Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phân Biệt Rõ Ràng

Phiên bản Dịch · 2577 chữ

Thời điểm mắt Thái Mỹ Giai lóe lên ghen tị lại bị Tô Tình thấy được, cô cười nói: "Mỹ Giai, mau tới ngồi, mình vừa vặn tìm bạn có chút việc!"

"Chuyện gì a? Mình nghe nói bạn đi công xã cung tiêu xã hội, có phải hay không lại mua đồ gì?" Thái Mỹ Giai ý cười đầy mặt, hòa khí nói.

"Đúng a." Tô Tình gật đầu nói: "Mới trở về không bao lâu đâu."

"Cuộc sống của bạn thật làm nhiều người ghen tị nha, bạn xem mình hôm nay làm cả một ngày, tay đều là quá bận bịu mà bị tróc da." Thái Mỹ Giai vươn tay ra, nói.

Tay Thái Mỹ Giai thoạt nhìn rất thô ráp, dù sao sau khi xuống nông thôn, cô ta thật sự không thể không bận bịu a, cuộc sống này trải qua thật không dễ dàng!

"Làm việc nhà nông rất là vất vả." Tô Tình cũng tự nhận mình không phải là người khác người, nhưng là vừa nghĩ đến muốn cô ngay lúc này đi tham gia làm việc, không cần phải nói, da đầu cô nhịn không được có chút tê dại.

Bởi vì làm việc trong ruộng không cần phải nói là quá mệt mỏi a, không phải người bình thường có thể làm được, Tô Tình không lớn lên ở địa phương, nhiều lắm xem như là thay đổi giữa chừng, nơi nào có thể chịu nổi?

Sở dĩ có thể thích ứng được hoàn cảnh nơi này, cũng là bởi đời trước hồi nhỏ cô lớn lên ở nông thôn, nhưng là chỉ thế thôi a.

"Mình không có mệnh tốt như bạn, không cần phải làm việc, mỗi tháng ba mẹ bạn đều gửi cho ngươi nhiều đồ như vậy, lại nói, bạn hôm nay đi cung tiêu xã hội mua cái gì?" Thái Mỹ Giai nhìn Tô Tình nói.

Tô Tình biết đại khái vì sao mà Thái Mỹ Giai vội vã qua đây như vậy, là chiếm tiện nghi mà đến, hứng thú nhất thời mất hết nói: "Còn có thể mua cái gì, cũng chỉ là đi mua một ít tương dấm chua, trong nhà cái gì cũng không có, thật là không cách nào trải qua."

"Trước bạn không phải nói tiền đều xài hết sao, ba mẹ bạn lại gửi đến cho bạn?" Thái Mỹ Giai hỏi.

Thái Mỹ Giai vừa nghĩ đến vào thành ăn một chút đồ ăn ngon, nếu là cha Tô mẹ Tô gửi tiền đến cô ta phải đòi Tô Tình ăn một trận cho đã đời!

"Không có đâu, mình lấy từ Vệ Thế Quốc, thiếu chút nữa đem mình thẹn chết, mình còn là lần đầu tiên mở miệng hỏi hắn, bất quá hắn liền cho mình mấy mao tiền, Mỹ Giai a, ba mẹ mình có khi phải một thời gian nữa mới gửi thêm tiếp tế cho mình, bạn không phải còn nợ mình tiền sao, tổng cộng tính ra, bạn mượn từ mình không sai biệt lắm mười hai đồng tiền a? Bạn nhanh đưa mình đi, mình hiện tại nghèo chết, mình lại đang thèm ăn kẹo thỏ sữa trắng." Tô Tình nói.

Thái Mỹ Giai sắc mặt cứng đờ, đây là lần đầu Tô Tình mở miệng đòi cô ta tiền, nhưng mà tính tính, thật đúng là cô ta vay từng đó.

Thái Mỹ Giai còn tưởng rằng Tô Tình thật hào phóng, không nghĩ đến đều ngầm nhớ kỹ như vậy đâu!

