Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiên Lộ phong mang

Tiểu thuyết gốc · 2320 chữ
Từ chương này trở đi mình sẽ đổi tên Main chính thành Phạm Thiên Đức.

Phạm Thiên Đức siết chặt nắm đấm tưởng tượng đến một ngày hắn đứng trên đỉnh của thế giới.

Theo Long Điển Chí Tôn. Điều kiện để tu luyện không yêu cầu võ hồn, không yêu cầu linh căn mà chỉ cần một ý chí kiên cường bất khuất không sợ trời không sợ đất là có thể tu luyện.

Tầng thứ nhất Long Điển_ Huyết khí như Rồng.

Người luyện cần học phương pháp hít thở( thổ nạp) để cảm nhận và dẫn động linh khí trong trời đất để cải tạo thân thể, sau đó là luyện thể thuật giúp xương cốt trở nên dẻo dai chắc chắn và đủ sức chịu tải năng lượng.

Thiên Đức ngồi xếp bằng nhắm mắt hít thở theo hướng dẫn trong Long Điển, hắn cứ ngồi đó hít vào thở ra phì phò đúng 3 canh giờ.

Linh khí thì hắn vẫn chưa cảm nhận được nhưng hắn thấy lồng ngực mình căng ra giống như mới tập tạ vậy.

Tiếp đó hắn đứng dậy múa may những động tác kỳ quặc, lúc thì ưỡn ngực lúc thì cong lưng. Hai tay thỉnh thoảng bắt quyết rồi lầm rầm đọc thần chú gì đó trong miệng.

Cứ như thế đến mãi chập tối hắn mới đứng thẳng lưng thở ra một hơi dài " phù! Cảm giác bây giờ mình có thể nâng cả chiếc ô tô ấy nhỉ"

Thiên Đức cảm nhận tình trạng cơ thể lúc này của mình.

Cứ như vậy suốt 5 ngày đến ngày thứ 6, đang ngồi khoanh chân thổ nạp Thiên Đức bỗng mở mắt" cái này là linh khí đúng không?"

Nói xong hắn lại nhắm mắt cảm nhận, chỉ thấy trong cơ thể có từng luồng khí màu trắng lấp lánh đang chạy khắp các mạch máu làm hắn thấy cực kỳ thoải mái.

Hắn hưng phấn đứng dậy múa một bài quyền trong Long Điển chí tôn. Trước khi cảm nhận được linh khí, ngày nào hắn cũng múa bài quyền này nhưng nhìn chỉ giống như tên thần kinh đang nhảy loạn.

Còn bây giờ. Mỗi một động tác Thiên Đức đều cảm thấy có một luồng sức mạnh như có như không chạy dọc thân thể.

Đến đoạn bắt ấn đọc thần chú tay hắn bỗng nhiên bừng lên ngọn lửa màu tím làm hắn giật nẩy mình lắp bắp." Trời má ơi! Ta...ta...ta tạo ra lửa bằng tay không, ta thành tiên rồi sao?" Có thể thấy hắn muốn thành tiên đến điên rồi. Thành tiên dễ vậy sao?

Hắn hưng phấn làm lại một lần nữa, nhưng lần này không có lửa mà chỉ thấy hai bàn tay đỏ lên như tôm luộc.

Thật ra thì luồng khí mà hắn cảm nhận được vẻn vẹn chỉ là cảm nhận chứ chưa tích lũy được chút nào cả. Nên khi luyện bộ Viêm Long quyền*( * tên bài quyền mà Thiên Đức múa) hắn tạo được 1 chút tử viêm trên tay vừa lúc hết sạch một chút linh khí đang chạy trong người hắn.

Tối hôm đó hắn tắm rửa đi ngủ sớm hơn bình thường. Trong giấc ngủ hắn mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.

Trong mơ hắn cũng tên Phạm Thiên Đức, là con trai trưởng của Phạm Thiên Sơn. Cha hắn là giá chủ Phạm Gia, một trong tám đại gia tộc thần bí và hùng mạnh nhất Long Ẩn đại lục.

