Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bản chất của con người

Tiểu thuyết gốc · 4589 chữ

Hơn 20 năm trước, Tứ Đại Hộ Pháp uy chấn thiên hạ bao gồm 4 người Hắc - Bạch - Lục - Thanh hộ pháp. Trong đó Hắc hộ pháp, tên thật là Cửu Cung, là người đứng đầu các hộ pháp, một trong 3 Khí Vương còn sống sót sau trận đại chiến với Minh Phủ.

Cửu Cung vốn là tiền bối của cả Điện chủ và Lão Sư, thực lực và uy danh của ông đều rất được đề cao, thậm chí Điện chủ tiền nhiệm từng có ý muốn truyền lại chức vị cho ông. Sau khi Điện chủ tiền nhiệm không may qua đời, ông được rất nhiều người đề cử đảm nhận vị trí Điện chủ, nhưng ông lại nhất quyết từ chối.

Người ngoài có thể không biết, nhưng mọi người trong Thánh Điện đều biết rất rõ. Cửu Cung là một người cực kỳ trung thành. Ông luôn tận tâm, tận lực, dốc hết sức vì Thánh Điện. Nên chuyện ông làm nội gián là không thể nào.

Chỉ còn Lục hộ pháp, Từ Vũ và Thanh hộ pháp, Liễu Hạ Lan, vốn là 2 nhân tài xuất chúng, được chọn lựa từ những Khí Sư trẻ tuổi và được huấn luyện trở thành đại hộ pháp.

Khi đó, 2 người có cấp bậc Khí Vương trong Thánh Điện và phù hợp với các đặc điểm của 2 kẻ nội gián thì chỉ có Từ Vũ và Liễu Hạ Lan.

Lão Sư nhìn Liễu Hạ Lan không chớp mắt, đôi mắt của ông như muốn nhìn thấu ruột gan của cô. Sau một lúc, ông mới bắt đầu mở miệng nói:

“Từ Vũ vốn không sử dụng được Kiếm Khí, thậm chí đệ ấy còn không biết sử dụng kiếm. Nhưng mà Thánh Khí của đệ ấy, ‘Lục Thiên Cầm,’ cũng có khả năng tạo ra thứ tương tự như Kiếm Khí.”

Liễu Hạ Lan bỗng run lên, cô cảm thấy Lão Sư nói rất có lý.

“Còn người che mặt đó, ta nhớ rõ vóc dáng của hắn rất nhỏ con và gầy guộc. Nếu hắn không phải là một người suy dinh dưỡng, hay là có bệnh nan y, thì chỉ có thể là nữ nhi.”

Liễu Hạ Lan sững sờ, Lão Sư nói thế có nghĩa là đã xem mình là nội gián. Cô không ngờ người nghĩa huynh cô luôn kính phục lại nghi ngờ mình là nội gián.

“Muội đừng khẩn trương, đây mới là suy đoán của ta thôi. Ta hoàn toàn tin tưởng vào tất cả huynh đệ kết nghĩa của mình.” Lão Sư thấy nét mặt rất khó coi của Liễu Hạ Lan thì đã hiểu, ông chỉ mỉm cười và nói.

“Chỉ là 2 tên nội gián đó trốn rất kỹ. Ta tìm suốt 20 năm rồi, cũng không có thêm tin tức gì cả. Nên nó khiến ta suy đoán linh tinh thôi.”

Thật lòng mà nói, Lão Sư cũng không muốn nghĩ đến và mong rằng 2 người Từ Vũ và Liễu Hạ Lan không phải là nội gián. Ông thà nghĩ là có kẻ đã âm thầm che giấu thực lực chân chính của họ ở trong Thánh Điện, còn hơn nghĩ đến việc các huynh đệ đang phản bội ông.

Nghe được vậy, Liễu Hạ Lan mới thở một hơi dài nhẹ nhõm.

“Được rồi, muội sẽ giúp huynh điều tra 2 tên nội gián đó.”