"Tình Tình, bạn cũng biết trong nhà mình điều kiện khó khăn, từ khi mình xuống nông thôn tới nay nhà đều không gửi đồ cho mình, mình có thể miễn cưỡng ăn chút đồ tốt, đều là dựa vào bạn đưa mình, bạn đột nhiên đến đòi tiền mình, mình đi đâu tìm cho bạn a? Mười hai đồng tiền nhiều như vậy." Thái Mỹ Giai lúng túng nói.

"Mình biết bạn không dễ dàng, cũng là thực lòng coi trọng chị em cùng nhau lớn lên, bằng không mình thế nào cho bạn mượn nhiều tiền như vậy? Tận mười hai đồng a, người ta một tháng tiền lương mới được bao nhiêu tiền, mắt mình không nháy một chút nào liền cho bạn mượn." Tô Tình nói, thật là phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân, đây chính là bạn tốt của nguyên chủ nha !

Những tiền kia tất cả đều là cho người vô ơn, đã vậy người này tâm địa tàn bạo còn không ngừng muốn đem cô đẩy vào vực sâu vạn trượng, khiến cô vĩnh viễn không đứng dậy được!

Tô Tình trong lòng cười lạnh, ngoài miệng tiếp tục nói ra: "Mình cũng hiểu tính bạn, không phải vì quá túng thiếu nên mình mới đòi hay sao? Mình vừa nghĩ nếu lại muốn mình ngửa tay xin tiền từ Vệ Thế Quốc, mình liền không có biện pháp tiếp thu, dù sao mình cùng hắn cũng không có tình cảm, bạn nhanh chóng nghĩ biện pháp đem tiền trả lại cho mình."

Vệ Thế Quốc bên ngoài sớm đã làm xong việc nhà nông, tan tầm định về nhà lấy đồ đi bắt cá vừa vặn liền nghe được một câu này.

Chân muốn bước vào cửa liền dừng lại.

Vẫn còn may, hắn không hoàn toàn tin lời nói của người phụ nữ này, bằng không thật là chuyện cười.

Đây là nhà hắn, nhưng hắn cũng biết đây không phải lúc đi vào, xoay người tìm trong thôn một nhà khác mượn sọt, liền đi bắt cá chạch.

Hắn thật không dám nghĩ đến trước nay người phụ nữ trong nhà lại là một người xảo ngôn lệnh sắc ( lời nói khéo léo nhưng tâm lại tiểu nhân ), nhịn không được một lần nữa hối hận vì tối qua đã xúc động!

Chờ hắn lại một lần nữa trở về sắc trời đều không sai biệt lắm đã tối đen.

Tô Tình đã sớm đem Thái Mỹ Giai đuổi đi , nhìn hắn lúc này mới trở về nhịn không được nói ra: "Tôi chờ anh thật lâu, nhìn anh mãi không về còn đi hỏi bạn của anh Vương Cương, hắn nói anh đã sớm tan tầm, thế nào hiện tại mới trở về?"

"Bắt cá chạch." Vệ Thế Quốc lời ít ý nhiều nói.

Tô Tình nhìn thoáng qua cái sọt, bên trong nhưng là có hơn mười con cá chạch, hơn nữa tất cả đều không phải cá bé.

"Con cá chạch này cùng con khác sao lại không giống nhau?" Tô Tình nhìn đến một con cá chạch khác, nói.

"Lươn." Vệ Thế Quốc mặt không chút thay đổi nói, hôm nay vận khí tốt, bắt cá chạch thuận đường chộp được một con lươn to, không sai biệt lắm có một cân.

Tô Tình mắt sáng lên, nói: "Không sai không sai, tối hôm nay, ngày mai tôi làm cho anh một nồi lươn hầm dưa muối ăn!"

Nếu hắn không nghe thấy lời nói của cô chiều nay, có lẽ Vệ Thế Quốc sẽ có biểu tình khác, nhưng hắn đều rõ ràng, vậy còn cái gì khó nói?

Người phụ nữ này hiện tại không có tiền, cho nên đối với hắn tất cả đều là vẻ mặt ôn hòa, chờ ba mẹ cô gửi tiền cùng phiếu đồ đến, đều khôi phục nguyên dạng a?

Hắn cũng không thèm để ý, chỉ cần không ở nhà hô mưa gọi gió thì cái gì cũng đều tốt!

"Anh nhanh đi ăn cơm đi, những thứ kia đều để phần cho anh, tôi không đợi anh được nên đã tự mình ăn trước rồi." Tô Tình nói.

