Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Hoả Sơn

Tiểu thuyết gốc · 2282 chữ

Người đàn ông trung niên kia trầm ngâm một hồi mới nhíu mày lạnh lùng hỏi:

- Các ngươi có nhìn thấy hình dạng của bảo vật đó không?

Cả hai tên sát thủ lắc đầu nói:

- Thứ bảo vật đó rất thần kỳ, lúc đó khi tên suýt chút nữa bị đâm xuyên qua tim thì một vòng sáng xuất hiện xung quanh bảo vệ hắn ta, sau một lúc vòng bảo hộ đó phát sáng rồi A Đẩu bị nổ tung, tất cả những thứ còn lại chỉ là một vũng máu.

Giọng điệu của tên sát thủ vẫn không giấu được một chút khiếp sợ khi kể lại chi tiết sự việc. Người đàn ông trung tuổi kia vẫn giữ được nét mặt bình tĩnh, có điều trong ánh mắt hắn đã có một chút gợn sóng.

Cảnh tượng đêm hôm đó thực sự đã vượt qua sự hiểu biết của bọn chúng, đến việc nghe nói cũng chưa từng huống hồ tận mắt chứng kiến.

Hai võ giả so chiêu cho dù chênh lệch đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể đánh cho đối phương nổ tan tành như thế được. Nếu quả thực có bảo bối làm được điều đó sẽ chính là một món bảo bối thông thiên trước nay chưa từng xuất hiện.

Tin tức này mà để lộ ra thì cả thiên hạ này sẽ nổi lên một làn sóng không thể cản được, mọi sự chú ý sẽ ngay lập tức đổ dồn về phía Trần Thiên Minh.

Ba người đó cứ thế rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau từ phía xa dần dần xuất hiện thân ảnh người đàn ông khác chậm rãi đi đến mới thu hút sự chú ý của ba người này. Người đàn ông đó vừa đi đến đã lên tiếng:

- Ta đã phát hiện ra vị trí của vợ chồng Đinh Lăng rồi, chuẩn bị hành động đi.

Nói rồi người đó liếc sang vị trí hai tên sát thủ mà Trần Thiên Minh đã đối đầu tối hôm trước, hắn ta nhíu mày một cái rồi lạnh lùng lên tiếng:

- Các ngươi đãthất bại rồi phải không?

Không chờ cho hai tên đó lên tiếng giải thích, giọng nói lạnh lùng đó lại vang lên:

- Hừ....!Đúng là vô tích sự!

Nói rồi hắn ta quay lưng lại chờ người đàn ông trung tuổi kia đi lên ngang hàng rồi mới bước đi, hai tên sát thủ kia cũng không dám hé răng nửa lời mà đi theo sát phía sau.

Chờ cho cả bốn tên này khuất bóng Trần Thiên Minh mới đi ra, một tay hắn chắp ra sau lưng, còn một tay đưa lên vuốt cái cằm nhẵn nhụi, khuôn mặt trầm tư, điệu bộ giống hệt như cao nhân đắc đạo.

Trần Thiên Minh thầm đoán hai người trung tuổi kia hẳn là tối hôm trước đối phó cùng bốn người sư huynh của Triệu Hoàng Yên. Lúc này đây bọn chúng lại hội tụ với nhau có vẻ như muốn truy sát vợ chồng Đinh Lăng nào đó.

Chắc hẳn bọn chúng phải biết hành động truy sát người Triệu gia của mình đã thất bại thì những người võ công cao cường sẽ được phái đến để điều tra mới phải.

Vậy mà bọn chúng vẫn ung dung tiếp tục hành động mờ ám việc gì đó, có lẽ đám người này cho rằng trước đó đã dùng y phục màu đen cùng khăn bịt mặt nên không sợ bại lộ hành tung nên mới tiếp tục làm chuyện mờ ám như vậy.

- Thôi kệ cũng chả liên quan đến mình.

Nói rồi Trần Thiên Minh cũng rời đi, hắn chả có hơi đâu mà quan tâm đến việc bao đồng. Nếu là trước kia hắn sẵn lòng ra tay giúp đỡ người khác cho dù hoàn cảnh mình cũng thuộc dạng trên răng dưới trứng.

Có điều bây giờ đã khác, hắn là kết quả của hai dòng ký ức hợp lại nên cũng hiểu được phần nào về con người nơi đây, bọn họ coi trọng lợi ích vượt qua tất cả. Đến máu mủ ruột thịt cũng sẵn sàng hại nhau nếu việc đó đem lại lợi ích, minh chứng rõ ràng nhất chính là hoàn cảnh của hai cha con nhà Trần Thiên Minh hắn.

Vậy nên đối với hắn ở thế giới này chỉ quan tâm đến cha mẹ mình cùng với một cô gái. Nghĩ đến đây bất giác trên môi hắn nở một nụ cười, không ngờ sau khi chết đi sống lại có vài ngày đã có một người con gái sắn sàng bỏ ra thanh xuân để chờ mình.