“Muội phải coi chừng rút dây động rừng. Việc này cũng rất nguy hiểm đó.”

“Huynh nghĩ muội còn là một tiểu cô nương như xưa sao? Bây giờ muội đã là một đại hộ pháp nổi tiếng nhất Nam Quốc rồi. Trong Thánh Điện, muội chỉ xếp sau Điện chủ thôi đó. Mọi chuyện cứ giao cho muội.” Liễu Hạ Lan trả lời rất tự tin.

Thấy Liễu Hạ Lan nói như vậy, Lão Sư cũng biết là không thể từ chối: “Được, nhưng muội phải hết sức cẩn thận đó.”

Hai người tiếp tục vừa đi vừa nói chuyện. Lão Sư luôn miệng nhắc Liễu Hạ Lan phải đề phòng những tên nội gián đang ẩn mình trong bóng tối.

“Đúng rồi, Tề huynh, Thần Khí kia huynh có mang theo không? Muội cũng muốn xem thử.”

“Không, ta đã cất giấu nó ở một chỗ rất an toàn rồi.”

“Huynh đã giấu ở đâu vậy?”

“Muội không nên biết thì hơn. Nó có thể dẫn đến họa sát thân.” Lão Sư lắc đầu nói.

Lão Sư dặn dò Liễu Hạ Lan rất nhiều thứ. Còn không quên dặn cô là không được nói những chuyện hôm nay cho Điện chủ nghe. Nếu không, với tính cách của Điện chủ, ông ta sẽ lật tung cả Thánh Điện lên chỉ để kiếm cho ra tên nội gián.

Điều tệ nhất là ông sẽ kích động một cuộc chiến với Minh Phủ một lần nữa. Nhưng với thực lực của Thánh Điện bây giờ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Sau cuộc nói chuyện, Liễu Hạ Lan trở về Thánh Điện âm thầm điều tra nội gián từ bên trong, còn Lão Sư sẽ tiếp tục theo dõi những hành động của Minh Phủ.

Khi ông quay về bệnh viện, ông liền đến phòng bệnh của lão Trương. Khi mở cửa, ông nhìn thấy lão Trương đã tỉnh lại nhưng vẫn còn nằm trên giường, Nguyên Lạc thì đang quỳ xuống bên cạnh, không dám ngẩng đầu lên.

“Lão Tề, ông đến thật đúng lúc, ông kêu Tiểu Lạc đứng lên đi. Việc Tiểu Phát chết không liên quan đến nó. Tôi không hề trách nó đâu.” Lão Trương tuy đã nói chuyện được nhưng giọng ông thì lại đang nghẹn ngào đầy bi thương.

Quả thật cái chết của Trương Phát đã khiến ông rất đau buồn và thống khổ. Nhưng ông hiểu rõ cái chết của Trương Phát là do Cao Sương gây ra. Người cần đền tội phải là Cao Sương, không phải Nguyên Lạc. Ông chỉ hận là không thể chính tay mình trả thù cho con trai của ông.

“Không, Trương bá! Tất cả là tại cháu, cháu đã không thể bảo vệ mọi người. Cháu đã phụ lòng kỳ vọng của Lão Sư và mọi người.” Nguyên Lạc lúc này đã khóc nức nở.

“Đủ rồi, Lạc Nhi! Bây giờ có nói thế nào thì chuyện cũng đã xảy ra rồi. Tiểu Phát đã chết rồi. Con càng làm vậy thì chỉ khiến lão Trương càng thêm khó xử.” Lão Sư bước đến an ủi.

Lão Sư và lão Trương phải khuyên cả một buổi, Nguyên Lạc mới chịu đứng lên. Sau đó, Lão Sư khuyên cậu ra ngoài đi dạo, cứ để ông nói chuyện với lão Trương. Nhưng cậu không ra ngoài, mà lại đi thẳng đến phòng của Tiểu Mỹ.

