Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một bí mật, nửa túi đường trắng 1

Phiên bản Dịch · 1222 chữ

Cô đã tìm thấy vị trí của mình trên mảnh đất này.

"Đừng có nói dối!"

"Thật hay giả vậy?"

"Hiệu quả ngay lập tức? Sờ vài cái là khỏi, con cừu non không chịu bú cũng tự bú sữa mẹ rồi hả?"

Các chủ hộ đều hân hoan, vừa hỏi to vừa cười ha ha.

Triệu Đắc Thắng đẩy người còn đang kéo mình, chỉ tay lên trời: "Thề với trời! Còn có thể nói dối sao? Nếu không tin thì các người tự đi mà xem!"

Một số chủ hộ gãi đầu, gãi cằm, có người thực sự bước nhanh ra ngoài, rủ nhau đến chuồng nhà Mạnh Ân.

Một lát sau, lại có người lần lượt quay lại, miệng không ngừng tấm tắc:

"Thật sự chữa khỏi rồi, con cừu non đói quá uống no sữa, đang đi lòng vòng trong chuồng, làm Mạnh Ân cưng chiều không tả được."

Mọi người thảo luận một lúc, rồi đồng loạt quay sang hỏi Lâm Tuyết Quân:

"Chữa thế nào vậy? Ép xuống đất sờ vài cái là khỏi sao? Hay là cô châm cứu cho nó?"

Lâm Tuyết Quân cười, đáp lại: "Chú à, vậy cháu có thể làm nhân viên thú y của đại đội mình không?"

"Có cái tài này thì chắc chắn có thể làm rồi. Nhà chú có mấy con bò và dê cũng có tình trạng ăn hoài không béo, chỉ là gầy hơn mấy con bò khác, nhưng không tiêu chảy, cũng chẳng làm sao, chỉ là không tăng cân, lần sau cháu cũng xem giùm chú nhé." Một chú đội mũ Lôi Phong ngược cười nói.

Các chủ hộ người Mông khác cũng lần lượt bày tỏ với đại đội trưởng rằng nhà họ cũng có gia súc bị bệnh nhẹ, liệu có thể mời Lâm Tuyết Quân đến xem qua không.

Đại đội trưởng nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại. Vừa rồi họ còn lo lắng cho Lâm Tuyết Quân, sợ rằng nếu cô không chữa khỏi, thì sẽ khó xoa dịu những chủ hộ này.

Ai mà ngờ được, cô lại chữa khỏi.

Ông ấy luôn nhìn chằm chằm vào Lâm Tuyết Quân và con cừu non, rõ ràng cô không cho nó uống thuốc, cũng không chích thuốc, chỉ xoay qua xoay lại kiểm tra một lượt con cừu non...

Thật không thể tin được.

Như vậy cũng có thể chữa sao... sao lại chữa khỏi được nhỉ?

Không thể hiểu nổi, đại đội trưởng lắc đầu hai lần, lần lượt đáp ứng yêu cầu của các chủ hộ người Mông, ghi chép lại chuẩn bị lát nữa sẽ dịch cho Lâm Tuyết Quân.

Giữa lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, chuyện Lâm Tuyết Quân làm nhân viên thú y cho đại đội số bảy đã được quyết định.

Không còn ai có ý kiến gì, mọi người chỉ quan tâm đến một việc, đó là Lâm Tuyết Quân rốt cuộc đã chữa khỏi cho con cừu non bằng cách nào.

Thế nhưng Lâm Tuyết Quân cứ không chịu nói. Sau khi đại đội trưởng giao việc cho các hộ dân sáng mai đến nhận oxytetracycline cho cừu non mới sinh từ Lâm Tuyết Quân, cô vẫn không tiết lộ phương pháp chữa trị cừu non.

Các chủ hộ tò mò, len lén hỏi nhau:

"Anh có thấy cô ấy chữa thế nào không?"

"Tôi không thấy, tôi nghĩ là không chữa được, nên ra cửa hút thuốc."

"Còn anh thì sao?"

"Tôi cứ nhìn chằm chằm vào cô ấy, mắt không chớp mà cũng không thấy gì cả. Cô ấy không chữa, chỉ vuốt ve con cừu thôi mà?"

Không thể hiểu nổi, thật sự không hiểu nổi!

