểm này, nhớ đến chuyện Hạ Mẫn hiểu lầm anh ta, vội vàng giải thích: “Trước giờ anh chưa từng thích ai khác, bây giờ cũng không có, chỉ thích em. Trước kia mời mấy cô gái kia ăn cơm là vì muốn tìm đối tượng cho anh em, anh nói thật đó, em tin anh đi.”

Phương Ngạn híp mắt nhìn, làm sao anh ta lại không biết tên nhãi này lại đánh người khác như vậy chứ.

Hạ Mẫn nhìn anh ta, chỉ vào Phương Ngạn nói: “Anh tôi mới hai mốt tuổi, gia thế, tướng mạo, sự nghiệp không có chỗ nào kém, còn muốn nhờ anh giới thiệu bạn gái, anh tìm lý do cũng đừng tìm bừa bãi như vậy chứ.”

Nói bóng gió, thì chính là có quỷ mới tin lời anh nói.

Tiêu Vũ Phi híp mắt, theo bản năng nói tiếp: “Nếu không phải trong lòng A Ngạn luôn...”

Vừa nói tới điều này vội vàng dừng lại: “Anh thật sự không lừa em, anh thật sự làm vì A Ngạn.”

“Anh tôi luôn cái gì?” Hạ Mẫn hỏi.

Tiêu Vũ Phi cắn răng, biết không thể nào nói chuyện Phương Ngạn thích Cố Uyển ra, nên nói: “Anh em luôn bực bội trong nhà, nên anh mới muốn tìm bạn cho anh ta.”

Nói xong những lời này, Tiêu Vũ Phi còn tự đồng tình với bản thân mình, cuối cùng anh ta cũng ý thức được anh ta không nhanh trí, những lời này không hề có tính thuyết phục nào, Mẫn Mẫn muốn tin thì thà bảo Mẫn Mẫn thích anh ta còn dễ tin hơn.

Quả nhiên, ngay lập tức Hạ Mẫn cười nói: “Là anh tự muốn kiếm bạn cho mình thì đúng hơn.”

Tiêu Vũ Phi không biết suy nghĩ trong lòng Phương Ngạn, trong lòng nghẹn ói máu, nhìn cái ánh mắt kia của Phương Ngạn, anh cũng vô tình quá, thấy chết mà không cứu, sau này tôi không thèm quản mấy cái việc vớ vẩn của anh nữa, coi như tôi ngu tự mình hại chết mình.

Đinh Vấn Quân không nhìn nổi nữa, tên nhóc ngu ngốc này sớm muộn gì cũng bị hai anh em Hạ Mẫn ăn sạch. Cô ta ngồi xuống hỏi hai người: “Cô nói ngài Tần giúp cô chuyện gì? Còn nữa, tại sao Vũ Phi lại cho là Mẫn Mẫn có quan hệ với ngài Tần?”

Hạ Mẫn lời trong lời ngoài bảo vệ Tần Chí Hoa, Phương Ngạn cũng hiểu được chút ít, ngồi xuống bên cạnh một cách tự nhiên nghe chuyện.

Vấn đề sau hiển nhiên không phải hỏi cô, Hạ Mẫn trực tiếp trả lời vào vấn đề thứ nhất, vừa mở lời một cái lập tức thao thao bất tuyệt, bày tỏ hết những gì sùng bái Tần Chí Hoa, cuối cùng tổng kết lại, nói: “Tôi cảm thấy, nhìn anh Tần làm việc, tôi có thể học được rất nhiều việc, cực kì mở rộng tầm mắt, thật không biết anh ta đầu óc dáng dấp làm sao, triển lãm lần này tôi có thể bảo anh ấy đi hỗ trợ, tôi cũng muốn nhìn thử xem anh ta sẽ làm thế nào để không tốn tiền mà vẫn mở rộng được gian hàng.”

Nghe cô thao thao bất tuyệt khen Tần Chí Hoa như vậy, Phương Ngạn với Đinh Vấn Quân cảm thấy Tần Chí Hoa đúng là nhân tài, không có bối cảnh gì cũng có thể làm chuyện lớn như vậy, thận trọng nhưng có gan dám nghĩ dám làm.

Chỉ có mình Tiêu Vũ Phi tràn đầy cảm giác nguy hiểm, Mẫn Mẫn không coi trọng anh ta như vậy, lại càng không dám để cô với Tần Chí Hoa ở một mình nữa, lập tức chuyển lời như gió: “Mẫn Mẫn, hôm nay anh đi nhà họ Tần để xin lỗi, không thấy người, bằng không thì ngày mai em đưa anh đi công ty Tần Chí Hoa một chuyến, anh gặp mặt anh ta nói lời xin lỗi, không phải em nói gần đây anh ta rất bận rộn hay sao, anh đi xem có thể giúp được gì hay không, cũng để thể hiện thành ý trong lời xin lỗi của anh, em nói xem đúng không.”

Phương Ngạn không nhịn được mà cong môi, nhìn Tiêu Vũ Phi thay đổi thủ đoạn bịp bợm em gái anh ta. Đinh Vấn Quân cuối cùng cũng cảm thấy chỉ số thông minh của tên này cuối cùng cũng quay về, suy nghĩ còn có một kỳ nghỉ, dứt khoát ở bên cạnh nói xen vào: “Ngày mai tôi cũng đi cùng mọi người, Vũ Phi nói không sai, có thể giúp một tay thì giúp một tay, mới thể hiện lời xin lỗi có thành ý.”

Vốn dĩ Hạ Mẫn còn đang do dự, giờ Đinh Vấn Quân cũng nói muốn đi, chần chừ một chút cuối cùng cũng gật đầu Nói về chuyện bên nhà họ Tần bên này, Tần Chí Hoa rất muộn mới quay trở về nhà, bị Lâm Xuân Hoa kéo qua kéo lại nhìn hai vòng, hỏi trên người anh có chỗ nào bị thương hay không, mới biết chiều nay hai chị em nhà họ Tiêu đã đến.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.