Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời mời của hội Vạn Vật Quy Nhất (1)

Phiên bản Dịch · 1656 chữ

Màn 62: Lời mời của hội Vạn Vật Quy Nhất (1)

Chiến đấu còn chưa bắt đầu đã chấm dứt — Burlando lệnh cho lính đánh thuê Rubis quẳng hai sĩ quan kỵ binh Cánh Bạc vào góc phòng, hắn xoay chuyển ý niệm, nghĩ đến vị kiếm thủ kia có khả năng sắp đuổi tới. Hắn che lấy vai trái — miệng vết thương do kiếm đâm bỏng rát. Lấy trình độ thực lực hiện giờ của hắn mà đối mặt với một kiếm sĩ Hoàng Kim, chỉ cần lơi là một chút thôi cũng đã đủ trí mạng. Khác với Đao phủ quân thập tự hoặc Kỵ sĩ trắng Ebdon, khi chênh lệnh thực lực lên tới gần hai mươi lần, tác dụng của kinh nghiệm trở nên quá nhỏ bé.

Nói cách khác, nếu Teste toàn lực ứng phó, Burlando thậm chí còn không cảm giác được quỹ tích di động của đối phương.

Hắn lau qua mồ hôi nhễ nhại trên người, thái dương giật giật, bắt đầu cảm thấy nghi ngờ trùng trùng. Tuy không rõ gốc gác của đối phương thế nào, nhưng vừa gặp mặt mà gã đã nhìn chằm chằm vào mình khiến Burlando sinh lòng cảnh giác. Hắn nghĩ liệu đối phương có phải là sát thủ của hội Vạn Vật Quy Nhất hay không, bởi vì hiện giờ hắn chỉ đắc tội duy nhất với tổ chức này mà thôi.

Có điều ngẫm lại cũng không giống lắm. Phong cách hành sự của hội Vạn Vật Quy Nhất là kín đáo, muốn trả thù thì sẽ không chọn địa phương đông người như ở đại sảnh của sàn đấu giá.

Trừ khi chúng cấu kết với Madala. Chẳng qua nếu là thế thì lại càng buồn cười hơn, hội Vạn Vật Quy Nhất tín ngưỡng hỗn độn, là tùy tùng bí mật của Rồng Hoàng Hôn, làm sao có thể trộn lẫn với trật tự dưới màn đêm — Madala. Burlando lắc đầu gạt bỏ ý tưởng lộn xộn trong đầu, chỉ vào mấy "thuộc hạ" của mình dặn dò: "Sáu người các anh chia nhau chạy đi." Việc cấp bách hiện giờ là giữ mạng rồi hẵng tính.

Hắn ra lệnh này xong lập tức cảm thấy mình vẽ vời sinh chuyện. Hắn muốn gọi họ lại, nhưng nghĩ rồi lại thôi. Lo trước khỏi họa cũng tốt, dù sao thì có họ hay không cũng không khác biệt bao nhiêu.

Đổi lại hồi còn chơi Thanh Gươm Hổ Phách, ở cấp bậc như hắn hiện giờ, có mười hai chiến sĩ thực lực Hắc Thiết bậc thấp, gọi thì tới, bảo thì đi, nhất định là một chuyện rất sung sướng. Thế nhưng ở thế giới chân thực lạnh lùng, không có tình người này, lại có một kiếm sĩ đã mở ra lực lượng cấp thứ ba đang định gây sự với hắn, thì thực khiến người đứng ngồi không yên.

Người mở ra lực lượng cấp thứ ba, sức mạnh bình quân ít nhất cũng phải vượt 100 năng cấp. Burlando nghĩ đối phương là một kiếm khách dùng kiếm lưỡi hẹp không quá thường gặp thì nhất định là đi theo con đường linh xảo của kiếm thuật tinh linh. Nếu như gã có linh xảo trên 120 năng cấp thì tốc độ phản xạ của gã đạt tới gấp 23 lần người bình thường, tốc độ bùng nổ thì gấp 47 lần.

Với năng lực như vậy, tốc độ di chuyển thẳng tắp của đối phương có thể đạt tới 700 km/h, gấp đôi vận tốc xe đua công thức một, thậm chí gần bằng tốc độ của máy bay chiến đấu phản lực ở đời trước. Thể chất của gã cũng đủ kiên cường và dẻo dai để chống đỡ cho tốc độ này, triệt tiêu lực cản không khí, chịu được áp lực lên nội tạng.

Dựa theo phương thức tính toán trong 'Thanh Gươm Hổ Phách', một nhân vật đạt tới 120 năng cấp linh xảo thì thể chất của người đó ít nhất phải trên 60 năng cấp. Người như vậy chỉ bằng phòng ngự trên da còn chắc hơn cả xe bọc thép kiểu giáp nghiêng dày 200 mm. Burlando suy nghĩ, hiện giờ một trong các công kích mạnh nhất của mình là "Đạn gió" có thể tạo thành tổn hại gì cho tấm thép nghiêng dày 200 mm —

Nhiều lắm là một vết lõm.

Nói theo cách khác — kiếm sĩ lực lượng cấp thứ ba, cơ hồ tương đương với quái vật hình người.

Burlando nghĩ, nếu mình chạm một kiếm với kẻ như vậy, có phải toàn thân sẽ đụng xuyên qua cả phòng đấu giá này hay không. Nếu muốn thì tên kia có thể tìm toàn bộ cả phòng đấu giá này một lượt chỉ trong mấy chục giây. Bởi vậy, dù hắn phái hết mười hai người này đi thì nhiều lắm chỉ thêm được vài giây là cùng.

