Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ân Nhân Hay Huynh Đệ?

Tiểu thuyết gốc · 1884 chữ

Nhân Sứ mồ hôi chảy ròng vội vàng đạp không lùi lại. Nếu lúc nãy hắn phản ứng chậm một nhịp thì có lẽ bây giờ đã thành cái xác không đầu.

Thanh Minh sau khi đẩy lùi Nhân Sứ liền đi tới bên cạnh Thanh Vấn. Hắn vận nguyên lực điểm lên các huyệt đạo của Thanh Vấn để máu ngừng chảy ra.

“Sư huynh. Mau ngồi xuống nạp thổ, đừng để nguyên lực tiếp tục thoát ra.”

Đối với tu giả mà nói, tu vi càng cao thì sinh mệnh càng dày. Dù trước ngực bị thủng một lổ lớn nhưng vẫn có thể khôi phục, chỉ là cần thời gian mà thôi.

Tất nhiên, không phải mọi vết thương đều có thể chữa trị. Tỉ như tim, ngũ tạng, và cái đầu một khi bị phá hủy thì không cách nào có thể sống sót, trừ khi đó là dị tộc hoặc có công pháp tái sinh đặc thù mà thôi.

May mắn cho Thanh Vấn chính là thương thế của hắn có thể xem như ngoại thương, chỉ cần thời gian là có thể khôi phục trở lại. Có điều nếu hắn chịu thêm vài cú nữa thì có khi bây giờ đang uống canh Mạnh Bà rồi cũng nên.

Nhân Sứ nhìn Thanh Minh đứng đó liền biết bản thân vô phát hạ sát Thanh Vấn bèn chuyển mục tiêu sang kẻ phá hoại. Ngay lập tức, cơ thể hắn hóa thành huyết hải hướng về phía Mạc Thiên Sinh, tốc độ có thể dùng một cái chớp mắt để hình dung.

Nhưng mà, còn chưa kịp tới nơi, trên đỉnh đầu Nhân Sứ thình lình lao xuống một thanh đại kiếm. Hắn vội vàng chuyển hướng tránh hóa thành hình người cách đó trăm trượng.

Thanh Minh song chỉ hạ xuống, mục quang đầy sát ý hướng mắt nhìn Nhân Sứ, giọng nói băng lãnh vang lên: “Ngươi không giết được hắn.”

“Chỉ bằng ngươi?”

Khinh miệt cười một tiếng, Nhân Sứ mặc kệ lời cảnh cáo tiếp tục truy sát Mạc Thiên Sinh. Thế nhưng mà một lần nữa, kiếm khí của Thanh Minh lại phong tỏa mọi đường đi nước bước khiến hắn không cách nào tiếp cận, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạc Thiên Sinh cưỡi Tiểu Dạ bỏ trốn.

“Lũ khốn vô dụng các ngươi còn sống thì mau đứng lên, giết tên tiểu tử chết tiệt kia cho ta.”

Nguyên bản Tứ Vương Gia cùng sáu huyết y nhân còn lại đang nằm co rụt một góc khi nghe vậy đành phải cắn răng đứng dậy.

Không phải bọn chúng muốn vậy mà là vì sau khi dùng bí pháp tăng cường tu vi lại còn bị trận pháp phản phệ, thực lực của chúng gần như đại giảm. Mặc dù ba động vẫn là Thiên Huyền như vì trọng thương nên chiến lực cũng ở chỉ Đoán Cốt mà thôi. Tuy là vậy nhưng nếu để truy sát một tiểu tử Tụ Khí tầng năm thì vẫn dư sức.

Cả bảy tên đồng thời lăng không bay về phía Mạc Thiên Sinh. Huyết Ảnh Chưởng mang theo nồng đậm sát cơ hưởng thẳng phía hắn mà gào thét.

“Hừ.”

Thanh Minh lạnh lùng nhìn hết thảy, song chỉ nhất lên, bảy đạo kiếm khí tức tốc hình thành, tốc độ như thiểm điện muốn giải nguy cho Mạc Thiên Sinh. Có điều, ngay lúc ấy, quỷ diện bỗng nhiên xuất hiện mở rộng miệng lớn đem toàn bộ kiếm ảnh nuốt vào.

“Ngươi ngăn không được bọn chúng giết hắn.” Nhân Sứ nở nụ cười so với quỷ còn khó coi hơn, mang đạo người trả lại cho người.