Vệ Thế Quốc không nói cái gì, rửa tay cùng mặt sau đó liền đi ăn cơm.

Uống là cháo tảm tử(?), còn có dưa chuột xào trứng gà, hắn cũng không có hỏi Tô Tình cái gì khác, cô nếu phần cho hắn thì hắn liền ăn.

"Trong nhà còn thiếu không ít thứ, nhất là dầu, nấu cơm xào rau đều không thiếu được, anh có hay không biện pháp kiếm một ít về?" Tô Tình đem cá chạch cùng lươn trong sọt thả chậu gỗ rồi lại đổ vào đó một ít bùn, cùng hắn nói.

Nói thì nói như thế, nhưng Tô Tình biết hắn có phương pháp, trong tiểu thuyết không viết chi tiết, dù sao hắn cũng không phải nhân vật chính, nhưng sau khi hắn biết nguyên chủ mang thai, hắn cầm về nhà không ít thứ tốt.

Chẳng qua một nửa bị nguyên chủ đưa cho thanh niên trí thức ở bên kia, còn có một nửa đưa cho bạn tốt Thái Mỹ Giai, còn dư lại mới chính mình ăn.

Nhưng một ít đồ vật như vậy liền có thể nuôi chính mình tốt được sao, đặc biệt về sau Tô Tình còn ngoài ý muốn sinh con.

Việc này tạm thời không nói, nhưng nguyên chủ còn có nhiều đồ tốt như vậy, cô cũng muốn có a, kiếp trước cô có bạn mang thai, đều trước ba tháng bổ sung vitamin B11 cái gì đó .

Nhưng lúc này điều kiện có hạn, những thứ này không có cách lấy được, vậy cũng chỉ có thể ăn nhiều mà bổ.

Cho nên Tô Tình liền không khách khí .

Vệ Thế Quốc đối với lời nói của Tô Tình cũng không có cái gì ngoài ý muốn , hắn rất rõ ràng cô đối với sinh hoạt yêu cầu cao bao nhiêu, chính hắn một mình sống mọi việc đều dễ, ăn như thế nào cũng được, tùy tiện ứng phó một ngụm bánh bột ngô cũng không có vấn đề gì, nhưng vì không muốn Tô Tình làm ầm ĩ, chỉ cần không quá phận, hắn đều sẽ đáp ứng cô.

Bắp ngô cùng cháo tảm tử được nấu rất ngon, cháo rất đặc, còn có dưa chuột xào trứng gà, hương vị cũng không sai biệt lắm.

Hắn một chút đều không bỏ thừa mà ăn hết tất cả, ước chừng đã ăn no bảy phần, ăn xong hắn liền nói: "Tôi đi sang hỏi nhà máy sản xuất dầu bên kia một chút, tối nay sẽ về, cô đi ngủ sớm một chút."

Tô Tình rất vừa lòng, hành động nhanh như vậy cô rất thích, nhưng ngoài miệng vẫn là khách khí nói: "Cũng không cần vội vã như vậy, hôm nay cũng mệt mỏi, không muốn nghỉ ngơi trước sao, trong phòng bếp còn lại vừa đủ dùng?"

Vệ Thế Quốc không nói gì, hắn bước nhanh ra hòa cùng với bóng đêm ngoài cửa.

Tô Tình cũng biết tính hắn trầm mặc ít nói, không để ý thái độ này của hắn liền đóng cửa lại, chính mình ở trong phòng tắm rửa một chút.

Thời đại nông thôn này cũng không có cái gì gọi là phòng tắm, đều là chính mình bưng nước vào nhà rồi tự tẩy rửa.

Tô Tình một bên vừa tắm vừa nghĩ, chờ Vệ Thế Quốc rảnh rỗi liền bảo hắn xây một phòng tắm ở hậu viện cho cô dùng.

Chờ Tô Tình rửa ráy thoải mái rồi, mới đem quần áo vừa giặt phơi lên.

Bận rộn xong việc này cô lại không có gì làm, bởi vì thật sự là không có một tiết mục giải trí nào a, trừ phu thê ân ái ra, bằng không như thế nào thời này lại có nhiều trẻ con như vậy nha?