Cậu chỉ dám đứng bên ngoài cửa nhìn vào. Một thiếu nữ đôi mươi cực kỳ xinh đẹp, bây giờ trở thành người điên, tóc tai rối bù. Cô không còn nhận ra bất kỳ người quen nào, suốt ngày chỉ biết ngồi co rút lại vào một góc phòng. Cô hiện đang rất sợ bị người khác chạm vào người mình, nhất là đàn ông. Nếu ai đó lỡ chạm vào cô, cô sẽ điên cuồng cáo cấu lại người đó.

Nhìn thấy cô như vậy, Nguyên Lạc càng thêm oán hận bản thân, hai tay cậu nắm chặt lại đến nổi rỉ cả máu. Bỗng một bàn tay nhẹ nhàng để lên vai cậu.

“Lạc Nhi, con phải dằn lòng lại, cố nén đau thương vào trong.” Lão Sư sau khi nói chuyện với lão Trương xong thì liền đi tìm Nguyên Lạc. Khi thấy cậu lại đang đứng trước cửa phòng Tiểu Mỹ, ông chỉ biết lắc đầu thở dài.

“Lão Sư, thế giới bên ngoài thật là quá tàn khốc.”

“Đây chính là hiện thực của cuộc sống mà con phải đối mặt. Không phải lúc nào cuộc đời của chúng ta cũng đều tràn đầy hạnh phúc.”

Nguyên Lạc thầm nghĩ đến phải chi cậu đừng có đi ra ngoài. So với thế giới bên ngoài, cuộc sống trên đảo thật là vô tư, vô lo.

Tối đó, Nguyên Lạc cùng với Lão Sư đi đến một nhà hàng nổi tiếng của thị trấn. Bởi vì Mã Chiêu Minh đã cố mời Lão Sư ăn tối với cha con ông. Để cám ơn, nên Lão Sư đành phải nhận lời. Vừa đến trước cửa, họ đã thấy Mã Đức Bình đứng đó chờ.

“Tề thúc, thúc đến rồi. Cha của con đang ở trong chờ thúc.” Mã Đức Bình cúi đầu nói.

Lão Sư cũng không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ chào.

“Cậu đây chắc là Nguyên Lạc, Tề thúc đã kể rất nhiều về cậu. Tôi là Mã Đức Bình, thị trưởng của Gia Yên, rất hân hạnh được gặp cậu.” Mã Đức Bình rất lịch sự chào Nguyên Lạc và đưa tay ra.

Nguyên Lạc cũng thân thiện bắt tay lại và nói một cách lễ phép: “Xin chào ngài thị trưởng, rất hân hạnh được gặp ngài.”

“Không cần phải lịch sự đến thế đâu. Cậu tuy là đệ tử của Tề thúc, nhưng Tề thúc xem cậu không khác gì con cháu. Mã gia chúng tôi từ lâu luôn xem Tề thúc là trưởng bối. Đặc biệt là cha của tôi, luôn xem thúc ấy là anh em ruột. Thế nên chúng ta đều là người nhà hết.” Mã Đức Bình nói một tràng dài, hình như ông ta đang cố để lại ấn tượng tốt cho Nguyên Lạc.

“Cậu cứ gọi tôi một tiếng Mã huynh đi, tôi sẽ gọi cậu là lão đệ. Từ giờ chúng ta là huynh đệ, nếu có ai dám ức hiếp đệ, thì coi như là đụng chạm đến Mã Đức Bình này.”

Nguyên Lạc cảm thấy rất ngạc nhiên trước sự thân thiện đến mức phải nghi ngờ này của Mã Đức Bình. Chỉ vừa mới gặp là đã muốn kết nghĩa huynh đệ ngay. Nguyên Lạc hoàn toàn bối rối, cậu liếc nhìn qua Lão Sư để xin ý kiến.