Vài giây với hắn không tính là bao, nhưng với đối phương lại đủ để giết tới giết lui vài bận.

Burlando hít một hơi, hắn vốn cho rằng từ khi bản thân đi đến thế giới này, mỗi việc cơ bản đều nằm trong phạm vi thiết kế của hắn. Hắn luôn luôn dè dặt cẩn trọng, để tránh những tồn tại ở phía trên cao kia. Trong cả quá trình phiêu lưu mạo hiểm, có thể nói khuyết điểm duy nhất chính là không cẩn thận chọc tới hội Vạn Vật Quy Nhất, có điều hắn vẫn luôn chú ý né tránh ánh mắt đối phương.

Vấn đề là hắn có nghĩ vỡ đầu cũng không thể tưởng tượng nổi, đây chẳng qua chỉ là một sự trùng hợp xui xẻo mà thôi. Hắn quay đầu rút kiếm của người binh sĩ, rồi nhìn ra phía cửa. Các lính đánh thuê Rubis còn lưu lại đã phong tỏa hành lang, bầu không khí trong hàng lang ngổn ngang giống như bị rút khô cạn, toát lên một vẻ tĩnh mịch khiến người bất an.

Burlando khởi động thẻ bài Thánh kiếm, giang đôi cánh trắng tinh, thanh kiếm lớn lóng lánh hoa văn thần bí xuất hiện sau lưng hắn. Đây là lần thứ ba hắn dùng tới lá bài này. Sức mạnh của vinh dự khởi động trên thân kiếm, giống như đang chiếu rọi vào thân thể hắn, dường như chỉ cần chớp mắt có thể xuyên phá mọi chông gai. Có điều Burlando cũng biết đây chỉ là ảo giác khi bất chợt nhận được sức mạnh to lớn. Trên thực tế, thẻ bài Thánh kiếm chẳng qua chỉ có thể cường hóa năng lực công kích của hắn — giúp hắn tiến vào tiêu chuẩn Bạch Ngân bậc trung trên một phương diện nhất định.

Thế nhưng lực lượng này chỉ có thể cho hắn một chút an ủi là có thể gây ra thương tổn cho đối phương mà thôi. Thực ra hắn cũng hiểu là nếu thực sự đánh tới, có lẽ mình không thấy nổi hành động của đối phương đã bị một kiếm xuyên yết hầu. Đương nhiên, tình hình không hẳn bi đát tới vậy, Burlando cho rằng mình cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội.

Lát sau hắn rốt cuộc nghe thấy vài tiếng kêu thảm thiết vọng vào từ phía hành lang. Thẻ bài "Lính đánh thuê Rubis" được duy trì trên Thánh thụ đất cấm chớp mắt tối đi một nửa.

Burlando căng thẳng, ngẩng đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy tay quý tộc trẻ tuổi chậm rãi đi ra từ góc rẽ — gã mặc áo choàng ngắn màu đen, một tay cầm thanh kiếm lưỡi hẹp, vài tia máu chảy xuống từ trên thân kiếm sáng như pha lê. Burlando nhận ra thanh kiếm kia: Gai Bò Cạp Tinh. Trong 'Thanh Gươm Hổ Phách', lực sát thương của thanh kiếm này thậm chí còn không được xếp hạng trong các vũ khí trên cấp 60, nhưng tính bền dẻo và độ cứng của nó lại là số một số hai. Hắn nhớ lúc mình còn là tân thủ gà mờ đã từng nghe một người chơi già đời nói, nếu có người quen dùng loại kiếm này, như vậy ít nhất cũng chứng tỏ là người đó cực kỳ tự tin vào thực lực của mình.

Burlando cũng không tin tưởng hoàn toàn phán đoán này, nhưng từ biểu hiện của gã thanh niên phía trước thì quả thực là kẻ tự tin vào thủ đoạn bản thân mình.

Khi hắn đang đánh giá Teste, vị kiếm sĩ quý tộc kia cũng đang đồng thời dùng đôi mắt như thủy tinh tím đánh giá hắn. Ánh mắt của gã thanh niên đầu tiên rơi về phía ảo ảnh Thánh kiếm sau lưng Burlando, hơi nheo mắt. Sau đó gã lại đảo mắt qua những người khác. Tất cả đều có thực lực Hắc Thiết bậc thấp, tên này coi như có chút tiền vốn, có điều theo gã thì vẫn chỉ là vô nghĩa. Bây giờ có lộ ra nanh độc nữa hay không cũng đều gây ra uy hiếp, như vậy thu lại tốt hơn — bởi vậy Teste thu kiếm về vỏ, mỉm cười, nụ cười ngọt ngào như một cô gái điềm đạm tươi cười.

Sau đó lông mi của gã thanh niên hơi nhướng lên, hỏi: "Ta đã từng gặp cậu ở đâu rồi nhỉ?"

Burlando không biết trong hồ lô của gã bán thuốc gì, chỉ có thể cố gắng trấn định, cười khinh thường, nói thẳng: "Tất nhiên, vì mới một phút trước anh mới đâm một nhát vào vai tôi. Còn trước đó, tôi khẳng định là chưa bao giờ gặp qua anh cả." Hắn đáp với giọng điệu không mấy thân thiện.

Bạn đang đọc Thanh Gươm Hổ Phách (Bản Dịch) của Phi Viêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi starwalker
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.