Thanh Minh gương mặt biến thành băng lãnh. Hắn vận nguyên lực hóa thành thiểm quang bay qua, trực tiếp xông tới cứu trợ. Thế nhưng vừa đi được trăm trượng, hắn chợt biến sắc quay đầu.

“Ầm!”

Nhân Sứ một đấm vào khoảng không, dưới chân hình thành một cái hố lớn. Dù không trúng mục tiêu nhưng hắn vẫn nở một nụ cười âm hiểm nhìn Thanh Minh đang ôm lấy Thanh Vấn.

“Lựa chọn đi. Ngươi cứu hắn vẫn hay là cứu tên này.”

Thanh Minh cắn chặt môi dưới, một bộ phải kiềm chế cơn phẫn nộ. Nếu không có Mạc Thiên Sinh hắn và cả những người khác liền phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng nếu bỏ đi cứu người, Thanh Vấn nhất định sẽ bị Nhân Sứ trước mặt truy sát.

Thanh Minh có thể mang theo Thanh Vấn bên người cùng đi cứu Mạc Thiên Sinh nhưng với tốc độ của hắn có thể bỏ xa được Nhân Sứ ư? Chuyện này không cần suy nghĩ cũng đã có kết quả.

Như nhận ra suy nghĩ của Thanh Minh, Nhân Sứ cười ha hả nói: “Kiếm Lai Tông các ngươi bợ mông Lạc Gia nói cái gì mà lấy nhân nghĩa làm ưu tiên hàng đầu. Chẳng phải thời khắc nguy cấp ngươi vẫn là lựa chọn bỏ qua ân nhân của mình để cứu huynh đệ đồng môn hay sao?”

Máu tươi từ miệng Thanh Minh trào ra. Môi dưới của hắn cơ hồ bị cắn đến nát bấy. Hắn muốn phản biện lời vừa rồi của Nhân Sứ nhưng lại không tìm được từ ngữ nào thích hợp.

Đúng thế, hắn luôn miệng nói bản thân luôn làm việc nhân nghĩa nhưng kết quả thì sao? Lúc Mạc Thiên Sinh chưa đến, hắn đã có ý định để Mục Ninh Yên làm vật hi sinh xông ra bên ngoài. Còn bây giờ cũng tương tự vậy, hắn đang nhìn ân nhân cứu mạng mình phải bỏ chạy, vật lộn từng giây từng phút trốn khỏi bảy đầu ác ma.

“Thanh Minh…”

Thanh Vấn một thân rủ rượi thì thào đê ngữ: “Đệ không cần phải cảm thấy có lỗi. Hãy đi cứu tiểu huynh đệ kia. Hết thảy những chuyện xảy ra đều là bởi vì bản thân ta bị thù hận làm mờ đôi mắt. Nếu phải trả giá thì phải là ta mới đúng.”

“Sư huynh.” Thanh Minh kêu lên một tiếng, máu tươi bật ra bên ngoài chảy xuống cằm hắn.

“Đi đi. Nếu đệ không làm vậy, cho dù ta có sống cũng chẳng thể an ổn đạo tâm được nữa.”

“Aaaaa!”

Thanh Minh gào lên một tiếng sau đó đặt Thanh Vấn ngồi xuống. Hắn vận nguyên lực lập tức muốn phi thân nhưng mà ngay khi ấy một giọng nói chợt vang lên: “Thanh Minh đạo trưởng, những việc này cứ để chúng ta lo.”

Thanh Minh quay đầu lại, nhìn thấy Trương Hàn Thiết, Thanh Trúc, Thanh Vân, Thanh Thúy, Thanh Thanh, Chu Bằng, Hứa Đạt và Mộc Tử đang tức tốc thi triển bộ pháp đến chỗ Mạc Thiên Sinh.

Chính phái vốn dĩ là như vậy, có ơn phải trả là đạo nghĩa của Hoàng Dược Cốc. Còn như Hợp Hoan Tông, các nàng đều bị uy phong của Thanh Minh làm cho trái tim loạn nhịp, nếu không nhân cơ hội này tỏ ra chút tác dụng thì dễ gì lọt vào mắt đối phương. Thế nên là, cả hai môn phái dù mang mục đích riêng nhưng lại có chung hành động.

May mắn một điều chính là phương hướng mà Mạc Thiên Sinh lao đi chính là nơi bọn họ hướng tới. Nhờ đó cho dù tốc độ không bằng bảy tên huyết y nhân thì bọn họ vẫn kịp thời cứu viện.

