Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1980 chữ

Tết đúng là chán ngắt cũng may lớp tôi tổ chức đi du lịch Nam Sơn nên tôi vô cùng háo hức.

5 giờ sáng tôi đến điểm hẹn nhưng không thấy ai cả đúng là bọn người cao su, mãi đến 5h30 mới thấy vài đứa nháo nhác tới rồi mãi 6 giờ mới tụ họp đông đủ. Chúng tôi lên xe, tôi chọn một chỗ ngay ngắn bên cửa sổ, mặc dù say xe nhưng trong lòng vô cùng phấn khích.

Bạch Yên ngồi ngay cửa sổ phía trước, dù sau tết có tăng mấy cân nhưng vẫn vô cùng đáng yêu. Tôi là một thằng bị say xe kinh niên, có hai thứ đáng sợ nhất trên đời này đó là say xe và bị bố đánh.

Tôi không hiểu tại sao mà đi xe bus rất nhiều lần nhưng vẫn cứ say, chỉ cần bước chân lên xe là cơ thể tôi mềm nhũn, hai chân run lên và ruột cồn cào buồn nôn.

Sau hơn 2 tiếng chống chọi với cơn buồn nôn để giữ được phong thái đẹp trai nhất, cuối cùng cũng đã đến nơi. Nam Sơn đúng là một thiên đường, khó có mĩ từ nào có thể diễn tả nổi cảm xúc khi ấy của tôi, tôi lại nhớ đến bài Nam Sơn Nam của Mã Địch

“ Em đứng dưới anh nắng phương Nam, hoa tuyết tung bay

Tôi đứng trong đêm lạnh phương Bắc, bốn mùa như xuân”.

“ Nam có núi Nam, Bắc có thu buồn

Nam có gò đất, Bắc có bia mộ”.

Lão Mã ơi là Lão Mã, ông viết hay như vậy luôn.

Cả đám thi nhau leo núi, gọi là leo núi chứ thực ra có bậc thang chúng tôi chỉ đi men theo bậc thang đó thôi. Tuy vậy với một thằng lười hoạt động ít thể thao lại vừa trải qua cuộc chiến với cơn say xe thì quả là khó khăn.

Tôi cùng với Nha Sida và Phạm Ngọc Sơn là 3 thằng dặt dẹo bị tụt lại phía sau, đi được một lúc lâu thì chúng tôi thấy đỉnh núi, 3 thằng phóng chân chạy thật nhanh, trong lòng tôi là niềm vui sướng không xiết

“ cuối cùng cũng đến nơi rồi”.

Thế rồi thiên đường đã ở ngay trước mặt Phạm Ngọc Sơn chân dài nên chạy nhanh hơn cả, nó lên đỉnh trước tiên dang rộng tay đón nhận cái không khí tươi mát nơi thiên thai. Đột nhiên thấy nó khom lưng xuống ra chiều thất vọng làm tôi với Nha Sida cũng nhụt trí. 2 đứa đi chậm lại từ từ bước lên từng bước, khi đó niềm hi vọng của tôi sụp đổ, cái đỉnh núi mà chúng tôi vừa dùng cả sinh mệnh để leo lên chỉ là 1 hòn núi bé tý thôi, ngọn núi chính còn cao gấp mấy lần như thế nữa.

Nha Sida bò ra đất tay phải đập xuống mấy nhát

-Con mẹ nó, ông trời trêu ngươi tao

Vừa lúc đó có một đoàn người đi từ trên xuống đang bàn tán xì xào

-Trên đó thật là tuyệt mĩ

Câu nói đó chính là động lực để chúng tôi tiếp tục, quãng đường còn lại tôi và Phạm Ngọc Sơn phải khênh thằng Nha Sida lên. Đi được một hồi nữa thì lại gặp một toán người đi từ trên đỉnh xuống, Phạm Ngọc Sơn không kìm nén được mà hỏi

-Xin hỏi từ đây lên đó còn xa không ạ

một người trung niên trả lời

-Nếu cháu cố gắng thì đi gấp đôi đoạn đường ban nãy cháu đi thì mới được một nửa

Nghĩa là sao, 3 thằng đầu óc chậm chạp hay là do bác kia nói theo kiểu hack não. Tôi tự ngẫm

“đi gấp đôi quãng đường ban nãy thì được 1 nửa đường tức là mới đi được 1 phần 4”

Vừa khi đó 2 thằng kia cũng ngẫm ra, Nha Sida tụt xuống khỏi tay tôi và Phạm Ngọc Sơn

-Con mẹ nó tao bỏ cuộc

Nói đoạn nó ngồi bệt xuống phẩy tay

-Nếu thích chúng mày cứ đi tiếp đi

2 bọn tôi nhìn nhau rồi bước tiếp, dù gì chúng tôi cũng muốn vứt quách cục nợ này đi bằng không chốc nữa đi xuống thì chết cả 3 thằng.

