Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Long Phượng Một Đôi

Phiên bản Dịch · 2550 chữ

Tô Tình cũng không muốn trở mặt với hắn nha, nhưng hiện giờ cô có thể cùng nằm trên một chiếc giường với hắn, đã mười phần không dễ dàng.

Tuy rằng đêm hôm đó là Tô Tình cùng Vệ Thế Quốc làm chuyện đó, không sai, nhưng trời ạ hôm đó cô nghĩ mọi thứ chỉ là mơ mà thôi, mà trong mơ không điều khiển được người mình, cho nên một hồi mộng xuân cứ như vậy diễn ra.

Nhưng hiện tại cô đang rất tỉnh táo, Tô Tình mặc dù đã rất cố gắng để có thể thích được hoàn cảnh ở nơi đây, nhưng cô cùng hắn đâu có quen thuộc tới mức đó.

Cũng không biết có phải do mang thai hay không mà Tô Tình nằm nghĩ một chút, rất nhanh liền thiếp đi.

Nghe thấy cô hít thở trầm ổn, Vệ Thế Quốc cũng không suy nghĩ lung tung nữa mà cũng đi ngủ.

Bên ngoài trời mưa không nhỏ chút nào, nửa đêm còn vang dội tiếng sấm sét, Tô Tình bị thức giấc một chút, bên cạnh liền truyền đến tiếng nói trần thấp của Vệ Thế Quốc: "Đừng sợ, không có việc gì." (ỏ)

Bởi vì thanh âm này, cho nên Tô Tình rất yên tâm mà tiếp tục ngủ.

Thời điểm sáng ngày hôm sau, Vệ Thế Quốc không có nhà, Tô Tình nhìn trời nhất định sẽ mưa to thêm một khoảng thời gian nữa liền biết, hắn đi rút bớt nước trong ruộng.

Tô Tình cũng chỉ làm bữa sáng đơn giản thôi, cô đang nấu cơm thì Vệ Thế Quốc cầm đầu hũ của nhà thím Mã về.

"Tôi nấu cho anh canh gừng, anh uống mau đi." Tô Tình nói.

Vệ Thế Quốc trên người có chút ẩm ướt, nhìn cô một cái liền uống canh gừng, nói: "Trời nóng, cô khong cần nấu canh gừng cho tôi, phí đường."

"Bình thường không có việc gì cũng có thể uống một chút, dính nước mưa càng phải uống." Tô Tình nói.

Lúc này đường đỏ rất nguyên chất, tuyệt đối là thứ tốt, không giống như đời sau, có không ít đều là hàng giả, không biết như nào mà lần đâu.

Hôm nay mưa lớn như vậy đương nhiên không cần đi làm, hai người ăn sáng xong, Tô Tình liền cho gà con ăn.

Vệ Thế Quốc thì tiếp tục ngồi đan lồng gà.

"Mau mau lớn lên a, về sau việc đẻ trứng phải dựa vào chúng mày rồi, đẻ nhiều trứng một chút, không thì liền làm thịt hầm canh uống." Tô Tình nói.

Ba con gà con rất có tinh thần, mổ cháo lia lịa rất thích.

Cho gà con ăn xong, Tô Tình liền lấy sách giáo khoa cao trung của cô ra bắt đầu đọc, cô đọc sách còn Vệ Thế Quốc biên lồng gà, ai cũng không quấy rầy ai.

Hai tiếng trôi qua, mưa vẫn tiếp tục to như vậy, Tô Tình không nhịn được nói: "Trời mưa không dứt luôn."

Vệ Thế Quốc có chút bận tâm, buông lồng gà xuống, nói: "Tôi ra ngoài đi lòng vòng một chút."

Không chỉ hắn, đại đội trưởng cũng mang những người khác tới đây, trời mưa quá qua, mọi người đều rất lo lắng cho hoa màu trên ruộng, một năm sống có tốt không tất cả đều nhờ vào mảnh hoa màu này.

Tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng nhìn trời ăn cơm chính là như vậy, trời không mưa thì lo lắng, trời mưa nhiều cũng lo lắng, chỉ chờ hoa màu trên ruộng đều thu vào trong kho, lúc này mọi người mới chân chính buông lỏng được.

