Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 727 chữ

Mã Tiểu Quyên bắt đầu suy nghĩ có nên đưa chút đồ cho đại đội trưởng sau khi vụ mùa kết thúc hay không.

Người nhà đã nói rồi, cô ta phải đợi ở nông thôn tối thiểu là hai ba năm thì mới đón cô ta về được. Nếu như đại đội trưởng cứ nhằm vào cô ta như vậy thì cuộc sống trong mấy năm tới sẽ rất khó khăn.

Dù là nguyên chủ hay là cô thì cũng không biết nhiều về đại đội này, cho nên Tô Mạt cũng không tiện nói thêm gì.

"Vậy cậu lên huyện phải nhớ mua bánh ngọt trứng gà cho tớ. Tớ mê món đó thật sự đấy, giống như ăn mỗi ngày cũng không đủ ấy. Nếu có thể thì hãy mua cái chậu tráng men nhé, mà không cầm không được thì thôi. Nếu có kẹo thì cũng giúp tớ mua một cân."

Mặc dù Mã Tiểu Quyên không thích ăn kẹo lắm, nhưng trong đại đội có một thanh niên trí thức cũ tên là Lâm Hà thường xuyên lén ăn kẹo bị Mã Tiểu Quyên bắt gặp mấy lần khiến cô ta cũng phát thèm. Mã Tiểu Quyên đã quyết định mình cũng phải mua một cân để sẵn đó, muốn ăn lúc nào thì ăn.

Nếu biết trước như vậy thì cô ta không nên tham nhẹ nhàng, lúc rời nhà nên mang nhiều một chút, như vậy sẽ không khiến cuộc sống hiện tại trở nên khốn khổ như bây giờ.

"Được rồi, cậu mau đi đi, kín tiếng một chút, đừng để người khác phát hiện. Nhớ là mua đồ ăn trước, chậu tráng men thì để tớ mua sau cũng được." Mã Tiểu Quyên không yên lòng dặn lại cô bạn lần nữa.

Tô Mạt bị cái nết ham ăn của Mã Tiểu Quyên làm cho bật cười, cô khẽ nói: "Được rồi, chắc chắn tớ sẽ nhớ mua đồ ăn cho cậu trước."

Ngay sau khi Tô Mạt rời đi, Lục Thanh An cũng đến trụ sở đại đội.

Lục Bảo Quốc trông thấy Lục Thanh An thì cười nói: "Bí thư chi bộ, trong nhà đang chuẩn bị làm đám cưới à?"

Lục Thanh An thầm nghĩ trong lòng, lão già Lục Bảo Quốc này đúng là nắm bắt tin tức nhanh thật, nhà bọn họ còn chưa bàn chuyện cụ thể, cũng vẫn chưa nói gì ra bên ngoài mà người này đã biết rồi.

Ông ấy nghĩ vậy nhưng bên ngoài vẫn nói: "Chuyện này phải xem ý Trường Chinh, chúng tôi làm cha mẹ, cứ phối hợp là được."

Lục Bảo Quốc cười thầm trong lòng, lão hồ ly này, còn định giả vờ với ông ấy à, con dâu tương lai cũng lên huyện sắm đồ cưới rồi mà còn giấu.

Tuy nhiên ông ấy vẫn nói: "Đúng đúng đúng, hiện tại quốc gia đang chủ trương yêu đương tự do, hôn nhân tự chủ, chúng ta là người lớn, cứ nghe theo bọn trẻ là được."

Sau khi trở lại viện thanh niên trí thức, Tô Mạt lấy tất cả phiếu thông dụng cả nước mà nguyên chủ mang đến từ trong không gian ra đến. Đồng thời cô cũng đếm được hai trăm đồng tiền rồi bỏ vào túi đeo chéo do nguyên chủ mang đến.

Túi đeo vai của nguyên chủ có màu be, hơi giống mẫu retro của thế hệ sau, trong thời đại mà túi đeo vai màu xanh lá cây in chữ "Vì nhân dân phục vụ" ở khắp mọi nơi, chiếc túi đeo vai này của nguyên chủ thực sự đặc biệt.

Tô Mạt nhớ lại quần áo của gia đình nguyên chủ đều rất tinh xảo, quả thực có phần không phù hợp với phong cách gian khổ mộc mạc của thời đại này.

Mặc dù bọn họ đều tiêu tiền sạch của mình, nhưng trong khi người khác đều đang đau khổ, bọn họ lại ăn sung mặc sướng, người khác có thể không ghen ghét sao? Hơn nữa, trong mắt một số người không tốt, tư bản đỏ như nhà họ Tô là một miếng thịt mỡ lớn, một khi có cơ hội, bọn họ sẽ dìm người xuống đáy.

Gia đình này đã thua vì quá kiêu ngạo, đoán sai lòng người.

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Kết Hôn Với Sĩ Quan, Pháo Hôi Bật Hack Nghịch Tập của Ngôn Hề Vân Thiển
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ifiwereyoung
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.