Đại đội trưởng tuyên bố kết thúc cuộc họp, nhưng các chủ hộ vẫn không buông tha, vừa đi theo vừa hỏi Lâm Tuyết Quân:

"Sao lại như vậy? Cô đã chữa thế nào?"

"Bí mật." Lâm Tuyết Quân nghiêng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh dưới ánh trăng.

Đứa nhỏ này nhìn qua đã biết rất thông minh, mắt sáng thế kia. Nhưng trong lòng chắc có ý định xấu rồi, không chịu nói cho mọi người biết câu trả lời, thật quá đáng mà!

“Cháu nói với chú đi, chú sẽ ủng hộ cháu làm nhân viên thú y.”

“Trừ khi chú ủng hộ cháu làm bác sỹ thú y, cháu mới nói với chú.” Lâm Tuyết Quân quay mặt lại, mỉm cười, đôi mắt cong lên, nhìn chằm chằm vào đối phương.

Bác sỹ thú y có cấp bậc cao hơn nhân viên thú y và lương cũng cao hơn. Trong cả công xã Hô Sắc Hách, ở một nơi rộng lớn như thế này, cũng chỉ có hai bác sỹ thú y.

Cô lúc này vừa mới trở thành nhân viên thú y của đại đội, đã nghĩ đến việc trở thành bác sỹ thú y, đúng là có chí lớn thật đấy.

Chủ hộ lớn tuổi vuốt mũi, nhướng mày nói:

“Con bé này, chuyện này chú có quyết được đâu?”

“Vậy đợi đến khi cháu trở thành bác sỹ thú y, cháu sẽ nói với chú.” Lâm Tuyết Quân đã chữa khỏi bệnh cho cừu con, giờ không còn sợ những người lớn tuổi này nữa, cô ngẩng đầu lên, cười rạng rỡ đáp lại.

“Cháu đây chẳng phải là muốn làm chú lo lắng đến chết sao? Cháu đến khi nào mới có thể trở thành bác sỹ thú y chứ? Lâu thế, làm sao không tò mò được? Chú chẳng phải sẽ nghĩ ngợi suốt ngày sao? Khó chịu lắm đấy…”

“Haha.”

“Ha ha.” Những người khác nghe vậy không thể nhịn được mà cười to.

Lâm Tuyết Quân cũng cười theo, nhưng miệng vẫn đóng chặt, dù cười đùa thế nào cũng không nói cách chữa bệnh ra.

Điều này khiến mấy ông già này tò mò đến phát điên, không thể tìm hiểu được, đành phải châu đầu ghé tai đoán mò với nhau, ồn ào một hồi rồi ai cũng về nhà nấy.

Đại đội trưởng dặn dò sáng mai Lâm Tuyết Quân đến kho lấy oxytetracycline và các loại thuốc thú y khác. Lâm Tuyết Quân đáp lại một tiếng, rồi quay về khu nhà của thanh niên tri thức trong màn đêm.

Mục Tuấn Khanh bước nhanh theo: “Để tôi đưa đồng chí về, đồng chí Lâm.”

“Cảm ơn đồng chí Mục.” Lâm Tuyết Quân cúi đầu, cố ý đi lên những đoạn đường tuyết chưa được dọn, khiến tuyết dưới chân kêu lạo xạo.

Quay đầu nhìn lại thấy không có ai khác theo sau, Mục Tuấn Khanh lén đến gần Lâm Tuyết Quân, nhỏ giọng hỏi: “Vậy rốt cuộc là chữa bằng cách nào?”

Lâm Tuyết Quân bị dáng vẻ cẩn thận của anh ta chọc cười, không nhịn được nữa, ngửa mặt lên trời mà cười.

Đêm nay ánh trăng rất sáng, ánh trăng chiếu lên tuyết, băng, và ánh phản chiếu càng làm sáng bừng mọi thứ xung quanh.

Gương mặt cười của Lâm Tuyết Quân cũng sáng bừng lên, đôi mắt lấp lánh nửa che nửa hở khi cô cười lớn, và những tinh thể băng trên lông mi cô chớp chớp như cánh chim nhỏ đang rung rinh.

Bạn đang đọc Thập Niên 60: Thảo Nguyên Mục Y của Khinh Hầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mayphan
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.