Thời gian còn quá sớm Tô Tình cũng không ngủ được, cho nên liền thắp đèn bắt đầu tìm y phục của mình ở trong tủ.

Quần áo của cô thật sự không ít a, đặt ở thời đại này có thể nói là nhiều .

Hơn nữa Tô Tình phát hiện trong ngăn tủ của cô còn có hai đôi giày da nhỏ, nhưng lại không thích hợp đi ở địa phương nông thôn, những thứ này đều là mới mua, không có đi qua vài lần.

Tô Tình cảm thấy cô có thể chừa thời gian ra đi bán một đôi, chừa một đôi cho mình là đủ rồi.

Sang năm liền muốn sinh hài tử, thời điểm sinh ra long phương thai đều rất phí tã, cô đều muốn mình sẽ chuẩn bị tốt.

Còn có sữa bột cùng bình sữa nhỏ, đều là tất yếu, bất quá cái này đợi đến khi Tô Tình báo cho bên nhà ngoại, nhường mẹ cô chuẩn bị cho vậy .

Trừ giày, quần áo của Tô Tình cũng là bốn năm bộ, đều là chất vải cực kỳ tốt, bất quá Tô Tình cảm thấy vẫn còn tốt, quần áo các thứ vẫn còn mặc được, trong đó còn có một cái váy, bất quá bây giờ không thích hợp mặc, bởi vì trời vẫn còn lạnh.

Mặt khác chính là sản phẩm dưỡng da, vẫn là dùng đồ vật của Bách Tước Linh, Tô Tình cũng cảm thấy rất tốt, chỉ là hiện tại không quá thích hợp để dùng, mang thai cũng không biết có ảnh hưởng hay không.

Như vậy liền có cái nhìn tổng quan về đồ dùng của cô, Tô Tình đi ra ngâm gao lức để mai hấp ăn, lại đi đánh răng liền chuẩn bị ngủ.

Tô Tình còn tưởng rằng mình sẽ ngủ không được, lại không nghĩ đến nằm trên giường không bao lâu liền thiếp đi, vẫn là Vệ Thế Quốc ở ngoài cửa kêu cô mở cửa lúc này cô mới tỉnh.

Bên ngoài ánh trăng rất sáng, Tô Tình ngáp đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra liền nhìn thấy Vệ Thế Quốc mang theo chai đựng dầu, ngoài ra còn có một chút trứng gà, trọng lượng tuy rằng không nhiều, nhưng ai có ăn còn sẽ ngại ít đâu, cái này khiến Tô Tình cười cong mặt mày.

Vệ Thế Quốc biết cô một chút tình cảm đối với mình cũng không có, nhưng mà nhìn đến cô cười như vậy với hắn vẫn là nhịn không được giật mình.

Nhưng hắn cái gì cũng không nói, đem mấy thứ này đưa Tô Tình đi an bài, hắn liền lấy quần áo sạch muốn đi ra ngoài.

Tô Tình biết hắn đi chỗ nào, nhất định là đi ra sông tắm rửa, cô cũng không quản hắn, ra sông bơi lội tắm rửa rất thoải mái, đều bận rộn cả một ngày đi như vậy cho người khoan khoái, chỉ nói: "Cửa tôi không khóa, anh trở về liền tự mình mở ra."

"Được." Vệ Thế Quốc im lìm đầu ứng tiếng.

Tô Tình đem 3 lạng dầu cùng một cân trứng gà đại khái đều sắp xếp tốt, sau đó cứ như vậy chính mình về phòng tiếp tục ngủ.

Vệ Thế Quốc đi một giờ sau trở về , lúc này trăng trên trời cũng treo thật cao, lúc hắn trở lại Tô Tình có tỉnh một chút, biết là hắn sau lại mơ màng ngủ thiếp đi.

Giường lò rất lớn, Vệ Thế Quốc chính mình đi qua bên kia giường ngủ, cùng Tô Tình bên này phân biệt rõ ràng.

Chỉ là trong bóng tối, hắn vẫn là nhịn không được hướng mắt về phía cô.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 : Nàng Dâu Là Thanh Niên Trí Thức ( Bản Dịch) của Niên Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhiiNhii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 190

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.