Cha hắn. Phạm Thiên Sơn được người ta gọi là Kiếm Thánh Thiên Sơn tương ứng với tu vi đấu thánh. Gia tộc họ Phạm của hắn là gia tộc có võ hồn truyền thừa gọi là Táng Thiên Kiếm.

Sở dĩ có tên là Táng Thiên Kiếm vì theo truyền thuyết, tổ tông của họ Phạm là Phạm Thiên Từ đã từng một kiếm rạch đôi bầu trời làm Long Ẩn đại lục đang giưã trưa bị chia thành hai nửa sáng và tối. Nghe đâu trong trận chiến đó lão tổ tông họ Phạm một mình chiến đấu với 4 con hồn thú cấp 9 ở trạng thái bản thể.

Từ đó trở đi võ hồn của họ Phạm được gọi là Táng Thiên Kiếm theo truyền thuyết 1 kiếm rạch bầu trời.

Gia tộc họ Phạm. Một gia tộc luôn lấy võ hồn Táng Thiên Kiếm làm niềm kiêu ngạo, thế mà đến đời của của Phạm Thiên Sơn thì hắn lại sinh ra một đứa con không có võ hồn.

Chỉ còn cháu giòng chính nhà họ Phạm mới có tên chữ Thiên ở giữa, lúc hắn sinh ra cũng được đặt tên là Thiên Đức, hắn hưởng thụ đủ mọi ánh sáng của một thiếu chủ gia tộc thánh cấp.

Chuyện sẽ không có gì để nói nếu không có một ngày cha hắn lấy thêm 1 tiểu thiếp và sinh ra đệ đệ hắn là Phạm Thiên Ẩn.

Lúc đó Thiên Đức vừa tròn 5 tuổi, hắn được đưa đến Hồn Bia của gia tộc để thức tỉnh võ hồn.

Bi kịch của hắn bắt đầu từ đó. Hắn không có võ hồn.

Sau nhiều lần thức tỉnh thì cơ bản đã xác định hắn chỉ là một phàm nhân, mà với thân phận trưởng tử của gia chủ thì phàm nhân chả khác nào một sự sỉ nhục.

Cha hắn không còn để ý tới hắn mà dồn hết sự quan tâm cho đệ đệ của hắn là Thiên Ẩn, suốt 5 năm kể từ khi Thiên Ẩn sinh ra. Thiên Đức và mẹ hắn bị gia tộc đẩy ra phạm vi ngoại môn gia tộc sinh sống.

Lúc Thiên Ẩn được 5 tuổi cũng đi thức tỉnh Võ Hồn. Ngay lúc chạm tay vào Hồn bia thì sau lưng Thiên Ẩn hiện lên hư ảnh một thành kiếm màu đen toả ra khí tức làm hư không sinh ra từng hồi chấn động.

Rõ ràng là Thiên Ẩn có võ hồn, còn là Võ Hồn màu đen mà lẽ ra phải đạt đến đấu hồn sư mới có. Được gia tộc và Phạm Thiên Sơn nhận định đệ đệ hắn là tuyệt thế thiên tài, chắc chắn sẽ đạt đến Đấu đế và dẫn dắt gia tộc đến vinh quang.

Thêm 7 năm kể từ ngày Thiên Ẩn thức tỉnh võ hồn. Cuộc sống của Thiên Đức và mẹ hắn phải nói là cơ cực và đáng thương hơn cả nô bộc trong nhà.

Cha hắn như biến mất khỏi trí nhớ của hắn, người trong gia tộc cười nhạo, ức hiếp hắn và mẹ hắn làm niềm vui.

Một ngày kia. Mẹ của Thiên Ẩn đến gặp mẹ của hắn nói gì đó, chỉ thấy khi mẹ Thiên Ẩn ra về thì mẹ hắn khóc rất nhiều. Một tuần sau bà mất tích một cách bí ẩn.

"A! Đây không phải là thiếu chủ Thiên Đức sao. Tại sao lại đi gánh nước tưới linh dược thế này"

Một giọng nữ the thé cất lên.

