Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày bắt đầu đại hội

Tiểu thuyết gốc · 2514 chữ

Nói chuyện xong với Sát Vô Hối, La Thái Thiên nhìn về Lý Không ở dưới mà gật đầu. Chỉ thấy Lý Khôn cầm lên một cây súng lục, đi lên đài hướng về chỗ tên gầy kia đang lê liệt. Đi đến chỗ hắn, Lý Khôn cầm cằm của hắn nâng lên trước máy quay, khuôn mặt tươi cười lạnh lùng dí súng vào đầu hắn.

Pằng!

Một tiếng súng to vang lên, tên gầy kia bị viên đạn bán xuyên óc, máu tươi cùng dịch óc lẫn lộn với nhau chảy xuống sàn. Lần này thì đám đông ở dưới không còn hò hét nữa, cảnh tượng này thật sự đúng là có chút hơi tàn nhẫn nên họ cũng không được phấn khích như nãy nữa.

Nhìn địch cùng địch đánh giết nhau thì sẽ cảm thấy phấn khích. Nhưng thấy phe mình giết người một cách tàn nhẫn như thế sẽ làm họ cảm thấy không có được vui như vậy.

"Người đâu, mang hắn đi chôn đi. Sau đó Lý Khôn lấy video ra rồi liên lạc sang bên kia. Chiến dịch Diệt Hội bắt đầu." La Thái Thiên nói xong rồi quay đi, đi được một lúc rồi quay lại nói tiếp:

"Hôm nay cho anh em ăn no một bữa đi, sau đó mang những chiến sĩ đi chôn. Ngày mai nghỉ tập một buổi để nghỉ ngơi."

"Vâng." Lý Khôn cúi đầu rồi bảo người mang xác dọn đi.

La Thái Thiên hai người vừa đi vừa nói chuyện, bỗng nhiên Sát Vô Hối mở miệng hỏi:

"Sư phụ, người không có tàn nhẫn đến như vậy đúng không? Nếu không tại sao người lại bảo cho chôn tên kia."

Nghe đồ đệ mình hỏi, La Thái Thiên không trốn tránh mà thẳng thắng trả lời:

"Không ai ngay từ bé đã tàn nhẫn cả, nhưng bởi vì sinh tồn trong thời đại này, ta phải ép buộc mình có một ý chí sắt đá, giết những người cản đường mình. Nhưng, khi đánh trận thì ta vẫn luôn dành hết sự tôn trọng cho đối phương, kể cả khi người chết dưới tay ta cũng vậy, ta vẫn sẽ chôn họ đầy đủ, dù sao cũng là một phương kiêu hùng chết ở dưới nền lạnh thì không hay. Đó chính là sự tôn trọng ít ỏi ta dành cho đối phương."

La Thái Thiên nói ra tấm lòng của mình, dù hắn xưa làm một vị vương nhưng tính tình lại rất thành thật, ít nhất là đối với người của mình thì sẽ không dấu diếm. La Thái Thiên nói tiếp:

"Vô Hối, có phải con nghĩ là vi sư vì sao muốn đưa con đến đó hôm nay không?"

Chỉ thấy Sát Vô Hối trầm mặc một lúc rồi nói tiếp:

"Thưa sư phụ, đồ nhi không biết."

La Thái Thiên nghe vậy thì nhẹ nhàng giảng giải:

"Dù con không phải là đệ tử chính thống của ta, nhưng ta luôn luôn đối với con là đệ tử. Con là một ngừoi có nhiệt huyết trong võ học, điều này ta cũng có thể nhìn được. Mà con đường tu đạo, chúng ta không chỉ có tu vũ, mà cái chính là tu tâm. Tâm lạnh thì kiếm mới sắc được, chứ con không có một cái tâm đủ cứng thì sớm muộn cũng sẽ là con rối bị người điều khiển."

"Vâng, đồ nhi đã hiểu." Sát Vô Hối gật đầu nói, trong mắt hiện lên một vẻ hiểu ra cái gì đó.

"Ừm, đi về thôi." La Thái Thiên thấy đồ nhi hiểu thì vui vẻ, tăng nhanh cước bộ về biệt thự.

