Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tất cả là của ta

Tiểu thuyết gốc · 2464 chữ

Buổi chiều hôm đó. 5 người xuất phát đi Ma Lâm sơn mạch.

Thiên Đức chợt có suy nghĩ hình như mình có duyên với Ma Lâm sơn mạch thì phải, mới vất vả chui ra từ trong đó. Bây giờ lại quay về.

Trên đường đi Võ Bá Thiện cùng với 3 người đồng đội của mình kể cho Thiên Đức nghe rất nhiều câu chuyện về Long Ẩn đại lục. Theo lời kể của bọn hắn thì Long Ẩn đại lục trước đây vốn độ hồn thú và yêu thú thống trị. Nhân tộc chỉ có thể coi là một chủng tộc yếu kém sống theo bầy đàn và thường xuyên nội đấu lẫn nhau.

Thời kỳ đó được ghi lại trong sử sách là Thời Hồng Bàng. Nghe nói lúc đó có một vị Đấu Hồn sư Đế cấp đã kết thúc thời Hồng Bàng, ông có công phát hiện ra Võ hồn và cũng là người đầu tiên phát minh ra phương pháp tu luyện. Thê tử của ông là người phát minh ra phương pháp luyện đan, chế phù và một số chức nghiệp phụ trợ khác.

Theo truyền thuyết ghi lại. Võ hồn của vị đấu đế đó là Ngũ trảo kim long, còn vợ của ông thì có võ hồn là chính hình ảnh của bà phóng đại lên.

Tên của cặp vợ chồng đó là Đấu Đế Long Quân và Đấu Đế Âu Cơ. Còn có một số truyền thuyết đồn rằng Long Quân và Âu Cơ có 100 người con. Hoàng đế Việt Quốc bây giờ chính là hậu duệ của một trong số những người con đó.

Nghe tới đây, thần sắc của Thiên Đức có chút run rẩy." Long Quân, Âu Cơ, 100 người con. Đây chẳng phải là Lạc Long Quân và Âu Cơ của thần thoại Việt Nam mà kiếp trước ta sống sao. Là trùng hợp hay là... "

Nhất thời hắn cũng không biết trùng hợp hay là cái gì nữa. Tâm trạng của hắn giờ đây đang rất khiếp sợ. Lại còn võ hồn kim long và chân thân nưã, chẳng phải Việt Nam hay có câu Con Rồng cháu Tiên sao.

Thấy Thiên Đức khựng lại, vẻ mặt kích động đứng ngây ngốc. Bá Thiện liền hỏi." Sao thế Trần Dần huynh đệ?"

" À không sao! Do từ nhỏ ta chỉ tu luyện, sư phụ cũng không có kể chuyện bên ngoài cho ta nghe. Nên bây giờ nghe huynh kể ta thấy hơi hâm mộ." Thiên Đức vội cười đáp.

Cùng lúc đó. Ở một hòn đảo khổng lồ hình con rùa trôi nổi ở đâu đó trong Vũ Trụ. Trong một ngôi nhà tranh trên đảo có một ông lão quắc thước đang cần mẫn cuốc đất bỗng mở mắt.

Chỉ thấy trong mắt ông lão loé lên tinh quang màu vàng.

" Cơ muội! Muội nói đúng rồi, thằng nhóc đó đã đến chỗ Đinh Bộ Lĩnh ngã xuống và nhận truyền thừa của hắn rồi. Ta nghĩ Thiên Đạo này sắp bị lật rồi". Ông lão chống cuốc xuống nói rồi vớ lấy một cái ống tre đốt mồi lửa hít sâu một hơi và thở ra một luồng khói trắng.

" Tên kia. Ta đã nói bao lần rồi, sống đến mấy chục vạn năm, học cái gì không học. Cứ học cái thuốc lào là thế nào? Hôi hết cả nhà rồi. Chiều nay hút thuốc thay cơm nha."

Một giọng nữ ấm áp nhưng có phần tức giận vang lên kèm một chiếc guốc gỗ bay thẳng vào đầu ông lão.

Chỉ thấy từ trong nhà đi ra một nữ nhân. Nói ngắn gọn là đẹp không còn từ để tả, đang phùng mang trợn má với ông lão trông hết sức đáng yêu.