Vương Cương cùng anh trai hắn Vương Thiết cũng đi ra.

Nhìn thấy Vệ Thế Quốc Vương Cương liền đi tới, ruộng hai người được chia ở gần nhau, nên thả nước thì thả nước, nên gia cố thì gia cố.

"Nhìn trời như này thì vẫn sẽ mưa thêm một lúc nữa." Vương Cương nói.

Vệ Thế Quốc gật đầu, Vương Cương liền hỏi: "Thừa dịp hiện tại đổ mưa, anh nên thêm sức lực a."

Thêm sức vào cái gì Vệ Thế Quốc rất rõ ràng, nhưng cũng không cần nói nhiều, hắn cũng rất rõ ràng là người phụ nữ trong nhà kháng cự hắn.

Vương Cương nhìn hắn như vậy liền nói: "Tối hôm qua những lời tôi nói anh không nghe chút nào đúng không? Anh đừng có ngốc nghếch nữa? Hiện giờ Tô thanh niên trí thức như vậy chính là muốn cùng sống với anh, vợ tôi cũng nói , hiện tại trong lòng cô ấy có anh, coi như lúc trước không đậu thai, mấy ngày nay đổ mưa anh ra sức nhiều một chút là có, năm nay mang thai sang năm sinh, sang năm anh có thể làm cha rồi, 25 làm cha còn chưa muộn sao."

Bình thường đều kết hôn sớm, hơn hai mươi làm cha đứa lớn, Vệ Thế Quốc 25 còn chưa làm cha, bình thường đều là những người kia tốt gỗ hơn tốt nước sơn không tìm thấy vợ, dĩ nhiên, có một ít là thanh niên trí thức.

Tỷ như thanh niên trí thức ở bên kia có một người tới tận bây giờ cũng chưa kết hôn, 26 tuổi rồi nha, là nhóm đầu tiên xuống nông thôn sớm nhất.

Bằng tuổi hắn đàn ông trong thôn đều đã kết hôn rồi có con, định cư luôn ở nông thôn, nhưng hắn không muốn như vậy, năm nay 26 rồi đâu còn trẻ đâu, hơn nữa tính toán như vậy còn tốt chán, còn hơn là cả đời không hết hôn, người trong thôn không ít người truyền tai nhau mà nói.

Bất quá đó là thanh niên trí thức thôi, Vệ Thế Quốc là người sinh sống ở trong thôn, tuy rằng thành phần trong nhà hơi cao, nhưng hiện giờ như vậy cũng rất muộn rồi.

Vệ Thế Quốc không muốn nhiều lời, nói: "Trong lòng tôi đều biết."

"Phụ nữ thích được dỗ dành, anh mặc kệ cô ấy thanh cao hay không thanh cao, kiêu ngạo hay không kiêu ngạo , anh nói một hai câu có cánh cô ấy sẽ lại nguôi ngay, ở trên giường chuyện lại càng dễ nói, anh nói cái gì các cô ấy cũng đều nghe hết, anh nên tự trải nghiệm thì hơn, Tô thanh niên trí thức khẳng định sẽ thích anh đến mức không dừng được, anh phải nắm chặt cơ hội vào ." Vương Cương cố nói cho Vệ Thế Quốc nghe.

Vệ Thế Quốc nói: "Buổi chiều tôi lại ra nhìn, giờ tôi đi về trước."

Vương Cương cũng khiêng cái cuốc trên vai cùng hắn đi, nói: "Nếu không phải trời đổ mưa, tôi còn muốn bảo anh đưa Tô thanh niên trí thức đi thị trấn ấy, mua cho cô ấy một hay cái kẹp tóc, trong thành phố còn có rạp chiếu bóng, các thanh niên trí thức nữ thích đi nơi đó lắm, anh phải học chiêu này cho tốt có biết không?"

Chuyện này cũng có chỗ tốt, nhưng cô phải không cự tuyệt hắn mới được, nếu ngay từ đầu cô đã không thích, hắn hoàn toàn không cần tốn sức.

Hiện tại đi thị trấn hắn cũng không rảnh, không thể vô duyên vô cớ nghỉ làm, việc của ruộng vẫn là trọng điểm, cô nếu không ghét bỏ hắn, nguyện ý sống cùng hắn, chờ mùa nông nhàn nhã hơn hắn có thể mang cô đi thị trấn mua đồ, cùng xem phim ở rạp chiếu bóng.