Càng nghĩ Trần Thiên Minh càng cảm thấy bản thân ngầu hơn rất nhiều.

- Hahaha...!

Không giấu được cảm xúc sung sướng đột nhiên hắn cười lớn, cước bộ cũng theo đó mà tăng lên.

- Xuỳ....! Không biết ta giao phó tương lai của mình cho ngươi có phải sai lầm hay không nữa?

Giống như đọc được suy nghĩ trong đầu Trần Thiên Minh, giọng điệu khinh thường của Quả Trứng Vàng đột nhiên vang lên khiến hắn dừng bước.

- Làm sao mà ngươi hiểu được cảm giác của ta!

Trước kia Trần Thiên Minh luôn cảm thấy tự ti với hoàn cảnh của mình nên ít tiếp xúc với phụ nữ, giờ đây chẳng phải làm gì nhiều mà người ta đã muốn trao thân gửi phận mình, vậy nên mới nhất thời sung sướng cười rộ lên như thế.

- Mà khoan đã!.....Ngươi nói cái gì mà giao phó tương lai cho ta?

Chợt nhớ lại câu nói của Quả Trứng Vàng hắn liền thốt lên, câu nói kia của nó cứ như con gái đang trách cứ phu quân vậy, nếu là một người phụ nữ nói ra câu đó thì không sao. Còn sinh vật trong cơ thể hắn mở mồm ra là một câu lão tử hai câu lão tử, chứng tỏ giới tính của nó là nam. Không chờ cho nó lên tiếng hắn lại tiếp tục nói:

- Này ta nói cho ngươi biết là ta không có nhu cầu nhuộm vàng bảo kiếm đâu nhé!

- Bảo kiếm gì? Ngươi có bảo kiếm sao ta không biết?

Thanh âm của Quả Trứng Vàng vừa có một chút bất ngờ lại vừa khó hiểu vang lên.

Trần Thiên Minh cười lớn nói:

- Haha..! Ta tất nhiên có bảo kiếm rồi.

Không thèm để ý đến Quả Trứng Vàng nữa Trần Thiên Minh tiếp tục đi về phía trước, trên đường đi càng ngày càng thưa thớt bóng người. Trước đó một đoạn là lại gặp được một nhóm người nhưng giờ đây đi cả buổi mà số lượng người gặp được không quá một bàn tay.

Đi được một lúc cảm thấy có chút vô vị, Trần Thiên Minh ngồi xuống một tảng đá rồi hỏi:

- Này Quả Trứng Thối, ngươi bảo ta quay lại đây sẽ giúp ích cho việc luyện thể, cuối cùng thì phải làm như thế nào?

Lần này Quả Trứng Vàng không chần chờ nữa mà bình tĩnh đáp lại:

- Sắp rồi!

- Hả? Cái gì sắp?

Vừa dứt lời một luồng khí nóng từ dưới mặt đất mạnh mẽ bốc lên, mặc dù bàn chân được ngăn cách bởi hai lớp là giày cùng với tất nhưng Trần Thiên Minh vẫn cảm thấy bỏng rát. Hắn vội nhảy lên đứng trên tảng đá tách chân ra khỏi mặt đất, thế nhưng một lúc sau cảm giác nóng lại một lần nữa truyền vào lòng bàn chân.

Thông qua một tảng đá rất dày mà vẫn cảm nhận được nhiệt độ cao như vậy thử hỏi mặt đất còn nóng đến như thế nào?

Rất có khả năng đập một quả trứng xuống sẽ nhanh chóng có được một bữa ăn nhẹ để lót dạ không chừng.

Cây cối xung quanh vốn đã héo tàn bây giờ lại càng tàn héo, trước đó dù không có lá nhưng vẫn nhận thấy được một chút sự sống ở trên thân cây nhưng giờ phút này tất cả bọn chúng đã triệt để chết đi.

Khoảng chừng gần một canh giờ sau không khí nóng mới chậm rãi tiêu tán, mồ hôi trên cơ thể Trần Thiên Minh đã tuôn ra như tắm, y phục trên người hắn đã sớm ướt đẫm.

Tuy khí nóng đã giảm đi rất nhiều nhưng khi đặt chân lên mặt đất vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ kinh khủng.

- Sắp đến giờ rồi, tiểu tử nhà ngươi lề mề quá, mau lên đỉnh đi.

- Vậy cuối cùng là phải lên đỉnh núi đúng không? Tại sao ngươi không nói ngay từ đầu để ta đỡ phải đi lòng vòng.

Một lúc sau Quả Trứng Vàng mới lên tiếng:

- Ta.....quên.....Mà chủ yếu là ta muốn thử tâm tính của ngươi một chút thôi.

Giọng điệu của nó hết sức bình thản giống như những gì đang nói đều là sự thật vậy.

“Đúng là thứ da mặt dày như da trâu” Trần Thiên Minh thầm nghĩ.

