Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bà nội

Phiên bản Dịch · 1100 chữ

Hạ Tiểu Hạ từ bên cạnh giường tìm đến một bộ quần áo nhỏ màu xanh lam đã giặt đến sạch sẽ trắng sáng rồi mặc vào.

Ở cái niên đại này thật khó có được một bộ quần áo nào không có mảnh vá, Hạ Tiểu Hạ cảm thấy may mắn khi nhận ra điều kiện nhà mình hẳn là không quá kém.

Cô mang dép vào rồi giơ bước chân ngắn nhỏ mà lộp cộp chạy ra bên ngoài. Hiện tại đứa bé này có thân thể còn nhỏ, làm cho Hạ Tiểu Hạ đã có thói quen bước dài chân thiếu chút nữa đã bị té ngã. Cũng may cô nhanh tay nắm lấy khung cửa nên lúc này mới không bị ngã sấp mặt ngay ngày đầu tiên xuyên qua.

“Đinh, nhiệm vụ hoàn thành, khen thưởng một viên tinh thạch.”

Tuy rằng Hạ Tiểu Hạ rất nghi hoặc về nhiệm vụ thực nghiệm của hệ thống, nhưng hiện tại cô cũng không có tâm tình và cũng không có thời gian để cẩn thận đi tìm hiểu.

Vì cái bụng của cô đã đói đến kêu lên ung ục rồi.

Hạ Tiểu Hạ đi ra ngoài nhà và phát hiện trong nhà không có ai. Có lẽ vào thời gian này người lớn nhà cô đều đã xuống ruộng để làm. Các anh trai cô hoặc là đi học hoặc là đi câu cá, hái rau dại mọc đầy khắp núi đồi. Còn hai đứa em trai nhỏ của cô cũng đã được cõng ở trên lưng và mang theo đi làm ruộng.

Hạ Tiểu Hạ dựa vào ký ức trong đầu mà đi về phía nhà bếp.

Cô bé này là một đứa bé sinh non, vì sinh thiếu tháng nên thân thể khá nhỏ, cho nên người lớn trong nhà vẫn luôn cảm thấy cô bé này có thân thể không tốt, vì vậy bọn họ cũng không để cho cô bé làm việc hay dậy sớm, mỗi sáng cô bé này đều là người rời giường cuối cùng.

Bà nội cô bé nắm giữ quyền to trong phòng bếp, nên bà luôn luôn để một chút đồ ăn sáng ở trên bếp cho cô bé.

Hạ Tiểu Hạ ở trên bếp tìm được một chén cháo khoai lang đỏ và một cái bánh bột bắp. Cô lấy xuống và ngồi ăn say sưa.

Hạ Tiểu Hạ ăn xong bữa ăn đầu tiên của mình sau khi xuyên qua, món cháo khoai lang đỏ này rất thơm ngọt, và bánh bột bắp cũng rất ngon. Nhưng bánh bột bắp có chút khô cổ mà cũng may đã có cháo để húp nên cũng có thể nuốt xuống.

Mới vừa ăn xong và còn đang chép miệng, Hạ Tiểu Hạ thích ý mà duỗi lưng ra, cô cảm giác như mình đã sống lại.

“Ngoan Bảo đã dậy rồi à?”

Lúc này, bên ngoài nhà bỗng nhiên truyền đến giọng nói rất có lực của một bà lão. Hạ Tiểu Hạ theo bản năng mà liền cảm giác được có chút thân thiết. Cô còn không kịp suy nghĩ thì thân thể cô đã chạy ra ngoài.

“Ai da, Ngoan Bảo của bà nội hôm nay dậy sớm vậy ta!”

Hạ Tiểu Hạ vừa chạy ra thì liền khiếp sợ khi nhìn thấy một bà lão có màu da hơi đen và dáng người rắn chắc. Trên mặt bà lão che kín đồi mồi phong sương, và cười đến nếp nhăn đầy mặt.

Đột nhiên cái mũi cô hơi cay cay, cô vừa mừng vừa sợ mà suýt nữa đã rơi lệ. Bà lão tầm 60 tuổi này cùng với bà nội kiếp trước một mình nuôi nấng cô lớn lên có bảy phần tương tự.

Hạ Tiểu Hạ là một đứa cô nhi, ba mẹ cô ra ngoài làm công cho người ta và gặp phải tai nạn mà chết, nhưng ông chủ công trường chỉ đưa cho nhà cô mấy vạn nguyên bồi thường rồi liền đuổi đi hai bà cháu.

Về sau bà nội cô dựa vào chút tiền tiết kiệm ít ỏi trong nhà cùng với việc buôn bán đám rau tự trồng thì mới miễn cưỡng nuôi Hạ Tiểu Hạ ăn học. Đến khi cô tốt nghiệp cấp 3 thì bà nội cô bỗng nhiên té ngã một cái và không bao lâu đã qua đời. Từ đó tinh thần của Hạ Tiểu Hạ đã bị suy sụp.

Rồi ngày sau cô vừa học vừa làm mà miễn cưỡng hoàn thành việc học. Hạ Tiểu Hạ nỗ lực công tác mấy năm và mộng tưởng lớn nhất của cô chính là không cần đi công tác mà vẫn không lo ăn uống.

“Ngoan Bảo sao còn khóc? Nếu cháu không muốn đi học thì liền không đi. Bà nội sẽ đi nói với ba mẹ cháu!”

Hạ Tiểu Hạ xoa xoa cái mũi và nói không có việc gì. Cô ôm chặt lấy đùi bà nội mình và đã bình phục tâm tình.

Bà nội Hạ Cúc Hoa khom lưng bế lên Hạ Tiểu Hạ và đi vào nhà.

Hạ Tiểu Hạ bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống nương tựa lẫn nhau này thật đẹp, cho nên sự khủng hoảng và ảo não sau khi xuyên qua của cô đã lập tức không thấy tăm hơi. Cô chỉ cảm thấy trong lòng mình tràn đầy sự kích động và cảm ơn.

Có thể lại lần nữa nhìn thấy bà nội thì đã hoàn thành tâm nguyện của Tiểu Hạ. Tuy rằng không cùng một người nhưng hai người lại hiền từ và yêu thương chính mình như nhau. Đối với Tiểu Hạ mà nói đây chính là một sự an ủi lớn lao nhất.

Vào một buổi sáng, Hạ Tiểu Hạ đi theo sau bà nội như một cái đuôi. Bà nội cô đi giặt quần áo thì cô cũng đi theo rồi ngồi xổm bên cạnh, bà nội cô đi nấu cơm cô thì cô cũng đi theo.

Hạ Cúc Hoa cảm thấy thực sự kinh ngạc, vì ngày xưa đứa cháu gái nhỏ của mình tuy rằng cũng rất dính người, nhưng cũng không dính như hôm nay. Hạ Cúc Hoa cảm thấy vợ chồng Hạ Vĩ Nghiệp đã sai lầm khi buộc cháu gái bảo bối của mình đi học, vì đã làm cho cháu bà sợ tới mức biến thành cái dạng này. Lát nữa bọn họ trở về thì thế nào bà cũng phải mắng cái đám con không hiếu thuận kia một trận!

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Hệ Thống Trải Nghiệm Nhân Sinh (Bản Dịch) của Ba Tầng Mây
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LiênNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.