Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1168 chữ

Về đến nhà thì cô chơi với ba anh em Bình An, buổi trưa thì lấy ấm và lò sắc thuốc nhốt mình trong phòng bào chế thuốc. Cái này là chuẩn bị cho thành viên của Thương Lang, Trong thời gian này, cô cũng âm thầm chuẩn bị ra một bình thuốc cho Tần Chí Quân, hiệu quả khác hoàn toàn. Lúc cô đưa cho anh cũng nói rõ là đồ không giống, cái này chỉ có thể để mình anh dùng.

Tần Chí Quân cũng đã quen với việc thỉnh thoảng vợ sẽ làm ra một vài thứ đồ tốt rồi đưa cho anh, anh cũng không hỏi nguồn gốc, nhưng dùng rất cẩn thận. Ngoại trừ ông Giang, Chu Dương và Lý Tế Xuyên biết chuyện thì những chiến sĩ uống thuốc đều chưa từng phát hiện ra. Chỉ là thuốc này Tần Chí Quân cũng không phải là cho tất cả mọi người uống. Dù gì chuyện này cũng không muốn để bên trên biết là bọn họ tự mình bỏ tiền bào chế thuốc, chi phí cũng được anh cân nhắc rất cẩn thận.

Thấm thoắt đã đến cuối tháng bảy, từ lúc tháng năm, từng nhóm quân trong quân khu thành phố B lần lượt nhận được các lời thách đấu, lúc đó đội đặc chủng Thương Lang vẫn chưa thành lập được nửa năm đã khiêu chiến hết quân đoàn này đến quân đoàn khác để mài dũa bản thân, trận nào cũng thắng. Sức chiến đấu và sự phối hợp chiến thuật của thành viên Thương Lang đã làm một đám bộ đội chú ý.

Từ lúc đầu là không tin tưởng, ngo ngoe muốn đánh một trận với Thương Lang, đến cuối cùng thì bị đánh cho túi bụi, nghe đến tên Thương Lang là biến sắc. Đến cả Phương Trí Trung cũng phải nghiến răng, không biết Tần Chí Quân đã huấn luyện đội ngũ như thế nào mà chưa đến nửa năm, sức chiến đầu của một người tăng lên thì anh còn hiểu được, nhưng cả đoàn người hung hãn như vậy thì anh ta không thể nào tưởng tượng được.

Nhưng nghe nói Thương Lang huấn luyện cũng rất đáng sợ, chí ít là lần trước anh ta từng nghe vợ mình kể có một tháng Tần Chí Quân không trở về nhà, mang cả đội đến một vùng núi xa xôi nào không ai biết, huấn luyện khắc nghiệt như vậy, Phương Trí Trung chưa thấy bao giờ. Lúc này không khỏi nghĩ lại, có phải binh lính của quân đoàn 38 có phải đã chểnh mảng tập luyện, nên thành tích mới có thể chênh lệch như vậy không.

Sáng ngày mười tám, Tần Chí Quân vội về nhà một chuyến nói Thương Lang nhận được nhiệm vụ đầu tiên, lập tức đến biên giới, máy bay đã chờ sẵn, mười rưỡi xuất phát,

Cố Uyển biết anh là quân nhân, nhất là sau khi thành phó đoàn trưởng của Thương Lang thì có lẽ nhiệm vụ đầu tiên đã là ít nguy hiểm nhất rồi, sau này e là càng ngày càng khó khăn hơn. Cô cũng không nhiều lời, chỉ đưa cho anh thuốc hồi xuân, dặn anh nhớ chú ý an toàn.

Lúc này Bình An đã hơn chín tháng, sẽ y y a a bò khắp nhà. Tuy nói mấy tháng trước Tần Chí Quân rất ít về nhà, nhưng hai tháng gần đây có thể mấy ngày về nhà một chuyến, vô cùng yêu thương mấy đứa nhỏ, cứ về nhà là bế mãi không chịu buông tay.

Lúc này anh đã ngụy trang, còn chưa kịp bước đi thì trên đùi một trái một phải đã bị ôm lấy. Anh cúi đầu xuống nhìn, bên trái là Bình An, bên phải là Điềm Bảo, chỉ có Đa Đa là ngoan ngoãn ngồi xa không đến gần. Điềm Bảo học nói sớm hơn Bình An, lúc này cái mông nhỏ đã ngồi bên bên cạnh Tần Chí Quân, ôm lấy chân anh, đã có thể lóng ngóng vụng về gọi ra mấy chữ đơn.

Tần Chí Quân mỗi tay ôm lấy một đứa nhóc béo mập, đi đến ngồi xuống bên cạnh Đa Đa, thả Bình An và Điềm Bảo lên đùi, vươn tay qua chỗ Đa Đa, nói: “Đa Đa, qua đây với ba nào.

Đa Đa rất lười, bò chậm nhất, cũng không thích học nói, nhưng Tần Chí Quân biết đứa nhỏ này là thông minh nhất. Giống như lúc này Tần Chí Quân nói chuyện với cậu, bé, cậu bé có thể nghe hiểu được, nhìn thấy anh trai và em gái đều đang ngồi trên chân ba, lại thấy khoảng cách từ mình đến chân ba chưa đến một mét. Được thôi, Đa Đa dịch dịch cái mông bò qua, chỉ đến bên cạnh chân Tần Chí Quân cũng không chịu tiến thêm bước nào, dựa vào chân ba, ngồi bên cạnh Điềm Bảo.

Tần Chí Quân nhìn đứa nhóc lười này, buồn cười, kéo cậu bé đến, hôn lên gương mặt ba đứa nhóc được nuôi cho béo ị ra, nói: “Ba phải ra ngoài làm việc, ở nhà nhớ nghe lời mẹ, ông bà nội và cô đó. Nhưng các con vốn là đứa trẻ ngoan, từ trước đến nay cũng không quậy phá, ba ở ngoài sẽ nhớ các con lắm.”

Đoàn trưởng của đại đội ma quỷ Thương Lang trong nhà không thể. không thể cứng rắn, chỉ có thể ôn nhu dịu dàng.

Bình An và Điềm Bảo đáng yêu nhìn Tần Chí Quân, không biết nghe có hiểu hay không, Đa Đa thì ngược lại nháy mắt mấy cái, có vẻ như là đã hiểu. Tần Chí Quân không nhịn được vuốt mặt, gõ một cái lên mũi của Đa Đa: “Con nghe hiểu được đúng không hả?”

Đa Đa hiếm khi chủ động vươn tay cầm chặt tay Tần Chí Quân, tay cậu bé nhỏ, quá là nhỏ, chỉ có thể nắm chặt một ngón tay Tần Chí Quân thôi. Nhưng một động tác nhỏ như vậy cũng có thể làm Tần Chí Quân vô cùng ấm lòng, ôm con gái béo con trai béo nhà mình không nỡ bỏ đi.

Mấy tháng trước bận rộn huấn luyện, có khi hơn hai mươi ngày, có khi thì hơn một tháng mới về nhà một chuyến, mỗi lần về các con đều thay đổi một chút. Tần Chí Quân cảm thấy mình bận rộn như vậy thì sau này sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội bầu bạn với tụi nhỏ trưởng thành.

Cố Uyển nhìn đồng hồ trên cổ tay, mười giờ mười rồi, Tần Chí Quân thân là phó đoàn trưởng, tất nhiên là không thể đi trễ. Cô đi qua ôm lấy hai đứa nhỏ, nói: “Anh Tần, chỉ còn hai mươi phút thôi, anh đi đi, em và con chờ anh quay về.”

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.