Dược đỉnh vừa mới xuất hiện, Trương Hàn Thiết đã lập tức kết ấn. Bản chân hỏa phun trào như huyễn hóa thành một dòng suối nhỏ, dược đỉnh của ông cứ như thế trôi tới trước mặt ngăn bảy tên huyết y nhân lại.

Đồng thời, bốn tỷ muội của Hợp Hoan Tông cũng cùng nhau hợp lực. Tám dải lụa đủ màu sắc lồng vào nhau tạo thành một tấm lưới bao phủ trước mặt. Tất cả những thứ ấy đều là linh bảo cấp ba, dù cao thủ Thiên Huyền kia có mạnh đến đâu thì trong nhất thời khó lòng xung kích được.

Chu Bằng, Hứa Đạt và Mộc Tử cũng chẳng ngồi yên. Cả ba nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, ba tòa dược đỉnh như biến thành tiểu sơn từ trên bầu trời giáng xuống.

“Một đám nhiễu sự. Tránh ra cho ta.”

Tứ Vương Gia gầm lên một tiếng, huyết khí từ thân thể phun ra như núi lửa một dạng. Để nhanh chóng lập công, hắn cưỡng ép bản thân lần nữa sử dụng bí pháp, tu vi tại thời khắc ấy thình lình đạt tới Thiên Huyền Điên Phong.

“Ầm” một tiếng, lư đỉnh của Trương Hàn Thiết bị đánh bay xa trăm trượng khiến ông ta thổ huyết ngã nhào ra sau. Chưa dừng lại ở đó, Tứ Vương Gia đôi mắt xích hồng, huyết trảo mở đường tạo thành mười đạo đao khí.

“Xoẹt! Xoẹt!”

Những dải lụa linh bảo vốn dĩ đã bị hư hỏng nặng khi còn ở trong huyết trận giờ khắc này triệt để vỡ nát, hóa thành hư vô. Bốn người không cách nào tiếp tục ngăn chặn liền bị bốn huyết y nhân đánh trọng thương.

Mà tất cả tu sĩ Đoán Cốt đều đã bị hạ gục thì đương nhiên ba cái lư đỉnh kia của các đệ tử Hoàng Dược Cốc làm sao ngăn chặn nổi. Kết quả không cần phải nói, tám người vừa mới xuất hiện đã mất đi chiến lực ngã xuống.

Cứ như vậy, bảy đạo hồng tuyến tựa như thiểm quang nháy mắt đến trước mặt Mạc Thiên Sinh. Cho dù Tiểu Dạ có cố gắng chạy nhanh đến mức nào thì cũng chỉ là linh thú chưa trưởng thành vừa mới đạt tới cấp hai mà thôi.

“Ngươi không đi cứu hắn sao?” Thấy tình cảnh ấy, Nhân Sứ chợt cười nhạo nhìn Thanh Minh nói.

Lúc này Thanh Minh đang vận nguyên lực nhưng lại không thể động đậy. Hắn vẫn đang chần chừ vì Thanh Vấn.

“Rốt cuộc ta phải làm sao mới phải đây?”

Trong khi Thanh Minh đang gào thét đấu tranh tư tưởng thì phía bên này, bảy đạo hồng tuyến đã vươn ma chưởng đến sau lưng Mạc Thiên Sinh. Hắn biến sắc nhưng lại chẳng thể làm được gì ngoại trừ chờ chết.

“Thiên Sinh…”

Tại khoảnh khắc ấy, thời gian như cô đọng lại. Mạc Thế Khải dùng toàn lực chạy đến nhưng khoảng cách thật sự quá xa. Ông gào thét đến lạc giọng, đôi mắt nhòe đi vì hai hàng lệ đang chảy xuống.

Một người phụ thân đang bất lực nhìn nhi tử sắp sửa phải chết. Một đạo sĩ chính nghĩa đang phải đấu tranh nên cứu ân nhân hay là huynh đệ đồng môn. Một kẻ với gương mặt tựa như ác quỷ đang ngửa mặt cười lớn nhìn thảm cảnh đang diễn ra ngay trước mắt. Và cuối cùng là một âm thanh bình thản đến lạ thường.

“Bạch Quang Thần Đồng – Quang Chấn.”

(Bình luận và đề cử để ủng hộ mình nha. Xin cảm ơn.)

Bạn đang đọc Thánh Giới Chi Chiến sáng tác bởi quyle190999
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quyle190999
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.