Đột nhiên trong đầu hắn truyền đến một cơn đau dữ dội vài phút sau mới từ từ giảm đi.

- Đấy là cái giá phải trả vì dám nói xấu lão tử!

Giọng nói của Quả Trứng Vàng vang lên ngay sau khi cơn đau kia biến mất, bấy nhiêu đó đủ để hiểu việc đấy là do chính nó làm ra.

- Ngươi đọc được suy nghĩ của ta sao?

- Hahaaa....Trên trời dưới đất có việc gì ta không làm được.

Nghe nó lại bắt đầu khoác lác hắn nghĩ thầm trong đầu: “Thế mà vẫn bị đánh cho biến thà....”

- Ta nghe thấy đó nha, ngươi muốn thử cảm giác vừa rồi thêm một lần nữa không?

Còn chưa nghĩ hết câu thì Quả Trứng Vàng lại lên tiếng khiến hắn không dám nghĩ đến việc trêu chọc nó nữa. Cảm giác đau đớn như vừa rồi đúng là không hề dễ chịu, một cơn đau sâu thẳm trong não giống như phát ra từ tận tâm hồn vậy, một lần là quá đủ rồi nên có cho tiền cũng không dám thử thêm một lần nữa.

Lần này đã có hướng đi cứ thế một đường thẳng đến hướng đỉnh núi mà tiến tới, khi trời chuyển dần sang màn đêm, Trần Thiên Minh đốt lên một ngọn đuốc rồi vẫn tiếp tục lên đường.

Một đêm dài trôi qua khi trời chuyển dần sang ban ngày, ánh mặt trời dần dần xuất hiện xua tan đi màn sương thì hắn cũng thấy được phần đỉnh núi lấp ló phía sau hàng mây.

Mặc dù không nhìn thấy đỉnh vì đã bị lớp mây dày đặc che đi khuất, nhưnh nhìn xung quanh hắn biết mình đã gần lên đỉnh rồi. Hơi thở của Trần Thiên Minh lúc này đã trở nên gấp gáp vì một đêm dài dồn toàn lực leo núi.

Không vì thế mà hắn dừng lại, ngược lại cước bộ còn càng gia tăng. Có một điều dễ dàng nhận ra là theo mỗi bước chân lên cao không khí không trở nên lạnh hơn mà càng ngày càng nóng.

Hơn một canh giờ sau dưới sức nóng kinh người Trần Thiên Minh đã nhìn thấy phần ngọn núi, dù chưa lên đến nơi nhưng dễ dàng nhận ra Hắc Hoả Sơn này không có phẩn đỉnh chóp nhọn như bao ngọn núi khác, trên đỉnh của nó giống như đã bị bẻ đi một phần vậy.

Đồng thời thỉnh thoảng lại có một luồng ánh sáng màu đỏ chiếu lên những đám mây màu đen xung quanh. Ban đầu Trần Thiên Minh cho rằng đó là ánh nắng mặt trời nhưng về sau phát hiện ra là không phải.

Nếu là ánh mặt trời thì tại sao thỉnh thoảng nó mới phản chiếu lên đám mây một lần?

Sau một phút nhíu mày trầm tư suy nghĩ, cho dù đã cảm thấy mệt lử cùng với việc mồ hôi đã tuôn ra ướt đẫm y phục, hắn lại một lần nữa gia tăng tốc độ.

Đi dần lên phía trên, hai mắt Trần Thiên Minh kinh ngạc nhìn thấy một cái miệng hố khổng lồ ở phía xa xa. Trong miệng hắn khẽ thốt lên:

- Không ngờ ở giữa ngọn núi lại có một cái hố siêu to khổng lồ như vậy!

Thu lại kinh ngạc, hai chân hắn không kìm được tò mò mà muốn bước lên nhìn xem phía bên trong có gì mà lại liên tục phát ra những luồng hào quang màu đỏ.

Vừa đi đến gần đang định thò đầu ra chuẩn bị xuống thì một luồng khí nóng mạnh mẽ thổi lên khiến hắn vội rụt cổ lại, chỉ chậm một chút thôi thì luồng khí đó có thể khiến cho da mặt hắn bỏng rát rồi.

Tuy đã lùi về sau nhưng Trần Thiên Minh vẫn cảm thấy sức nóng kinh khủng mà luồng khí kia phát ra, thời điểm hắn gần như không thể chịu được nữa mà muốn bỏ cuộc chạy ngay khỏi nơi này thì từ sâu thẳm trong cơ thể một cơn mát lạnh sảng khoái dâng lên xoa dịu đi tất cả.

Chờ cho luồng khí nóng kia giảm bớt Trần Thiên Minh mới chậm rãi tiến về phía miệng hố thò đầu nhìn xuống, ánh mắt hắn lại một lần nữa kinh ngạc không thôi, từ trong miệng không kìm được mà thốt lên:

- Đây là một cái núi lửa!

Bạn đang đọc Thần Vương Tam Giới sáng tác bởi ttn1199
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ttn1199
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.