Hoàn cảnh bế tắc
Tôi là Nguyệt, từ nhỏ mẹ mất sớm vì tai nạn giao thông , nên tôi sống với bố, dì ghẻ và con gái của bà ta, nhưng bọn họ lại sống không hề có tình người , đối xử với tôi như kẻ thối nát , như đồ bỏ đi , lại gần chỉ thêm hôi thối. Tôi cắn răng chịu đựng sống qua ngày , hiện đã 17 tuổi .
Cứ như thường lệ , một buổi sáng nọ , chẳng có ai trong nhà đánh thức tôi dậy để đi học . Cha tôi đi làm sớm , báo thức đồng hồ bị hỏng nhưng dì ghẻ không cho tôi mua cái mới , còn cất luôn tiền tiết kiệm của tôi. Tôi vội bật tung dậy chạy xuống dưới nhà :
- Sao không ai kêu cháu dậy thế ạ ? Trễ giờ cháu rồi !
- Tự mà dậy chứ , tao đâu thể ngày nào cũng rảnh để gọi mày dậy mãi được . Mày dậy trễ quá , con tao ăn hết thức ăn rồi , mày tự lo đi , cho chừa cái tật dậy trễ.( Mụ dì ghẻ quát mắng)
Tôi hối hả bỏ sách vở vào cặp , thay đồng phục rồi chạy một mạch tới trường , nhắm mắt nhắm mũi mà chạy .
-Phù ....Phù , trời ạ , như thế này biết bao giờ mới tới trường kịp đây , hôm nay tiết đầu có bài kiểm tra Toán nữa.
Chẳng biết đã trễ giờ hay chưa , đến nơi , tôi xông vào lớp như một phản xạ tự nhiên . Trước mắt tôi là khung cảnh 34 người đang ngồi cặm cụi làm bài , cô giáo nghiêm khắc đang ngồi trên bàn , mắt liếc như dao cau để xem ai là người trung thực khi làm bài thi. Cô giáo trợn mắt :
- Em đi học hay đi chơi vậy ? Có biết hôm nay có bài kiểm tra Toán hay không ? Em đã lớn vậy rồi mà còn phải để cô nhắc nhở à ?
Tôi cúi người thở hồng hộc, hối lỗi:
- Thưa , em biết ạ . Em xin lỗi , tại đồng hồ báo thức bị hỏng , nên nó không reo ạ .
Chưa kịp cúi hết người thì sách vở bút thước đã đổ leng keng ra hết dưới sàn . Đám bạn cười nhạo tôi một cách khinh bỉ. Tôi đỏ mặt, quỳ chân xuống nhặt đồ lên rồi về chỗ ngồi làm bài . Thì ra lúc nãy tôi vội chạy đi học nên quên kéo khoá cặp . Tính tôi vẫn luôn hậu đậu như vậy kể từ lúc còn nhỏ, thật là...
Tùng , tùng , tùng... Tiếng trống đánh hết tiết vang lên! Đã hết giờ làm bài kiểm tra ,tôi vẫn chưa làm xong , thậm chí còn lô tô mấy câu , nhưng tôivẫn cứ nộp đại cho tổ trưởng.
- Này , sao hôm nay mày lên trễ thế kia ? Đã bảo là phải lên sớm rồi cơ mà , tại mày mà sáng nay tao vẫn chưa được ăn sáng đấy ! ( Chị đại Khiết của lớp lên tiếng )
- À , à , hai cái bánh bao và một chai nước ngọt dâu phải không ? Tớ đi ngay đây.
Ở nhà đã không ai quan tâm nhưng lên trường còn thậm tệ hơn thế. Tôi thậm chí còn chẳng có bạn , bởi ai cũng bitôi không có mẹ và phải sống với dì ghẻ , bọn họ xem thường và cứ châm chọc mãi. Cuộc sống này thật không công bằng .
- Đây , đồ ăn sáng của mọi người đây ( Tôi đã mua tại căn tin vừa xong ).
Bây giờ đã là tiết học môn Địa , đáng lẽ tôi vẫn mang sách vở đầy đủ , nhưng Hạ ( đồng bọn với chị đại Khiết của lớp ) lại không mang sách địa , nên đã giật lấy sách của tôi . Trên bàn tôi chỉ còn vỏn vẹn một cuốn vở để ghi bài . Thầy giáo bước xuống bĩu môi :
- Sách em đâu rồi hả Nguyệt ?
Tôi đứng bật dậy , chân tay run lẩy bẩy , người lạnh như nước đá , cô nói không thành lời :
- Vâng , sách của em , mấy bạn...
- Cậu ấy để quên sách ở nhà rồi đó thầy ! ( Nhỏ Hạ lên tiếng )
- Em ra ngoài cửa đứng cho tôi ! Mau ! Không thì tôi sẽ gọi cho giáo viên chủ nhiệm của em đấy !
Tôi lẳng lặng bước ra ngoài hành lang mà đứng chịu phạt . Trên đời này người sống thiện có khi lại chẳng ai nhìn nhận ra , nhưng người sống ác luôn luôn nhận được sự yêu mến từ mọi người , đó chắn hẳn là câu chuyện không của riêng ai...
Đăng bởi | ngogiaidi |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 25 |