Đi thêm một lúc thì Bạch Yên với Lăng Chi Thảo vượt qua bọn tôi, nhìn cô ấy mập mạp vậy chứ leo trèo cũng khỏe đấy chứ, tôi phải làm bộ thong dong vừa đi vừa ngắm trời mây che giấu nỗi mệt mỏi trong người, Bạch Yên nói

-Nhập đoàn với bọn tớ không

Tôi lắc đầu đáp

-Cậu cứ đi trước, tớ còn phải vãn cảnh

Bạch Yên vỗ tay vẻ mặt thích thú

- Thế khi nào về vẽ cho tớ mấy bức tranh làm kỉ niệm nha

- Không vấn đề gì bạn tôi ơi

Sau đó Bạch Yên bước nhanh đi trước thoáng đã xa khỏi tầm mắt, bấy giờ tôi mới quay lại với cơ thể rệu rã đang muốn chết đi cho nhanh. Nếu leo lên đỉnh có thể nhanh như khi nhảy xuống thì hay biết mấy.

Chúng tôi cố gắng đi tiếp từng đoàn từng đoàn người vượt qua trước mặt nhưng chúng tôi vẫn kiên trì, tôi lại nói với Phạm Ngọc Sơn

-Chắc hẳn sắp đến nơi rồi

Cứ mỗi lần chúng tôi hi vọng thì ông trời lại sắp xếp một điều gì đó vùi dập hi vọng đó đến tận cung. Lần này là một toán người khác, Phạm Ngọc Sơn lại hỏi

-Xin hỏi từ đây lên đó còn xa không ạ

một người phụ nữ trả lời

-Còn 200m nữa thôi

Tôi và Phạm Ngọc Sơn hú lên thành tiếng, cuối cùng cũng sắp đến rồi thế nhưng niềm vui ấy vừa chớm nở đã vội tàn, người phụ nữ nói tiếp

-Nhưng là 200m chiều cao

200m chiều cao tức là 2km chiều dài, Phạm Ngọc Sơn chống tay nhìn tôi

-Tao dừng cuộc chơi ở đây

vậy là còn một mình tôi trên con đường gian khổ này, tôi tiếp tục đi, đã có lúc cảm tưởng tôi phải chống 2 tay xuống để bò, nhưng không sao dù có bò cũng phải đến được chỗ nữ thần.

Tôi bò như vậy cũng khá lâu rồi, có lúc một ông cụ hay một đứa bé chập chững biết đi bước qua tôi và ném cho tôi ánh mắt như thể tôi là một thằng tật nguyền vậy.

Không sao tôi vẫn kiên định, từng bước từng bước tiến lên phía trước, hơi thở của tôi ngày một nhanh, nhịp tim cũng vậy, các múi cơ đều mỏi nhừ, đã lâu rồi tôi không có cái cảm giác này. Lần cuối cùng tôi biết cảm giác đau nhức đó là khi đang ngụp lặn chới với trước danh giới của sự sống và cái chết. Khi đó tôi đang bơi qua qua sông thì chân trái bị chuột rút, nó không đau như tôi tưởng mà đáng sợ hơn nhiều, cảm giác đau gần như không xuất hiện mà cảm giác sợ chết mới là thứ dâng trào.

Cũng may tôi không chết để mà bây giờ có thể tận hưởng cái cảm giác đó lại một lần nữa.

Ánh sáng dần xuất hiện trước mặt tôi đã thấy mặt trời xuyên qua những đám mây, không quá chói chang chỉ là vừa đủ ấm áp.

Một thiên đường thực sự, ranh giới giữa tam thập lục thiên và thất thập nhị địa.

Ngôn từ của tôi không thể nào miêu tả hết được những gì tôi nhìn thấy, dưới chân là núi cũng là mây, mây và núi không còn là 2 thực thể tách biệt, chúng hòa làm một, xa xa lờ mờ sau những đám mây đó là một con sông dài uốn lượn qua những ngọn núi.

