Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1231 chữ

6 am

//Reng reng reng// - Chuông đồng hồ báo thức vang lên kéo Khương Hiểu Lam ra khỏi giấc mơ đang dở giang, cô mê mang mở mắt, từ từ ngồi dậy với cơn nhức đầu đến khó tả. Hiểu Lam xoa xoa thái dương rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Cô vốn dĩ chỉ là 1 cô gái bình thường, gia đình cũng không mấy khá giả nhưng vì thành tích vượt trội so với 1 vài người nên đã giành được học bổng tại trường chuyên cấp 3 top 10 cả nước. Cô bắt đầu đi học tại đó cũng được gần 2 tháng rồi. Hôm nay là thứ hai nên cũng như bao ngày thứ hai khác, tất cả học sinh cần phải mặc đồng phục và đến trường sớm hơn để dọn dẹp lại phòng học thật sạch sẽ. Trường của cô không bắt buộc phải mặc đồng phục cả tuần nên Hiểu Lam thường hay bảo quản đồng phục vô cùng gọn gàng và phẳng phiu.

Sau khi chải chuốt gọn gàng, cô nhanh chóng đeo cặp chạy xuống ăn sáng để chuẩn bị đi học:

_ “Dao Dao, nay cậu đến sớm thế” Cô nhìn về phía người con gái đang ngồi trong phòng khách đang rất tự nhiên mà đem chiếc bánh bông lan cô mới làm ngày hôm qua cho vào miệng.

_ “Hehe, nay ở nhà hơi chán nên tớ đến sớm. Cái bánh này ngon thật đấy”

_ “Biết kiểu gì cậu cũng đến ăn chực nên tớ làm sẵn vị socola cho cậu rồi đó”

_ “Hì hì, chỉ có Lam hiểu tui thui” Dao Dao dựa vào vai Hiểu Lam cười toe toét rồi lại hì hục ăn nốt miếng bánh còn sót lại trên đĩa. Cô thấy vậy cũng chỉ biết thở dài mà ngồi xuống bắt đầu bữa sáng của mình.

Dao Dao tên thật là Nguyệt Dao, là tiểu thư của tập đoàn Tô Ngu danh giá, theo họ mẹ. Cô có vẻ bề ngoài vô cùng xinh đẹp, thanh tú, chuẩn vẻ đẹp của thiên kim nhà giàu, thành tích lại xuất sắc nên có rất nhiều người theo đuổi, một vài người còn tự nguyện chạy theo, đưa cô đến trường mỗi ngày mà không cần thu phí ^_^. Chẳng hạn như bây giờ đã xuất hiện 4,5 thanh niên đứng trước cửa nhà Hiểu Lam để đợi cô

_ “Sorry nha. Tớ cũng không hiểu sao họ lại bám dai đến thế” Dao Dao khó xử nhìn Hiểu Lam rồi kéo tay cô len lỏi qua bụi cây chạy về phía chỗ đỗ xe bus. Tuy nhiên vẫn không thoát khỏi ánh nhìn xăm xoi từng mi li mét của “người hâm mộ”, chẳng mấy chốc họ đã đến trước mặt 2 người và xúm lại phía Nguyệt Dao

_ Dao Dao đang đi học sao? Có cần anh đưa đi không?

_ Đi cùng anh nè Tiểu Lam, xe của anh đặc biệt rộng chỗ, chắc chắn em ngồi vừa.

_ Dao Dao à….. =.=’