Đông mai. Nha hoàn của nhị phu nhân( mẹ Thiên Ẩn) cất tiếng cười cợt trêu chọc Thiên Đức.

Thiên Đức vẫn chăm chú làm việc của mình, suốt 11 năm kể từ ngày hắn biết mình không có võ hồn. Hắn đã quá quen thuộc với những lời châm chọc và chế giễu của người trong gia tôc.

" Hừ! Đồ phế vật. Nhị Phu nhân bảo ngươi ngày mai cùng với nhị thiếu gia đi Ma Lâm sơn mạch săn hồn thú để lấy hồn hoàn đầu tiên cho nhị thiếu gia đấy, ngươi liệu mà chuẩn bị đi."

Thấy Thiên Đức không phản ứng với lời châm chọc. Đông Mai hừ lạnh nói.

" Ta biết rồi" Thiên Đức lạnh nhạt đáp.

" Kiêu ngạo cái gì chứ, còn tưởng mình là thiếu chủ sao. Đồ phế vật"

Nha hoàn Đông Mai lầm bầm nói rồi ngúng nguẩy cặp mông bỏ đi.

Sáng hôm sau Thiên Đức rửa mặt rồi ăn vội bát cháo loãng rồi đến nơi tập trung đi săn của gia tộc.

Một lúc sau, khi Thiên Ẩn và mẹ của hắn cùng với 30 tên hộ vệ Đại đấu sư tập trung đủ.

Thiên Ẩn thờ ơ liếc hắn một cái rồi coi như không khí. Mẹ hắn là Kiều Nương cũng nhìn hắn với ánh mắt chán ghét nói. " Xuất phát"

Thiên Đức cũng coi như không thấy gì. Hắn liếc mắt nhìn đội ngũ săn thú đang định cất bước thì chợt thấy ánh mắt của đội trưởng đội hộ vệ nhìn hắn có chút lạ lạ, giống như đang thương hại.

Hắn nhíu mày cảm giác có cái gì đó không đúng. Hơi ngập ngừng một chút rồi hắn cũng nhanh chóng đi theo đội ngũ.

Nửa ngày sau. Đội ngũ đến một vách núi trong Ma Lâm sơn mạch thì dừng lại.

" Thiên Đức! Ngươi lại đây" Kiều Nương đứng bên vách núi gọi hắn tới.

" Ngươi năm nay là 17 tuổi rồi nhỉ? Mấy năm nay ngươi có nhớ mẹ không"

Sắc mặt Thiên Đức cau lại cảm giác sắp có chuyện gì đó. Hắn im lặng không nói gì.

Kiều Nương tiếp tục nói.

" Ngươi có biết mấy năm nay mẹ ngươi đi đâu không?"

" Ngươi biết mẹ ta ở đâu sao, tại sao bà ấy lại bỏ ta" suy nghĩ Thiên Đức có hơi loạn buột miệng hỏi.

" Haha. Mẹ ngươi à, con tiện nhân đó giờ chắc đang lăn lộn trong cái lầu xanh nào đó. Hừ! Nếu không phải năm đó tên phụ thân chết tiệt của ngươi không ngăn cản thì ta đã một chưởng vỗ chết con tiện nhân đó rồi. Đồ hồ ly tinh."

Kiều Nương cười lên dữ tợn nói.

" Ngươi nói cái gì? Ngươi đã làm gì mẹ ta." Gân xanh trên trán Thiên Đức nổi lên, hai tay nắm thành quyền lao tới nắm cổ áo của Kiều Nương gào lên hỏi.