Tiền đề cô khong được ghét bỏ hắn.

Trong nhà Tô Tình đã hầm xong canh cá trích đậu hủ, thơm cực kì, món chính chính là khoai lang hấp.

Nhìn thấy Vệ Thế Quốc trở về, Tô Tình nói: "Rửa tay ăn cơm đi, tôi một ngày chỉ biết nấu cơm cùng làm những việc lặt vặt, vai không thể gánh tay không thể nâng, nếu là phụ nữ thôn các anh, tôi như vậy sẽ một trăm phần trăm bị các bà mối ghét bỏ."

Vệ Thế Quốc nhìn Tô Tình một cái, giật mình, cũng thử nói ra: "Không ai ghét bỏ cô cả."

Tô Tình mười phần nhạy bén tiếp thu được tín hiệu, tuy có chút ngượng ngùng, tim đập có chút nhanh, nhưng cô vẫn giả bộ dáng vẻ như bình thường, nói: "Anh là người đàn ông của tôi đương nhiên sẽ không ghét tôi rồi, tôi đang nói là bên ngoài cơ, hiện tại sau lưng cũng có không ít người nói linh tinh, nhưng tôi cũng không thèm để ý, anh không ghét bỏ tôi không biết làm chỉ biết ăn với mặc là được rồi."

Vệ Thế Quốc cảm thấy tim mình đập có chút nhanh, mượn việc rửa tay quay lưng lại với cô tiếp tục nói: "Tôi nghe Cương Tử nói, việc mang thai nhanh như vậy không thể biết rõ được."

"Đàn ông các anh thì biết cái gì, tôi có cảm giác anh muốn làm cha tôi muốn làm mẹ, hơn nữa có khi còn là thai đôi ý, anh cả cùng anh hai của tôi chính là song bào thai, lớn lên còn rất giống nhau." Tô Tình nói.

Lời này cũng không phải là giả, anh cả cùng anh hai của Tô Tình là song bào thai, anh em hai người họ sau khi đẻ mãi vẫn không phân biệt được, về sau lớn lên mới nhìn ra điểm khác biệt, nhưng vẫn rất giống nhau.

Bất quá Tô Tình cùng em của cô không phải song thai, chỉ là thai đơn.

"Tôi còn mơ thấy, một con rồng cùng một con phượng bay vào bụng tôi, có khi còn là long phương thai ấy chứ?" Tô Tình miệng nã đầy pháo nói.

Tô Tình nói như vậy cũng không phải không có lý do, trong nhà điều kiện quá đơn sơ, Vệ Thế Quốc tuy có bản lĩnh, nhưng hắn đề phòng cô mới không hoàn toàn thể hiện ra.

Lần trước hắn đi một lát liền mang về một cân trứng gà cùng ba cân dầu đậu phộng, như vậy nói được gì nha? Tô Tình cũng không muốn ủy khuất chính mình, đặc biệt là có thai đôi, nếu nếu dinh dưỡng không đủ lúc sinh ra đứa trẻ sẽ rất bé, với điều kiện chữa bệnh như hiện tại sẽ nguy hiểm cực kỳ.

Hơn nữa cô cũng không muốn con của mình có kết cục như trong sách, xương cốt không tốt, cho nên khi chúng vẫn còn đang trong bụng mẹ, cô phải chăm sóc chúng thật tốt.

Không thể không nói, Tô Tình nói những lời này lại khiến tim Vệ Thế Quốc đập thật nhanh, cứ bang bang nhảy suốt.

Mơ một con rồng cùng một con phương vào bụng cô sao? Anh cả cùng anh hai của cô là song bào thai, vậy nếu là sự thật cô cũng có thể sẽ mang thai đôi sao?

"Hiện tại cứ như bình thường đi, anh cũng đừng nói với bên ngoài gì cả." Tô Tình nhìn ra hắn mơ hồ có chút kích động, nói.

"Tôi biết, hiện tại vẫn chưa thích hợp lắm, chờ thêm một thời gian nữa, tôi xin nghỉ phép mang cô đi thành phố kiểm tra." Vệ Thế Quốc nhìn nàng, nói.