Tạm không nói về hai vợ chồng trên đảo rùa. Mà có nói cũng chẳng có ai biết có sự tồn tại của họ.

Quay trở lại Long Ẩn đại lục. 5 người Thiên Đức khi còn cách Ma Lâm sơn mạch một đoạn ngắn thì Thiêm Đức bỗng nói. " Thiện huynh, Hoa cô nương, hai vị huynh đệ. Mọi người đợi ta một lát hoặc cứ từ từ đi trước, ta sẽ đuổi theo ngày. Ta cần đi giải quyết Thịt bò luân hồi đã."

Bọn người Võ Bá Thiện hơi nghi hoặc hỏi Thiên Đức. " Thịt bò luân hồi nghĩa là gì? Bò chết thì linh hồn luân hồi chứ sao thịt có thể luân hồi."

Thiên Đức vỗ vỗ mông cười hèn mọn nói" À, lúc trưa ta ăn hơi nhiều nên giờ bụng có chút khó chịu. Thịt bò luân hồi tức là thịt chạy một vòng trong ruột rồi đi ra ngoài bằng mông đấy. Haha"

Bọn người Bá Thiện ngẩn người ra suy nghĩ mất một lúc. Phản ứng đầu tiên là thiêú phụ Nguyễn Hoa, chỉ thấy mặt nàng ta đỏ lên rồi lẩm bẩm" đồ biến thái vô sỉ mất nết".

Sau đó, khi đã hiểu ra vấn đề Võ Bá Thiện cũng không nghi ngờ nói. " Haha. Trần huynh đệ thật biết pha trò. Vậy huynh đệ đi nhanh đi, chúng ta đợi."

Thiên Đức gật đầu rồi vừa ôm bụng vừa chạy về phía lùm cây rậm rạp gần đó.

Thấy Thiên Đức đã chạy xa. Võ Bá Thiện nói với 3 người còn lại. " Lần này có tên ngu ngốc Trần Dần này giúp đỡ. Chúng ta chắc chắn sẽ bắt được Hắc Điện Hổ. Lát nữa hắn quay lại Hoa muội hãy tìm cơ hội cho hắn uống nước này, ta đã bỏ tuyệt khí tán vào đó. Đợi khi đến nơi ở của Hắc Điện Hổ thì lấy hắn ra làm mồi nhử. Hắc Điện Hổ khi ăn thường thường không phòng bị, là thời cơ tốt nhất để ra tay. Có Tuyệt khí tán, hắn sẽ không thể sử dụng võ hồn và linh lực."

Một hắc y trung niên e ngại lên tiếng." Chúng ta làm vậy có sợ sư phụ hắn trả thù không?"

Nghe vậy Hoa thiếu phụ nói." Ngươi ngốc thế lão Tứ. Tên ngốc này nói hắn tu luyện từ bé với sư phụ, mà trông hắn bây giờ cũng 17_18 tuổi rồi. Ta đã quan sát rất kỹ. Không thấy đạo động linh khí khi hắn hô hấp, chứng tỏ hắn còn chưa đạt đến Đấu nhân cấp. Tu luyện từ bé mà bây giờ còn yếu như thế thì sư phụ hắn có thể mạnh đến đâu. Có khi hắn và sư phụ hắn chỉ là võ giả thế tục không chừng."

" Hoa muội nói đúng. Ta cũng đã quan sát kỹ rồi. Lão tứ và Vũ đệ cứ yên tâm. Xong vụ này chúng ta sẽ có Dung hồn đan rồi, có thể dung hợp hồn hoàn đầu tiên rồi.". Võ Bá Thiện cũng phụ hoạ, trong ánh mắt toát lên vẻ âm độc.

Lão Tứ nghe vậy cũng yên tâm. Còn người được gọi là Vũ đệ thì có hơi chút suy tư nhưng cũng không nói gì.

Đợi đến gần nửa đêm vẫn không thấy Thiên Đức quay lại. Bá Thiện có chút bất an nói. " Vũ Đệ, ngươi đi kiểm tra thử xem sao hắn lâu quay lại thế. ".

Người thanh niên tên Vũ nhận lệnh nhanh chóng đi tìm. Khoảng 2 phút sau thì nghe từ phía xa vang lên tiếng gọi của Vũ." Bá Thiện ca. Huynh cùng mọi người cùng qua đây đi. Không ổn rồi."