Lão Sư thấy vậy cũng không nói gì mà chỉ gật đầu. Với tính cách quá ngây thơ của Nguyên Lạc, có thêm một người nghĩa huynh dẫn dắt cũng rất tốt. Ông thấy Mã Đức Bình cũng không phải là người xấu, có lẽ sau này sẽ giúp ích được rất nhiều cho Nguyên Lạc.

“Nếu đã vậy, thì lão đệ hôm nay xin ra mắt Mã huynh. Sau này xin được Mã huynh chỉ bảo nhiều hơn.” Nguyên Lạc thấy được sự chấp thuận của Lão Sư đành phải làm theo.

“Được, có một nghĩa đệ tốt như vậy, ta cầu còn không được. Được rồi, mọi người vào trong đi nào.” Thấy Nguyên Lạc đồng ý, Mã Đức Bình cực kỳ vui mừng.

Hôm nay, Mã Chiêu Minh đã bao toàn bộ nhà hàng này. Ông đặc biệt đặt một cái bàn tròn lớn nhất để giữa đại sảnh, trên bàn để toàn bộ món ăn ngon và đắt tiền nhất của nhà hàng.

Khi Mã Đức Bình dẫn 2 người vào trong, Nguyên Lạc rất choáng ngợp trước cái bàn khổng lồ chứa toàn những món ăn ngon và hấp dẫn. Chỉ nhìn thôi đã khiến cậu thèm thuồng rồi.

“Lão Mã à, ông lại phung phí nữa rồi.” Lão Sư thì khác, ông vốn là người ăn uống rất giản dị. Nên khi nhìn thấy trên bàn đủ mọi loại món ăn, lên đến hàng chục dĩa, ăn làm sao hết. Ông đành phải thở dài trước sự quá lãng phí này.

“Không sao mà, đã nhiều năm không gặp, chúng ta hôm nay phải ăn uống một bữa thật đã, không say không về.” Mã Chiêu Minh cười lớn, đi đến ôm chầm lấy Lão Sư.

“Ồ! Đây là Lạc Nhi phải không?” Mã Chiêu Minh dời mắt nhìn sang Nguyên Lạc.

Ông liền quan sát từ đầu đến chân của Nguyên Lạc. Để trở thành chủ tịch của một tập đoàn nằm trong top 5 quốc gia, mắt nhìn người của ông cũng rất tốt. Ông có thể thấy cơ thể của Nguyên Lạc rất săn chắc, cao to, cơ bắp đầy mình. Khuôn mặt sáng sủa, thông minh, tương lai sẽ có tiền đồ sáng lạng.

“Tốt! Tốt! Ông đã đào tạo được một đệ tử rất có tiềm năng đó.”

“Nguyên Lạc xin chào Mã bá bá. Lão Sư đã nhắc về chú nhiều lắm.”

“Cha! Con đã nhận Nguyên Lạc làm lão đệ rồi đó.” Mã Đức Bình mừng rỡ vội đi tới nói nhỏ với Mã Chiêu Minh.

Nghe thấy vậy, Mã Chiêu Minh cũng không giấu được vui mừng mà nói: “Rất tốt! Cha và lão Tề từng kết nghĩa huynh đệ. Nay con và Lạc Nhi cũng làm huynh đệ với nhau, như vậy là quá tốt.”

“Lạc Nhi, sau này mong cháu chiếu cố Đức Bình nhiều hơn.” Mã Chiêu Minh vỗ vai của Nguyên Lạc và nói.

“Không dám ạ! Cháu thật sự còn nhiều thứ không biết, còn cần Mã huynh chỉ dạy ạ.”

“Là người một nhà hết, không cần khách sáo như vậy.” Mã Chiêu Minh vội kéo tay Nguyên Lạc ngồi xuống bàn.

Có thể Nguyên Lạc chưa biết, nhưng Lão Sư đã nhìn thấu mọi chuyện. Hai cha con Mã Chiêu Minh đang ra sức lôi kéo cậu. Họ đang nịnh nọt và cố gắng kết thân với cậu. Mục đích cuối cùng của họ lại chính là Lão Sư.