Tôi xin mượn 2 câu thơ của Vương Chi Hoán trong bài Đăng Quán Tước Lâu

“ Bạch nhật y sơn tận

Hoàng Hà nhập hải lưu”

Tôi nhoẻn miệng cười, 2 thằng bạn tôi ắt hẳn sẽ phải tiếc nuối lắm nếu chúng biết mình đã bỏ nỡ cái gì.

“ Lúc cuồng dại giương cung xạ điêu linh

Khi bình thản trước cảnh trời hỗn loạn”

( Phong Bi)

Tôi tìm kiếm Bạch Yên trong đám người hỗn độn, hình như cô ấy cũng đang tìm tôi

-Thanh Phong tớ thấy có chỗ này hay lắm

Bạch Yên kéo tay tôi chạy ra khỏi đám người đó, đến một phiến đá lớn nhô ra khỏi núi.

-Ra đó ngồi không - Bạch Yên rủ

Thú thực tôi bị sợ độ cao, 3m trở lên là tôi đã sợ rồi đây lại là núi cao muôn trượng nên nỗi sợ ấy tăng lên gấp bội.

Ban đầu tôi từ chối nhưng Bạch Yên nói

-Cậu không thử sao mà biết được cảm giác ở đó thế nào, tớ nghĩ là rất tuyệt

Nữ thần đã nói vậy lẽ nào lại không chiều cho được, tôi từng bước chậm rãi tiến ra phía mỏm đá hai mắt không dám nhắm vào chỉ sợ sẽ trượt chân mà rơi xuống dưới .

Bạch Yên đi thật nhanh ra ngồi xuống hai chân vắt vẻo giữa không trung, cô ấy đưa ray vẫy tôi ra hiệu an toàn, tôi phải vượt qua nỗi sợ này, sao có thể mất mặt được. Cuối cùng thì tôi cũng ngồi được xuống giống như Bạch Yên.

Phóng tầm mắt vào không gian rộng lớn tôi trút một hơi thở để lấy lại can đảm, chỉ cần không nhìn xuống tôi có thể giữ cho trái tim đập đúng nhịp.

-Thế nào, cậu thấy đỡ hơn rồi chứ.- Bạch Yên cầm lấy tay tôi.

Lẽ ra tôi đã ổn nhưng chính cái nắm tay ấy lại khiến tôi bất ổn, tim tôi rạo rực, quay mặt nhìn sang nữ thần tôi nghĩ bụng

- Thật là tuyệt mỹ, giữ chốn sơn cùng thủy tận này lại có thể cùng mĩ nhân tận hưởng một khoảnh khắc tuyệt diệu, đời này quả là không uổng

- Này cậu làm gì mà nhìn tớ chằm chằm như vậy- Bạch Yên đỏ mặt lên.

Tôi gãi đầu ấp úng

-Tại tớ sợ quá nên phải nhìn cậu để trấn an

Bấy giờ trời đã ngả bóng, phía chân trời ánh tà dương đỏ rực, Bạch Yên nhìn ra phía xa, tôi cũng vậy, nếu thời gian này cứ dừng lại ở đây mãi thì hay biết mấy. Bạch Yên đột nhiên hét lớn

-Tớ muốn quãng đời sau này sẽ dong duổi khắp thế giới, không bị thứ gì ràng buộc cả, thanh thoát như mây trắng trên nên trời xanh, như là Thiên Ngoại Phi Tiên của Diệp Cô Thành

Bạch Yên thật ngây thơ, tôi bật cười, cô ấy quay sang hích vai tôi

- Cậu cười cái gì

- Không có gì chỉ là thấy cậu thật sảng khoái

- Còn cậu thì sao, sau này muốn làm gì

Tôi ngẫm nghĩ một hồi, thực ra tôi cũng không biết mình sẽ làm gì nữa, nhưng nghe Bạch Yên nói như thế thật là cũng muốn được tự do tự tại.

-Tớ muốn...sau này có thể cùng cậu tiêu giao khắp thế gian

Bạch Yên đỏ mặt

-Cậu lại trêu tớ rồi

2 đứa ngồi nói chuyện với nhau thật là lâu, thiên nhiên đặc sắc lòng người rung động, giữa ráng chiều có một cánh ngỗng lượn lờ trên mặt sông, mặc dù không phải mùa thu nhưng tôi vẫn mượn 2 câu thơ của Vương Bột

“ Lạc hà dữ cô vụ tề phi

Thu thủy cộng trường thiên nhất sắc”.

Bạn đang đọc Thanh Xuân Tản Mạn sáng tác bởi rabitch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rabitch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.