Từ xa các bạn có thể sẽ thấy được một hình ảnh đối lập giữa 2 người con gái. Một người thì được người khác vây quay hỏi han ân cần còn người kia thì bị ngó lơ, mặt buồn bã đứng khép nép sang 1 bên ước ao nhìn người còn lại. Nhưng nó chỉ là từ xa, nếu lại gần thì sẽ nhận ra được vẻ mặt bất đắc dĩ của Hiểu Lam đang hướng sang bên cạnh. Cô quá đỗi quen thuộc cái cảnh tượng phân biệt đối xử này nên đã tự tập cho mình một thói quen trở nên tàng hình trong phút chốc. Cô khẽ nâng tay trái lên nhìn chiếc đồng hồ đôi màu hồng nhẩm tính từng phút một. “ 58,59,60… Này, các cậu đã dây dưa được 2 phút rồi đó, chúng tôi còn phải đi trước. Còn về phần Dao Dao…….Xin Lỗi, cô ấy có tôi hộ tống rồi, không cần phiền đến mấy cậu đâu” Cô lạnh lùng khoác tay lên vai Nguyệt Dao kéo cô ra khỏi đám đông. Ngay lúc này, một chiếc xe bus bất ngờ đi tới , nhân cơ hội này Hiểu Lam nhanh chóng cầm tay Nguyệt Dao chạy lên xe, vẻ mặt. khụ thiếu đòn nhìn đám thanh niên đang ngơ ngác.

Xí, nếu như họ soái thêm 1 tý cô còn nhường nhịn chứ như thế kia á, thì còn lâu mới xứng với Dao Dao nhà cô nhé. Liu liu (khụ chỗ này hơi trẻ con, mong mn bỏ qua)

_ “Cảm ơn câu nhiều nha đại tỷ. Không có cậu tớ chả biết giải quyết như thế nào luôn á”

_ ”Không sao. Còn cậu đó, lần sau nhờ tài xế đưa đi cho đỡ phiền. Nhà có xe xịn có tài xế đưa đi đón về đầy đủ mà sao không đi. Cứ chen chân vào chiếc xe bus chật chội này làm gì còn bị tụi nó bám theo nữa chứ” Hiểu Lam khẽ búng vào trán của Nguyệt Dao giọng trách cứ

- ”Thì tại người ta muốn đi với cậu chứ bộ. Không thì ngày mai cậu đi chung xe với tớ nhá, không mất tiền, chỉ cần cậu làm đồ ăn cho tớ là được.”

_ ”Nhưng mà……”

_”đi mà…….Tiểu Lam…nha..” Nguyệt Dao nũng nịu nhìn cô với ánh mắt long lanh to tròn được phóng đại hết cỡ.

Hiểu Lam nhà ta có thể lạnh lùng với rất nhiều thứ quyến rũ nhưng không thể nào chống lại được sự quyến rũ của đáng yêu mà lại còn là level max như Nguyệt Dao đây. Chính vì vậy, cô đã phải chấp nhận lời thỉnh cầu của Dao Dao một cách bất đắc dĩ. Mặc dù biết rằng Nguyệt Dao chỉ dựa vào điểm yếu của cô nên mới giả bộ làm nũng nhưng căn bản cô không tài nào từ chối nổi.

Haizzzzzzzz – Cô nhẹ xoa trán thở dài đầy bất lực nhìn vẻ mặt đầy vui sướng vì đã lập mưu thành công của Dao Dao

Góc của Thưn <3 :

Đây là bộ truyện đầu tay của mình, rất mong được mọi người ủng hộ.

Mặc dù kiến thức của mình về tiểu thuyết ngôn tình còn rất hạn hẹp, ngôn từ không được phong phú và đôi khi có hơi.......nhàm chán nhưng vì sở thích cá nhân nên mình đã quyết định bắt tay vào viết truyện và rất vui khi các độc giả đọc cũng như ủng hộ, nhận xét để câu chuyện "Thanh xuân của chúng ta thật đáng quý" có thể hoàn thiện và chỉnh chu hơn.

Tuy đây cũng chỉ là sở thích nhưng mình rất coi trọng tác phẩm của chính bản thân vì đó cũng là công sức của mình nên mình mong mọi người đừng reup "một cách thầm lặng" hay xúc phạm thái quá về tác phẩm của mình. Nếu như bạn không thích (hay thậm chí là chán ghét) có thể rời đi và đọc truyện khác. Hãy tôn trọng những tác phẩm của người khác cũng như những tác giả của nó-chính là mình.

Lời cuối cùng, cảm ơn rất nhiều vì đã đọc đến tận đây. Chúc độc giả một ngày tốt lành. ^_^

Bạn đang đọc Thanh xuân của chúng ta thật đáng quý sáng tác bởi Thưnlườibiếng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thưnlườibiếng
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.