Mã Chiêu Minh biết rất rõ khả năng và thực lực của Lão Sư. Chỉ cần ông làm cho đệ tử cưng của Lão Sư là Nguyên Lạc kết thân với Mã gia, thì tương lai của Mã gia chắc chắn sẽ được đảm bảo an toàn. Lão Sư sau này sẽ vì đệ tử của mình mà ra sức bảo vệ cho Mã gia.

Tuy đã biết rõ mọi chuyện, nhưng Lão Sư cũng không muốn nói ra. Ông muốn để Nguyên Lạc tận mắt thấy được bản chất thật của con người. Họ ngoài miệng sẽ toàn nói những điều mật ngọt, nhưng họ thật ra chỉ muốn lợi dụng ta mà thôi.

Nguyên Lạc cần phải trải qua những thứ này mới có thể trưởng thành được. Với lại Mã gia dù sao cũng chỉ là gia tộc tầm thường, cũng sẽ không thể gây ra nguy hiểm gì cho cậu được.

“Lão Tề, về vấn đề của 2 cha con Trương Lộc. Chuyện chôn cất của Trương Phát, Mã gia chúng tôi sẽ chi trả mọi thứ. Còn về công ty Cao Thị, tôi đã thu mua lại rồi, tôi định tặng cho Trương Lộc như là món quà xin lỗi.”

“Tại sao phải xin lỗi chứ?” Lão Sư đột nhiên thắc mắc.

“Bởi vì trong chuyện này cũng có một phần do đứa cháu bất hiếu kia của tôi gây ra. Cho nên Mã gia cũng phải chịu trách nhiệm. Tôi nhờ ông nhắn với Trương Lộc, xin ông ta tha thứ cho chúng tôi. Cầu xin ông ta nhận lấy món quà này.”

“Được rồi, tôi sẽ chuyển lời của ông cho lão Trương.” Thấy Lão Sư chấp nhận, Mã Chiêu Minh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta rất sợ Lão Sư sẽ vì chuyện này mà ghét Mã Hữu Cảnh, ghét luôn cả Mã gia. Đây cũng là lý do lúc đầu ông muốn thủ tiêu luôn Mã Hữu Cảnh.

“Còn nữa, còn cô gái bị bệnh tâm thần kia. Cháu đã nói chuyện với người thân của cô ta. Chúng cháu sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện tốt nhất của Gia Yên, và sẽ thuê đội ngũ bác sĩ tốt nhất để chữa bệnh cho cô ta.” Mã Đức Bình nói thêm.

“Thật sao, huynh có thể chữa được bệnh của Tiểu Mỹ sao?” Nguyên Lạc đang ăn uống rất tự nhiên, không mấy quan tâm đến người khác. Nhưng khi có người nhắc đến Tiểu Mỹ thì cậu liền dừng tay lắng nghe.

“Có thể!” Mã Đức Bình tự tin trả lời.

“Tốt quá, đệ cũng muốn đi theo nữa…” Nguyên Lạc vui mừng, rất muốn đi theo Tiểu Mỹ đến thành phố, nhưng chợt nhớ ra mình còn phải hỏi ý kiến của Lão Sư trước.

Cậu quay sang nhìn Lão Sư. Ông chỉ mỉm cười và nói: “Nguyên Lạc, con đã lớn rồi, phải tự có những quyết định riêng. Đường đi của con là do con chọn.”

“Đa tạ Lão Sư! Mã huynh, đệ muốn theo huynh đến Gia Yên, có được không?”

“Tất nhiên là được. Đệ là lão đệ của ta, Mã gia lúc nào cũng hoan nghênh đệ.” Mục tiêu của họ là lôi kéo được Nguyên Lạc về Mã gia. Mã Đức Bình còn đang nghĩ cách mời Nguyên Lạc đi theo. Bây giờ cậu ta lại tự nguyện xin theo, tất nhiên là ông ta mừng còn không hết.