Buổi tối, sau khi quần nhau trên giường với Liễu Ngọc Như, La Thái Thiên ôm nàng vào ngực thủ thỉ:

"Chỉ còn có mấy ngày nữa là đến hội nghị bình chọn người đứng đầu của Hỗn Kháng Hội, ta thật sự có chút hối hận khi không đưa nàng về bên kia."

"Nếu ta sang bên kia thì ai sẽ nấu cơm cho chàng ăn a? Với lại, ta chỉ quen ở bên chàng thôi." Liễu Ngọc Như nghiêm úc nói, hiếm có khi khuôn mặt xinh đẹp, tà mị của nàng lại nghiêm chính như vậy.

"Ừm, ta biết tấm lòng nàng dành cho ta. Thế nhưng nếu chẳng may trên chiến trường có truyện gì, Bích Nhi cùng ta sẽ là người phải chịu đau thương lớn nhất." La Thái Thiên khuôn mặt có chút lo âu nói.

"Ta tin tưởng chàng, miễn là ở bên cạnh chàng thì ở đâu cũng là chỗ an toàn cả." Liễu Ngọc Như chỉ nghiêm túc một chút nhưng sau đó lại trở về khuôn mặt mị hoặc chúng sinh rồi nói:

"Thái Thiên, nếu chàng lo lắng như vậy, hay là chúng ta sinh baby đi." Liễu Ngọc Như vừa nói xong ngọc thủ lại bắt đầu sờ loạn,thân thể cũng theo đó mà ưỡn ẹo qua lại.

La Thái Thiên thấy vậy liền không nhịn được lại lên ngựa vác thương lần nữa đi chinh phạt.

Mấy ngày sau, khu biệt thự Bắc Bình căn cứ.

"Bích Tâm tỷ tỷ, ngươi đừng sờ loạn mà. Liên Vân muội muội, ngươi qua đây mặc quần áo giúp ta với." Giọng nói trong trẻo của Lê Huyền Trang lần nữa tái hiện, nhưng lần này là ở trong khuê phòng của nàng.

Chỉ thấy ở trên giường quân áo lộn xộn, chỉ thấy Lê Huyền Trang lột bỏ quần áo chỉ để mỗi bộ quần lót màu trắng, ở sau là Bích Tâm đang nghịch ngợm nắm lấy ngực nàng. Ở một bên, Cách Bích Liên Vân đang lục lọi cái gì đó trong tủ quần áo.

"Huyền Trang tỷ tỷ, đại tỷ đã nói ngươi là nhị tỷ, lần sau không được gọi ta như vậy nữa, gọi là muội muội giống Liên Vân nhá." Bích Tâm khuôn mặt xinh đẹp sụ lại, nói với Lê Huyền Trang bằng giọng điệu bất mãn.

Bởi vì La Thái Thiên trêu hoa ghẹo nguyệt quá nhiều, mọi ngừoi đã đồng ý đưa Liễu Ngọc Như lên làm đại tỷ, Lê Huyền Trang làm nhị tỷ. Những người phía sau phân biệt nhau xưng hô bằng theo thời gian bọn họ là nữ nhân của La Thái Thiên.,

Như vậy dù Bích Vân lớn tuổi hơn Lê Huyền Trang một chút, thế nhưng vì gặp La Thái Thiên sau nên phải lấy vị trí tam tỷ. Chỉ là Lê Huyền Trang còn ngượng ngùng với cách gọi này nên mãi vẫn chưa sửa được xưng hô.

"Oa nha, Huyền Trang tỷ tỷ, hai bé miu miu ở đây có vẻ to hơn nha. Có vẻ như chủ nhân đã chăm sóc nó rất tốt đây." Bích Tâm nắn bóp hai trái bồng đào ở trước Lê Huyền Trang mà cười khúc khích.

Lê Huyền Trang nghe vậy thì có chút xấu hổ, thầm mắng cái tên đại sắc lang kia suốt ngày nắm bóp mình. Thế nhưng giờ nàng đã không còn như trước, tính tình cũng trưởng thành hơn rất nhiều nên xấu hổ cũng không hiện lên mặt mà quay lại phản kích.

