Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1109 chữ

Tần Đại Hữu nhìn bộ dạng con gái mình, trong lòng cũng sáng tỏ, nói với mọi người: “Dùng bữa dùng bữa, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

Một bên lại nháy mắt với Lâm Xuân Hoa, ý bảo bà ấy đi hỏi xem suy nghĩ của con gái thế nào đi.

Lâm Xuân Hoa cười cười, lấy cớ rồi cũng đi lên tầng.

Tần Đại không tiếp lời chuyện kia, Tần Chí Hoa ở bên cạnh cũng mời rượu, Giang Hạo không thể nói tiếp chuyện đó được nữa, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Tần Chí Quân cũng vô dụng, anh vẫn bình tĩnh, đáp lại bằng ánh mắt: Yên tâm, chớ nóng vội.

Mãi đến khi Lâm Xuân Hoa từ trên tầng đi xuống, nhìn Tần Đại một cái.

Hương vị bữa tối nay của nhà họ Tần có thay đổi, biến thành một buổi hỏi về chuyện nhà Giang Hạo, Giang Hạo gấp gáp chỉ muốn trình bày hết lượt từ trên xuống dưới, hết sức rõ ràng, nếu là chuyện anh ta không biết cũng sẵn sàng gọi điện về nhà hỏi để trả lời ba vợ tương lai.

Còn chưa cưới Hiểu Muội mà đã bày ra dáng vẻ một tên nâng vợ lên tận trời rồi.

Bình Mao Đài hảo hạng anh ta mang tới, một phần ba là trong bụng anh ta rồi, một phần ba là Tần Đại Hữu uống, hai anh em Tần Chí Quân và Tần Chí Hoa bên cạnh cũng rất phối hợp.

Đến khi thấy đáy bình rượu, Tần Đại Hữu thả lỏng người thoải mái hơn, Giang Hạo cuối cùng cũng được người của nhà họ Tần tán thành, sau này nếu muốn gặp Hiểu Muội, anh ta không cần phải lén lút gõ cửa sổ nữa, vì giờ anh ta đã có danh phận rồi.

Lâm Xuân Hoa pha vài chén trà mang ra, bảo mọi người đứng dậy đi đến sô pha ngồi uống chút trà giải rượu, Cố Uyển giúp bà dọn dẹp, mẹ chồng nàng dâu cùng nhau vào trong bếp, Lâm Xuân Hoa vui vẻ nói với Cố Uyển: “Tiểu Giang là chàng trai tốt, trước nay mẹ chưa từng nghĩ đến chuyện này, hai đứa nó tuổi tác hơi chênh lệch, Tiểu Giang lại là doanh trưởng.”

Cố Uyển cười: “Nói đến chênh lệch tuổi tác, con với anh Tần không phải là cách xa hơn ạ, mẹ xem giờ không phải là rất tốt sao, bộ đội trong quân đội lập gia đình đều trễ hơn những người bình thường một chút, con thấy cũng rất phù hợp, bình thường anh ấy đối xử rất tốt với Hiểu Muội nhà mình.

“Đúng thế, mong là sau này Hiểu Muội và Tiểu Giang cũng hòa hợp như con và Chí Quân, vậy thì mẹ không cần lo lắng cho con b nữa rồi.”

Mẹ chồng nàng dâu vừa rửa chén bát vừa tâm sự, Lâm Xuân Hoa hỏi nhỏ Cố Uyển, có phải đã biết Giang Hạo và Hiểu Muội có tình ý với nhau từ trước rồi phải không?

Cố Uyển cũng nói thật: “Anh cả Tần có nói với con rồi, ánh mắt anh ấy tinh hơn con, từ tháng Giêng anh ấy đã thấy có gì đó rồi, nhưng vì đội bận huấn luyện liên tục, số lần Giang Hạo gặp Hiểu Muội cũng không nhiều, dù cũng có vài lần gọi Hiểu Muội ra ngoài nói chuyện riêng nhưng con thấy Hiểu Muội vẫn không có gì khác bình thường lắm, không rõ suy nghĩ em ấy thế nào, nên mới không nói với mẹ.”

Dọn dẹp xong trong bếp, hai mẹ con vào phòng khách, Cố Uyển lên tầng hai cùng Hiểu Muội, ba đứa trẻ chắc cũng sắp tỉnh dậy rồi. Lâm Xuân Hoa cũng không mấy để ý đến mọi người, vào phòng nghe chồng nói chuyện cùng Giang Hạo.

Tần Hiểu Muội vẫn trốn ở trong phòng Cố Uyển, chờ đến lúc nghe thấy bảo Giang Hạo về rồi mới đỏ mặt đi xuống dưới, nếu không phải vì hôm nay muộn quá rồi thì cô chỉ muốn ở lại phòng Cố Uyển lâu hơn, như vậy sẽ không bị ba mẹ tra hỏi gì.

Lúc Tần Chí Quân về phòng, thấy Cố Uyển đang chơi cùng ba đứa trẻ trên giường, Điềm Bảo thấy anh đã bò đến phía đó, Cố Uyển sợ con ngã nên đã bế con lên. Trên người Tần Chí Quân vẫn chưa hết mùi rượu nên không dám bế con, đứng cách khoảng một mét nói mấy câu dỗ con rồi đi rửa mặt.

Đánh răng cẩn thận xong, ngồi xuống mép giường cẩn thận hỏi Cố Uyển xem đã hết mùi rượu chưa. Cố Uyển tỏ ý ghét bỏ quay đầu đi chỗ khác, đứa bẻ thấy vui cười khanh khách, chầm chậm bò qua túm lấy áo Tần Chí Quân, người lung la lung lay muốn đứng lên. Dọa Cố Uyển hốt hoảng suýt chút nữa thì kêu lên, gọi Tần Chí Quân một câu, rồi để yên nhìn xem con bé sẽ làm gì tiếp.

Sau đó lại thấy Điềm Bảo nắm lấy áo ba, bắt chước điệu bộ xích lại gần Tần Chí Quân của Cố Uyển, ngửi một cái, nhăn mặt lại vẻ ghét bỏ rồi quay đầu đi chỗ khác, đáng tiếc là đứa nhỏ vừa mới học đứng, căn bản là đứng không vững, xoay đầu một cái khiến cơ thể không giữ được cân bằng ngã sang một bên, Tần Chí Quân nhanh tay đỡ được con, ôm Điềm Bảo giơ lên cao, cười ha ha: “Điềm Bảo thông minh quá, giỏi hơn hai anh của con.

Bình An dường như cũng nghe hiểu, anh trai, ừ đúng rồi, em gái vừa đứng được lên, khiến ba vui như vậy.

Bình An nhìn xung quanh, từ từ bò đến đầu giường, tay vịn vào chỗ tựa lưng, ý muốn thử đứng lên, thằng bé vốn khỏe, sức chân và cảm giác thăng bằng đều rất tốt, chỉ là không suy nghĩ gì, chỉ học theo là nhanh thôi. Đứa trẻ mỗi ngày đều bò trên mặt đất, giờ đứng dậy thấy góc độ nhìn thế giới quá khác biệt, cảm giác lạ lẫm thích thú, cười vui sướng, miệng còn nói gì đó nhưng không nghe ra được gì, quay đầu nhìn đến em trai mình đang nằm lì trên giường cũng đang nhìn mình, nhưng nằm im không hề có ý muốn động đậy gì.

y, thằng nhóc không muốn làm mấy việc phí sức.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.