Lão Sư thấy Nguyên Lạc đang có những quyết định riêng đầu đời, trong lòng ông cũng mừng thầm. Ông quay sang nói với Mã Chiêu Minh.

“Lão Mã, tôi muốn giao đứa đồ đệ ngây thơ này cho ông được không?”

“Không thành vấn đề, ông cứ yên tâm. Tôi sẽ xem Lạc Nhi như là cháu ruột của tôi. Tôi nhất định chăm sóc nó thật tốt.”

“Ông hiểu lầm ý tôi rồi.” Lão Sư lắc đầu, chỉ tay về phía Nguyên Lạc.

“Tôi muốn nó đi theo ông, làm thuộc hạ cho ông.”

Lời nói của Lão Sư làm mọi người trong phòng rất ngạc nhiên. Nhất là Mã Chiêu Minh, ông đã tính để cho Nguyên Lạc làm khách quý của Mã gia, thậm chí còn có đãi ngộ ngang với Mã Đức Bình nữa. Thế nhưng bây giờ ý của Lão Sư là muốn cho Nguyên Lạc đầu quân làm việc cho ông.

“Từ nhỏ, tôi đã dạy nó quy tắc không làm thì không có ăn. Nếu để nó lên thành phố suốt ngày chỉ biết ăn và chơi thì nó sẽ trở thành một tên vô dụng.”

“Lão Tề à, như vậy thì có hơi hà khắc đó. Cùng lắm tôi giao cho Lạc Nhi làm giám đốc một công ty thuộc Mã gia là được. Chứ mà để Lạc Nhi làm thuộc hạ của tôi, thì thật không công bằng cho nó.” Mã Chiêu Minh đang ra sức khuyên bảo, nhưng ông hiện đang rất mừng. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ hơn ông tưởng.

“Không được đâu, nó không làm giám đốc nổi đâu, có khi nó còn làm ông thiệt hại nhiều hơn ông nghĩ đó.” Lão Sư thở dài nói.

Đến mức này, ông đành kể câu chuyện của Nguyên Lạc cho 2 cha con họ nghe. Bởi vì Nguyên Lạc là một cô nhi lớn lên trên một hòn đảo cách biệt bên ngoài, ít tiếp xúc với người lạ. Nên tính cách của cậu vẫn còn rất ngây thơ, rất dễ bị người ta lừa gạt.

Nghe xong câu chuyện, 2 cha con Mã Chiêu Minh cũng nhíu mày mà lo âu. Một người như vậy mà bước ra đời thì chắc chắn sẽ luôn bị thua thiệt, bị người khác dụ dỗ, rất khó sống sót.

“Đức Bình! Con hãy điều tra xem, 20 năm trước có vụ tai nạn máy bay nào ở vùng Đông Hải Đảo không? Con hãy cố gắng giúp Lạc Nhi truy ra tung tích gia đình nha.” Mã Chiêu Minh cũng động lòng trước hoàn cảnh của Nguyên Lạc.

“Vâng, con sẽ toàn lực điều tra việc này.”

“Lão Mã, không cần tốn công sức thế đâu. Tôi đã từng điều tra việc này rồi, nhưng không có một thông tin gì. Dường như chiếc máy bay đó không thuộc về thế giới này.” Lão Sư giải thích năm xưa ông đã dùng mọi cách, sử dụng những mối quan hệ cao nhất, thậm chí cả người trong chính quyền. Nhưng cũng không điều tra được gì, không ai biết máy bay đó là của quốc gia nào, hay từ đâu đến.

Lẽ ra một vụ tai nạn máy bay phải là một tin giật gân, gây hoang mang khắp thế giới. Thế nhưng kể cả một tin tức nhỏ về vụ tai nạn đó cũng không thấy ai đăng tin. Hoặc là có một thế lực lớn hay âm mưu lớn nào đó đang ra sức che giấu vụ tai nạn này, hoặc chiếc máy bay đó không đến từ thế giới này.