"Của muội cũng không nhỏ mà, lại còn rất vừa tay và đàn hồi nữa chứ. Thảo nào cái tên đại sắc lang kia mê mệt muội a."

Cả hai vừa cười đùa cùng vật lộn ở trên giường. Không ai chịu ai cả mà còn nói người kia hơn, và người bị đưa ra làm trung gian chắc chắn là tên La Thái Thiên kia rồi.

Thế nhưng một giọng nói vang lên phá vỡ hành động đùa cợt của hai nàng:

"Huyền Trang tỷ tỷ, ta tìm thấy bộ quần áo cho ta rồi nè, thấy bộ này có hợp không?"

Cách Bích Liên Vân không nhịn được mà ra phá vỡ không khí của hai người. Dù sao cả hai người đều nói về ngực. Mà nhìn nàng xem, không nói là màn hỉnh phẳng nhưng cũng không phải là quá bồng bềnh. Thật sự thì đôi lúc cả hai người nói truyện nàng cảm thấy có chút tự ti về thân thể mình.

Nghe được tiểu muội muội lên tiếng, cả hai người đều biết điều mà dừng lại. Dù Cách Bích Liên Vân không nói ra ngoài, thế nhưng cả hai người đều biết được nỗi lòng của nàng. Cả hai người đều hết sức an ủi nhưng vẫn không có kết quả tốt lắm.

"Được, được, muội cứ thay quần áo đi, ta cũng nhanh chóng thay đây."

Lê Huyền Trang khuôn mặt nghiêm túc lại rồi vơ lấy bộ quân phục được gấp ngay ngắn ở một góc giường. Chỉ sau một lúc, Lê Huyền Trang đã thay xong bộ quân phục thường ngày của mình.

Đi ra thì thấy cô nàng Cách Bích Liên Vân đã thay xong đồ, đã chuẩn bị chờ mình.

Đúng vậy, hôm nay chính là ngày mà các căn cứ tụ hội lập nên Hỗn Kháng Hội. Lê Huyền Trang được La Thái Thiên tin tưởng đại diện cho Bắc Bình căn cứ dự hội lần này.

Đi xuống dưới nhà, Văn Chiến cùng một số người đã ngồi sẵn ở dưới, họ là những hộ vệ đi theo để bảo vệ Lê Huyền Trang. Một người toàn thân hắc y đi lên rồi quỳ một chân xuống nói:

"Thuộc hạ Từ Khuyết bái kiến nương chủ. Hôm nay thuộc hạ nhận lệnh chủ nhân tới để bảo vệ người. Đây là một số hồ sơ mà chủ nhân bảo thuộc hạ đưa cho người."

"Đứng lên đi, Từ huynh, lần sau khi gặp tôi anh không cần phải quỳ xuống như vậy đâu." Lê Huyền Trang cười khổ, nàng thật sự không muốn có người quỳ xuống xong gọi mình là cái gì đó nương chủ. Thật sự không có khó chịu nhưng sẽ làm những người khác chú ý đến nàng và việc đó làm nàng không thích.

"Thuộc hạ không giám. Ta chỉ là một người nô lệ, khi gặp chủ nhân thì bắt buộc phải quỳ xuống. Xin thứ lỗi ta không thể làm được việc này thưa nương chủ." Từ Khuyết nghe vậy thì quỳ sâu hơn.

"Thôi được rồi, cậu đứng lên đi." Lê Huyền Trang không nói nổi với hắn đành bảo hắn đứng lên rồi cầm lấy tập tài liệu.

"Thời gian cũng không còn sớm,mọi người cùng ta đi thôi." Lê Huyền Trang nhìn trong tay đồng hồ rồi nói.

Tất cả mọi người nghe vậy liền lấy vũ khí rồi lên xe, và thế đoàn xe bắt đầu lăn bánh. Cuộc hội họp này chính là diễn ra ở căn cứ của Khải Tôn Hành, một trong ba cự hùng ở đất Hoà Bình này. Cũng chính là con trai người này, Khải Vũ đã bị La Thái Thiên bắt cóc để nắm thóp.

Thế nhưng vì tính cách ăn chơi trác tán của Khải Vũ, nên có vẻ nhưu Khải Tôn Hành vẫn chưa có chút động tĩnh nào. Vẫn rất chăm chú chuẩn bị cho một ngày này.