Kiều Nương đạp hắn một cước khiến hắn ngã lăn mấy vòng xúyt thì rớt xuống núi lạnh lùng nói

" Ngươi có biết nếu không phải vì mẹ ngươi thì bây giờ ta đã là tông chủ của Vân Lăng Tông rồi không. Con ả đó có gì hơn ta ngoài cái chỉ biết gỉa vờ thanh thuần lương thiện, vì cái gì mà mẹ của ngươi được trở thành thánh nữ, vì cái gì mẹ ngươi là đại phu nhân Phạm gia. Vì cái gì mà tất cả hào quang đều thuộc về mẹ ngươi. Hả đồ nghiệt chủng. Những thứ đó đáng lẽ là của ta, là của ta. Ngươi hiểu không đồ nghiệt chủng. Ngươi có biết ta đã phải dùng xuân dược để làm Nhị phụ nhân của Phạm gia không. Haha! Ta yêu cha ngươi, cha ngươi yêu mẹ ngươi. Mẹ ngươi đã cướp tất cả của ta. Ngươi biết không đồ khốn kiếp! Đồ con hoanggggg!!!!"

Kiều Nương rít lên từng câu từng câu như trút nước vào mặt Thiên Đức.

Khuôn mặt vốn nhìn xinh đẹp quý phái của Kiều Nương trở nên vặn vẹo đáng sợ.

" Không giết được con hồ ly tinh đó là nuối tiếc lớn nhất của ta. Không sao, những gì ả cướp của ta sẽ dùng mạng của ngươi trả lại. Rồi cũng sẽ có một ngày ta tiễn mẹ ngươi đi cùng với ngươi. Đừng sợ!!! Haha đồ con hoang. Ngươi đừng sợ."

Dứt lời. Kiều Nương từng một chưởng vào lồng ngực hắn khiến hắn phun ra một ngụm máu lớn lẫn nội tạng bê bết bay xuống vách núi.

Ngay khi nhận một chưởng của Kiều Nương. Đôi mắt của Thiên Đức hiện lên một vòng đỏ tươi có ba dấu phẩy bên ngoài lòng đen, hai mắt chảy đầy máu tươi.

Lúc hắn rơi xuống núi vẫn còn một chút ý thức, hắn thấy nụ cười dữ tợn của Kiều Nương, thấy Thiên Ẩn run lên bần bật khoé mắt lấp lánh vài giọt lệ, thấy đội trưởng đội hộ vệ khẽ lắc đầu.

Sau đó hắn không còn biết gì nữa.

Hắn chết trong sự thù hận ngập trời, hắn muốn báo thù. Hắn muốn đồ sát hết cả nhà Kiều Nương. Hắn muốn Chém cả ông trời.Hắn nhớ tới mẹ hắn. Hắn không cam lòng.

Nhưng hắn đã chết.

" Hồng hộc" Thiên Đức giật mình tỉnh giấc. Người ướt đẫm mồ hôi, 2 tay siết chặt đến rướm máu.

Đôi mắt loé lên ánh sáng đỏ ma mị với 2 hàng huyết lệ vẫn đang chảy.

" Thì ra chủ nhân thân xác này lại có quá khứ bị thảm như vậy. Kiều Nương vì sự ghen ghét đã đẩy hai mẹ con Thiên Đức đến địa ngục"

Thiên Đức( Thiên Đức từ Trần Duy Hưng xuyên việt chứ không phải Thiên Đức của Long Ẩn đại lục nha) nhớ như in từng cảnh trong mơ. Nhớ rõ phản ứng của từng người có ở vách núi hôm đó.

Hình như hắn còn thấy Thiên Ẩn khóc.

" Thiên Đức, Thiên Đức! Ta cũng tên Thiên Đức. Ta cũng họ Phạm, bây giờ ta là ngươi. Ngươi là ta. Thù của ngươi tức là thù của ta, ngươi hãy yên nghỉ nhé."

" Ngươi không có võ hồn, ta cũng không có. Nhưng ta có Long Điển chí tôn, ta được truyền phép tu tiên. Ngươi yên tâm đi. Ta sẽ tìm được mẹ và sẽ khiến Kiều Nương trả giá"

Thiên Đức không biết rằng sau giấc mơ hắn, hay nói chính xác hơn là Thiên Đức chính chủ của thân xác trước khi chết đã thức tỉnh một sức mạnh chết chóc gọi là Luân Hồi Ma Đồng.

Bạn đang đọc Thanh Long Phủ sáng tác bởi Annimorps2310
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Annimorps2310
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.