Tô Tình trong lòng hừ một tiếng, nhìn xem, đây chính là đàn ông a, được với chả không được, nếu rất bận rộn thì cô đi một mình cũng được, lại muốn xin phép nghỉ cùng đi với cô.

Bất quá cô cũng không cần hắn đi cùng, nói: "Không cần anh đi đâu, đến thời điểm để tôi nhìn có xe hay không, tôi tự đi là được rồi, anh ở nhà lo mà kiếm công điểm đi, tôi xin nghỉ nhiều cũng thành thói quen rồi, đừng để người khác nói anh bị tôi ảnh hưởng, lại nói chuyện này cũng không chắc chắn lắm, tôi chỉ nằm mơ mà thôi."

"Không có gì, thỉnh thoảng nghỉ một ngày cũng được, cùng nhau đi đi." Vệ Thế Quốc kiên định nói.

Tâm tình Tô Tình rất quái lạ, nhìn hắn nói: "Được thôi, nhưng nếu đến lúc kiểm tra tôi lại không mang thai thì sao?"

Vệ Thế Quốc liền cảm thấy Tô Tình sẽ mang thai, cô cũng mơ thấy rồi!

Mẹ hắn năm đó cũng nói lúc có hắn mẹ hắn cũng mơ, mơ thấy một con hổ rất to, sau ngày hôm đó liền phát hiện mang thai, cho nên hắn đối với chuyện này mười phần tin tưởng.

"Sao vậy? Tại sao không nói chuyện, nếu kiểm tra không có thì tính sao?" Tô Tình vẫn còn đang chờ câu trả lời của hắn.

Vệ Thế Quốc không biết vì sao, không dám nói chuyện quá căng thẳng với Tô Tình, có lẽ là bởi vì cô thật sự mang thai con của hắn, hơn nữa nhìn dáng vẻ còn rất chờ mong có đứa trẻ này, hắn liền không thấy căng thẳng nữa, dù sao cô mang thai là con của hai người bọn họ.

Hắn bật thốt lên: "Nếu không mang thai tôi ra thêm sức là được."

Mặt Tô Tình trong phút chốc đỏ bừng, cô thật không nghĩ hắn sẽ nói ra những câu kiểu như vậy, tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, không nói chuyện với hắn nữa.

Trong lòng Vệ Thế Quốc nhịn không được mềm nhũn một mảnh, cô... Cô đây là nguyện ý lưu lại sống cùng hắn sao?

"Anh đi rửa bát đũa đi." Tô Tình ăn xong liền về phòng viết thư.

Tô Tình muốn viết thư cho nhà, thông báo với mọi người chuyện cô mang thai, bảo họ lần sau gửi đồ thì gửi thêm cho cô ít sữa bột tới đây.

Phiếu sữa bột cũng rất khó tìm, nhưng quan hệ trong nhà nhiều, không nhiều cũng không thiếu, có thể gửi cho cô một bao sữa bột.

Anh cả cùng anh hai cô năm nay 23, lớn hơn cô bốn tuổi, nhưng vẫn chưa kết hôn, cho nên mỗi tháng trong nhà gửi cho cô không ít tiền, điều kiện trong nhà cũng vô cùng tốt, cô muốn cùng với người nhà thân thiết một chút, bởi vì cô hiện tại rất cần trợ cấp từ nhà mình.

Vệ Thế Quốc cũng có tiền, cũng có quan hệ, nhưng đều ngầm, không có mấy người biết, cha mẹ cô gửi đồ đến ai ai cũng biết không cần phải giấu diếm, hai bên so sánh khác biệt rất rõ ràng.

Dĩ nhiên, viết thư cũng không chỉ là muốn này nọ, cô còn nói xin lỗi cha mẹ, đương nhiên chủ yếu nói chính mình hiện giờ rất hạnh phúc, mặc dù là nhất thời xúc động, nhưng con rể của bọn họ dưới nông thôn rất tốt, đối với cô vô cùng tốt, nhắc bọn họ không cần lo lắng cho cô.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 : Nàng Dâu Là Thanh Niên Trí Thức ( Bản Dịch) của Niên Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhiiNhii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 149

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.