Mọi người ở đó nghe vậy đều cảm thấy rất kỳ lạ và hoang mang. Nhất là Nguyên Lạc, đây là lần đầu Lão Sư kể cho cậu nghe, cậu cũng có ý định đi tìm nguồn gốc, thân thế của mình. Thế mà giờ đây, cậu cảm thấy đó là một chuyện viễn vông.

“Lão đệ đừng lo, cho dù đệ không tìm ra được thân thế của mình. Đệ cứ xem Mã gia là nhà của đệ, đúng không cha?”

“Đúng! Lạc Nhi, ta đã xem cháu như là con cháu trong nhà rồi. Từ giờ Mã gia sẽ chính thức là nhà của cháu. Cháu muốn ở bao lâu cũng được.” Hai người Mã Chiêu Minh vẫn đang ra sức lấy lòng của Nguyên Lạc.

“Cháu xin cảm tạ Mã bá bá. Đệ đa tạ Mã huynh.” Nguyên Lạc đã hoàn toàn bị lay động bởi tấm chân tình của họ.

“Bây giờ cháu đã là nghĩa đệ của Đức Bình, cứ gọi ta là bá phụ là được.”

“Vâng, bá phụ.”

Cả 4 người vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ cả một bữa tối. Mãi đến khuya, 2 người Lão Sư và Nguyên Lạc mới chào 2 cha con Mã Chiêu Minh ra về.

Lão Sư và Nguyên Lạc cùng nhau đi bộ về bệnh viện. Vừa đi, họ vừa trò chuyện.

“Lão Sư, người định bỏ con lại mà đi sao?” Nguyên Lạc bỗng hét lên.

“Đã đến lúc con phải tự bước đi bằng đôi chân của mình. Ta không thể ở bên con mãi được.”

“Nhưng con vẫn muốn đi theo Lão Sư. Người đi đâu, con sẽ đi theo người đến đó.”

“Nơi ta sắp đến, con không thể đi theo được, con vẫn chưa đủ mạnh. Ta không thể bảo đảm an toàn cho con.” Lão Sư lắc đầu nói.

“Vậy con sẽ trở nên mạnh hơn nữa. Đến lúc đó, chính con sẽ bảo vệ người.” Nguyên Lạc nói một cách rất quyết tâm.

Lão Sư quay lại nhìn Nguyên Lạc và mỉm cười. Ông lấy ra một túi gấm và đưa cho Nguyên Lạc.

“Con hãy giữ lấy túi gấm này. Khi gặp chuyện nguy hiểm tới tính mạng, thì hãy lấy ra coi. Ta rất mong đợi ngày con trở nên thật mạnh mẽ. Khi đó, ta sẽ tìm con, sư đồ chúng ta sẽ cùng nhau sát cánh chiến đấu.”

Tối đó, Lão Sư dặn dò Nguyên Lạc rất nhiều điều. Sáng hôm sau, ông lặng lẽ đi mất, không một lời từ biệt. Ông sợ mình không cầm lòng được khi tạm biệt Nguyên Lạc. Bởi vì chuyến đi này rất hung hiểm, ông còn không chắc mình có thể toàn mạng trở về, nên ông không muốn đưa Nguyên Lạc theo. Nơi ông sắp đến chính là Minh Phủ của Bắc Quốc.

Nguyên Lạc thức dậy không thấy Lão Sư đâu, liền biết là ông đã đi rồi. Nhưng cậu không ngạc nhiên, cũng không đi tìm ông. Vì cậu đã quá quen với việc này, nhưng trong lòng cậu vẫn có một chút cô đơn.

Ngày hôm đó, Mã Đức Bình sắp xếp người và phương tiện để chuyển viện lên thành phố cho Tiểu Mỹ. Nguyên Lạc cũng được cho đi theo xe đến thành phố Gia Yên.