Nghe vậy ba người nhìn nhau. Võ Bá Thiện gật đầu rồi dẫn đầu nhóm người tức tốc chạy về phía phát ra tiếng kêu.

Vừa tới nơi thấy cảnh tượng trước mắt. Bá Thiện có hơi chột dạ hỏi.

" Trần Dần huynh đệ, Vũ đệ. Các ngươi làm gì ở đây thế, có vấn đề gì sao?"

Chỉ thấy phía trước Thiên Đức đang chống cây gậy đen của hắn đứng tựa gốc cây cười lạnh. Còn Vũ thì đứng kế bên nhìn chằm ba người Bá Thiện với ánh mắt đầy thù hận.

" Có vấn đề chứ. Con mẹ các ngươi, định mang ông đi làm mồi cho hổ à. Con mẹ các ngươi chứ! Tưởng ông đây ngu ngốc lắm chắc. Con mẹ ngươi đồ vô sỉ."

Thiên Đức đang cười bỗng la ầm lên. Hắn liên tục chửi mẹ của bọn người Bá Thiện không ngớt.

Bá Thiện giật mình nhìn Vũ gằn lên 3 chữ " Ngươi. Phản bội".

" Phản bội ? Cả nhà ta đã bị các ngươi hại chết, các ngươi tưởng ta không biết gì sao? Lúc các ngươi giết cha mẹ ta có phải là phản bội không. Cha mẹ ta cứu các ngươi khỏi kiếp nô lệ, cưu mạng các ngươi từ nhỏ, chỉ điểm các ngươi tu luyện, giúp các ngươi thức tỉnh võ hồn. Xem các ngươi như con cái, còn dặn dò ta phải xem các ngươi như Đại ca, như tỷ tỷ, dặn ta phải biết tôn trọng các ngươi. Các ngươi còn là người sao. Vì tấm bản đồ đó mà các ngươi giết họ. Bây giờ còn mặt mũi nói ta phản bội sao." Vũ vừa khóc vừa gào lên.

Còn Thiên Đức thì thờ ơ đứng đó quan sát.

Sắc mặt của bọn người Bá Thiện đen lại. Trong mắt Hoa thiếu phụ còn hiện lên nét bối rối.

" Vậy là bấy lâu nay ngươi giả vờ không biết gì để tìm cách báo thù sao. Hừ! Ta không biết làm sao ngươi biết. Nhưng đã như thế thì hôm nay ngươi và hắn đều phải chết." Bá Thiện lạnh lùng nói.

Dứt lời. Sau lưng hắn xuất hiện hư ảnh một con rắn màu xanh lục dài tầm 8m đang uốn éo phì phò chiếc lưỡi.

Hoa thiếu phụ và Lão Tứ cũng kích hoạt võ hồn của mình là một con Bướm có 2 đôi cánh và một còn Gà có bộ lông màu tím.

3 người nhìn nhau rồi đồng loạt lao lên.

" Đi chết đi". Hư ảnh 3 con thú Rắn, Bướm, Gà xông tới chỗ Vũ và Thiên Đức. Gió bụi cây cối xung quanh cuốn ào ào mịt mù tứ tung.

Khi 3 người còn cách Thiên Đức gần 1 mét thì .

" Đùng. Oành... Đùng"

Hàng loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.

Thiên Đức nhanh chóng kéo Vũ đang bị choáng bởi cảnh tượng trước mặt lùi về phía sau.

Một lúc sau. Khi tiếng nổ chấm dứt, khói bụi đã bay hết. Chỉ thấy một cái hố rộng tầm 6,7 thước. Trong hố là ba đống màu đen xì đang bốc khói khét lẹt chính là bọn Bá Thiện.

Gần như không nhìn ra hình người, máu thịt be bét là tình cảnh hiện tại của 3 người Bá Thiện.

" A! Vẫn chưa chết à. Đồ vô sỉ" Thiên Đức lúc này mới lại gần dùng Đả long côn khều khều 1tên có lẽ là Bá Thiện.