Thời gian đi xe từ Bắc Bình căn cứ đến cũng không quá dài, tầm khoảng hai giờ đi xe. Cũng một phần chính là phải dọn những chiếc xe chết trên đường, đây chính là một vấn nạn của giao thông hiện nay rất khỏ giải quyết. Ít nhất là thời điểm loạn lạc như vậy thì gần như là không thể, vậy nên chỉ có cách là đi đến đâu dọn đến đó thôi.

Sau một lúc lâu, chiếc xe đoàn Lê Huyền Trang đã đi đến một căn cứ to như một tòa thành. Tường thành được làm bằng đá cao hơn mười mét, ở trước có một đại môn lớn được làm bằng gỗ, ở hai bên cánh cổng đều có hai chòi canh cao, mỗi bên đều có hai khẩu súng máy hạng nặng đen ngòm cùng hai người đàn ông canh ở đó.

Vốn dĩ cái đại môn này thường rất ít khi mở ra, thế nhưng vì hôm nay là đại hội đón chào nhiều thủ lĩnh từ các nơi đến nên đã mở ra từ sớm. Từng hàng người cầm súng cao to nhìn về phía đoàn xe, bọn chúng đều là những người kiểm duyệt xem có người nào lẻn vào đại hội không.

Phải biết đây là một đại hội lớn, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì thật sự chính là đánh mặt Khải Tôn Hành. Lần sau thì làm gì có ai tin tưởng vào hắn nữa chứ.

"Xin lỗi, cầu mọi người xuống xe, để hết vũ khí ở trong rồi đưa cho tôi kiểm tra giấy mời và mọi người có thể vào."Một người thấy đoàn xe của Lê Huyền Trang thì đi về phía cửa kính tài xế gõ gõ và nói.

Nghe được vậy thì mọi người trong xe lúng túng, dù họ đúng là tu vi cũng có chút đỉnh, thế nhưng vào nơi xứ người thì vẫn nên cầm đi chút vũ khí phòng thân. Tất cả đều nhìn về phía Lê Huyền Trang chờ chỉ thị.

Thế nhưng nàng nghe vậy cũng bối rối không kém, chỉ trầm lặng suy tính. Thế nhưng thấy ở trong mãi chưa ra quyết định nên người kia lại nói:

"Đây là quy tắc của chúng tôi, để đề phòng những người không có ý tốt. Mọi người cứ yên tâm, căn cứ bọn tôi sẽ chịu trách nhiệm về an toàn của mọi người, xin đừng lo lắng bất cứ thứ gì cả."

Bầu không khí vẫn như cũ một mảnh tĩnh lặng, bỗng nhiên Từ Khuyết mở lời:

"Mọi người đưa hết vũ khí cho tôi, chủ nhân cũng đã tính ra được sẽ có sự tình này nên đã cho tôi mang theo một cái không gian giới chỉ. Nếu cho vũ khí vào trong thì sẽ không thể phát hiện ra được, lúc cần thì có thể tùy ý rút ra."

Mọi người trong xe nghe vậy thì vui mừng, hóa ra thủ trưởng dù bận trăm công nghìn việc mà vẫn không quên tính toán cho bọn họ. Hoặc là nói Lê đội trưởng trong lòng ngài có giá trị thực cao a.

Ai nấy trong xe đều tập hợp tất cả súng đạn lại rồi đưa cho Từ Khuyết, chỉ thấy hắn cầm ra một chiếc nhẫn màu tím, đó chính là chiếc nhẫn của La Thái Thiên thường dùng. Vì để cho ngày hôm nay không chút sai sót, nên La Thái Thiên đành cho Từ Khuyết và nói cho hắn cách sử dụng.

Tất cả mọi người bình tĩnh xuống xe, từng người từng người một bị kiểm tra xem có ai cầm vũ khí giấu trong người không. Sau khi xác nhận, cả đoàn được đón bởi một chiếc xe buýt và đi vào trong.

Bạn đang đọc Thánh Đế Trùng Sinh Tại Mạt Thế sáng tác bởi VnDungHoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VnDungHoang
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.