--------------------------------------------------

Liễu Hạ Lan lặng lẽ trở về Thánh Điện trong đêm khuya. Cô sử dụng thân pháp của mình nhẹ nhàng đi thẳng vào phòng riêng của Điện chủ mà không ai phát hiện.

Cô đi vào rồi nhẹ nhàng chốt cửa cẩn thận, cô quan sát xung quanh xem có ai khác đang ở trong phòng không. Khi chắc chắn không có ai khác, cô đi đến bên cạnh giường của Điện chủ.

Lúc này, Điện chủ đã ngủ say, nhưng vẫn đội mặt nạ trên đầu. Liễu Hạ Lan bước đến từ từ, không một tiếng động.

Chợt Điện chủ giật mình tỉnh giấc, tay ông run lên, một cây roi dài đỏ rực như máu xuất hiện. Ông không cần chừ, phóng thẳng đầu roi về phía Liễu Hạ Lan. Uy lực của cây roi rất lớn, thân roi được bao phủ bởi một ngọn lửa, đốt cháy mọi thứ nó đi qua.

Mắt thấy ngọn roi sắp chạm đến mình, nhưng Liễu Hạ Lan vẫn không né tránh. Cô giơ một tay lên chụp lấy đầu roi. Một tay còn lại, chỉ thấy cô phẩy nhẹ, bỗng một luồng gió cực mạnh xuất hiện thổi tắt tất cả lửa xung quanh.

“Mẫu thân!” Bỗng dưng Điện chủ lại cất lên một giọng nữ thánh thót.

“Cảnh giác thế là tốt. Nhưng chẳng lẽ ngươi lại muốn hạ sát cả mẫu thân của ngươi.”

“Con ngàn vạn lần không dám.” Điện chủ bỗng nhảy khỏi giường quỳ xuống trước mặt Liễu Hạ Lan. Nếu có ai thấy được cảnh tượng này đều sẽ thất kinh hồn vía.

Tiếp theo, Liễu Hạ Lan đi đến một cái ghế rồi ngồi xuống, còn Điện chủ thì lại đứng rót cho cô ta một tách trà.

“Sao rồi, lúc ta đi ra ngoài, Thánh Điện có chuyện gì không?” Liễu Hạ Lan bình tĩnh nhấp một ngụm trà và hỏi

Điện chủ lắc đầu trả lời không có.

“Vậy có ai biết thân phận thật của con không?”

Điện chủ vẫn lắc đầu trả lời không.

“Được rồi, bỏ mặt nạ ra đi.”

Điện chủ cởi bộ mặt nạ ra, không ai ngờ rằng đằng sau chiếc mặt nạ đó lại là một mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần. Khuôn mặt của cô ta hoàn toàn y hệt Liễu Hạ Lan, chỉ là nếu nhìn kỹ vào ánh mắt của cô, sẽ thấy có một chút hồn nhiên, ngây thơ, và trẻ trung hơn. Nếu không phải họ xưng hô là mẹ con, thì ai cũng sẽ nghĩ họ là chị em sinh đôi.

“Tử Yên, vất vả cho con rồi. Lần này phải để đích thân ta đi gặp lão già Tề Dương đó mới được. Nếu là con đi thì hắn sẽ nhận ra con không phải là ta ngay.”

“Giờ mọi chuyện tạm ổn, ta sẽ quay lại làm Điện chủ. Con tiếp tục làm Thanh hộ pháp đi.”

Cô gái tên Tử Yên đó gật đầu rồi liền cởi bỏ y phục, thay đổi với Liễu Hạ Lan. Hóa ra từ trước đến nay, Liễu Hạ Lan đã luôn đóng giả làm Điện chủ trước mặt mọi người, còn vị trí của cô lại để cho con gái của cô, Liễu Tử Yên, thay thế.

Vậy thì Điện chủ thật sự đang ở đâu? Tại sao Liễu Hạ Lan lại trở thành Điện chủ?

Bạn đang đọc Thánh Khí Sư sáng tác bởi LoiTran866
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoiTran866
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.