" Ngươi là Bá Thiện nhỉ. Chết tiệt, đen thui thế này làm ta không biết là đứa nào. Nhìn cái gì mà nhìn, thắc mắc cái gì nổ đúng không. Đợi chút ta cho xem."

Nói xong Thiên Đức nói với Vũ." Ngươi xem trên người họ còn cái gì xài được không, ví dụ như tiền, vàng bạc châu báu hay tuyệt thế Võ công gì đấy. Ta bị sợ máu, nhìn ghê quá ta không dám tới đâu"

Nghe vậy Vũ có chút sợ sệt lẫn khinh bỉ nhìn Thiên Đức rồi nhanh chóng làm theo.

Sau khi gom hết tài sản của ba người Bá Thiện. Thiên Đức chậm rãi đi tới hố nói.

" Trời sinh ta yêu hoà bình. Thích màu xanh và sợ máu me bạo lực, nhưng các ngươi muốn giết ta nên ta đành tự vệ thôi. Đừng hận ta. Kiếp sau làm người nên thành thật một chút. Mà có hận thì hận thằng Vũ. Tí nữa hắn sẽ tiễn các ngươi đi. Không phải ta đâu. À quên, nãy nói cho các ngươi biết cái gì nô nhìn nhé."

Nói xong Thiên Đức móc trong túi ra một lá bùa màu tím có viết chữ Bạo Lôi đặt bên cạnh Võ Bá Thiện rồi lùi lại mấy mét.

Võ Bá Thiện vẫn còn sống thấy vậy vội trừng mắt nhúc nhích đầu. Trong mắt toát lên vẻ cầu xin.

"Bạo" Thiên Đức bắt quyết hô.

" Đùng!" Một tiếng nổ đanh gọn vang lên. Lúc này thì trong hố đã hoàn toàn là ba cái xác.

Nhìn cảnh đó. Vũ bỗng dưng rớt nước mắt ngẩng đầu nhìn trời " cha, mẹ. Bọn họ đã chết rồi. Cha mẹ hãy yên nghỉ nhé".

" Vũ! Cho ta miếng nước. Oẹ... Oẹ. Ghê quá ghê quá, ta bảo để ngươi tự tay báo thù nhưng lỡ mồm nên nổ chết hết rồi. Xin lỗi nhà."

Thiên Đức nôn thốc nôn tháo nói.

Vũ đưa nước cho hắn rồi thầm nghĩ : " Ngươi mà sợ máu, ghét bạo lực yêu hoà bình thì ta là đấu đế."

Sau khi rửa mồm miêng xong xuôi. Thiên Đức bảo Vũ lấy tài sản ra chia.

Tổng cộng có hơn 1 nghìn kim phiếu, bị cháy hết khoảng 2 trăm còn 800.

Ngoài ra còn một vài lọ đan dược nhưng bị khét lẹt hết và một tấm bản đồ không biết làm bằng da của con gì mà trông cũ rích nhưng không bị ảnh hưởng xíu nào bởi vụ nổ.

Đếm tới đếm lui cả nửa ngày. Thiên Đức đưa tấm bản đồ da và mấy chai thuốc khét cho Vũ nói." Bản đồ của ngươi trả cho ngươi, còn đan dược chắc là sẽ có ích cho ngươi, ta nghĩ hơi khét một chút nhưng vẫn ăn được. Không sao đâu. Còn tiền thì ta thấy ngươi còn nhỏ, tốt nhất không nên xài tiền nhiều. Vả lại số tiền này và ta hữu duyên, nên tốt nhất để ta giữ. ". Nói xong . Thiên Đức nhanh chóng cất tiền đi trong ánh mắt ngỡ ngàng của Vũ.

" À! Ta thâý ngươi cũng hữu duyên. Giờ ngươi chỉ có một mình. Mà ta có môn phái tên là Thanh Long Phủ. Sư phụ ta nói Thanh Long Phủ mạnh lắm, ngươi có muốn gia nhập không?"

Thiên Đức thao thao bất tuyệt quảng cáo Thanh Long Phủ đến độ nước miếng văng đầy mặt Vũ.

Hắn mời chào thành viên hệt như mấy thanh niên kiếp trước thuê xe nói đạo lý.

Bạn đang đọc Thanh Long Phủ sáng tác bởi Annimorps2310
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Annimorps2310
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.