Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Quách lớn rồi

Tiểu thuyết gốc · 2680 chữ

Chương 5

Tôn Cảnh

Minh Nhạc hớn hở rủ đồng bọn Quách Tuấn đi bắt cóc lão Tôn! Nói thật lòng thì thằng nhóc này không phải lựa chọn tốt, nhưng ai bảo cô lại bị người của của toàn trung đoàn liệt cô vào danh sách đen. Cô dụ chuyện gặp lão Tôn thì nhận ngay được ánh mắt kinh bỉ của họ. Còn mặt mũi gặp ngài cơ, ngươi cũng dũng cảm ghê ta.

Kết quả của việc ăn ở không ra gì gặp quả báo ngay được!

Nói xong cả đám hào phóng khinh bỉ cả tuần.

A Nhạc một lần nữa thấm được một cảnh giới mới, trước họ chỉ âm thầm không ưa cô, nhưng từ khi cô rủ họ đi “bắt cóc” ngài ấy thì họ nhìn thấy là ghét ra mặt luôn.

Khẩu nghiệp! Đúng là khẩu nghiệp nha!

Đã không muốn có thái độ làm nhau bối rối rồi sao cứ phải nói những điều làm người ta phải chán ghét là thế nào? Không biết thảo mai giờ đang hot à, cứ chơi trò thẳng như ruột ngựa như này ngại ngùng quá.

Mặt họ giờ hiện lên chín chữ “thật ngại quá, giờ chúng ta cạnh mặt rồi!”

Và thế là vào một ngày trăng thanh gió mát… à xin lỗi mùa đông hay mưa không có trăng…

Sáng hôm đó, hai đứa ngốc rình ở con đường ngài ấy hay đi về. Bóng dáng liêu xiêu vì gió cố gắng đi nhanh hơn.

“Thật sự là ngài ấy sao?” Thằng bé bắt đầu nghi ngờ.

Minh Nhạc không tiếp lời, chỉ nghe qua lời kể của Tuệ cô nghĩ thỉnh thoảng ngài ấy mới phát bệnh thôi, ai ngờ tình hình còn tệ hơn cô tưởng. Nhìn quần áo Tôn Cảnh rồi nhìn lại bản thân, ngài ấy chắc phải mặc năm cái áo mất nhỉ trong khi cô cùng tên ngốc này chỉ mặc Jacket mỏng.

Cô phi ra ngoài trùm bao tải Tôn Cảnh rồi kèo tuột vào trong xe.

Mình ở đây làm gì ý nhỉ? Quách Tuấn ngơ ngác! Rõ ràng chị Nhạc làm một mình cũng được cơ mà?

Không phải chỉ mỗi cậu ngạc nhiên, chính Minh Nhạc cũng đang ngạc nhiên! Dễ vậy sao? Hay bắt nhầm?

Cũng may Tôn Cảnh không biết tụi nhỏ nghĩ gì không cô chắc chắn sẽ chửi ầm lên. Tụi bây thử mù xem có chống đỡ được không?

A Nhạc hít hít vài cái kết luận “Đúng mà!”

Nói rồi cô kéo áo của ngài ấy lên ra hiệu cho Tiểu Quách tiêm vào cột sống.

Cảnh bị giật mình, dù sao cũng là lão Tôn của trung đoàn có mất vài giác quan thì cô vẫn biết đứa nào dở trò.

“Mẹ nó! Quách Tuấn… dừng lại ngay!” Cô gầm lên.

“Á… chị… chị… lão Tôn…” Thằng bé cầu cứu A Nhạc.

“Không được dừng, tiếp tục tiêm đi. Ngài ấy đánh không lại chúng ta.” Nói gì đến đánh hiện tại cô chỉ dùng chưa tới một phần sức ngài đã không cựa quậy rồi.

“Liên Nhạc câm mồm…” Rất nhanh lão Tôn không còn chửi bới được nữa, chân tay vô lực thõng xuống, cô thấy cơ thể bay bay tựa lông hồng.

Hay lắm! Giờ đến phế vật cũng bắt nạt được cô! Tôn Cảnh, mi thảm… Cảm thán một hồi Tôn Cảnh yên tâm ngủ, cũng lâu rồi không nhẹ nhõm như vậy!

“Chị Nhạc, làm thế này hình như không hay cho lắm!”

Tiểu Quách vẫn đáng yêu như ngày nào!

“Có gì không được! Cậu biết lúc chị đọc bệnh án của lão Tôn xém tức chết không? Cần nghe không…”

Và Minh Nhạc bắt đầu lải nhải về chuyện nó hối lộ tinh thạch như thế nào, dụ dỗ chú Trung ra sao và lấy được bệnh án rồi tí nữa thì ngã ngửa.

Thì ra từ ngày bị bệnh đến giờ trừ lúc ở bệnh viện ra Tôn Cảnh chưa từng lấy một viên thuốc nào, tức là lão ta nghỉ điều trị gần một năm.

Vậy mà còn chưa ngỏm đúng là kì tích!

Chú Trung nói y nguyên như vậy!

“Nhưng mà… Ngài ấy…” Trong tiềm thức của Quách Tuấn làm như vậy vẫn là không nên, nhất là đối với lão Tôn. Như vậy là không tôn trọng.

“Xuy xuy! Không phải sợ, giờ ngài ấy đến gió cũng có thể thổi bay nói gì đến chúng ta. Để bệnh nặng như thế còn đi làm đêm, tàn phá sức khỏe. Tiểu Quách giao cậu nhiệm vụ, từ giờ hàng ngày đến ép ngài ấy uống hết chỗ thuốc này!”

Tôn Cảnh tỉnh cả ngủ quạ bay đầu đầu, ước gì giờ cô có thể bật dậy đánh cho mỗi đứa một trận. Lúc nói thì phải kiểm tra xem đối tượng đã hoàn toàn mất ý thức chưa chứ, ra chiến trường cứ ngô nghê thế này để chết cả nút à? Quách Tuấn thì thôi, còn nhỏ còn ngây thơ nhưng cái thứ đã lớn lên ở chiến trường này sao lại…

Không thể yên tâm nổi với cái lũ này! Không chuyên nghiệp gì cả!

Hai đứa chúng nó còn lảm nhảm vài điều nữa mà Tôn Cảnh tỉnh vô cùng, cô ngủ ngay và luôn tránh bị tức chết.

Ban đầu cô còn tưởng hai tên mất não này sẽ ném cô vào bệnh viện cơ, ai ngờ nó trả cô về nhà.

Chiến lược “ép uống thuốc” làm Tôn Cảnh buồn sầu khôn nguôi, ngày nào cũng mang một túi dinh dưỡng đến.

Từ ngày đó lão Tôn mắc thêm chứng đau đầu kinh niên!

Thần Ưng ai ai cũng sắc bén tinh anh, trải qua ngàn vạn khó khăn mà trở thành chiến đội bất bại, niềm tự hào của An Lạc. Có lẽ nên trừ “con thỏ con” trước mắt! Còn Liên Nhạc nữa, chả nhẽ hết người hay sao mà lại cử cái thứ này đến.

Ngày nào cũng phải giả vờ uống hết chỗ thuốc trong túi dinh dưỡng, cô bi ai nghiến răng dạy nó cách này lão Tôn quyết sống mái với nó.

“Lão Tôn!” Thằng bé rầu rĩ gọi.

“Làm sao!” Cô mất kiên nhẫn. Nếu nó đổi từ túi dinh dưỡng sang bánh do A Dư làm cô giơ hai chân hai tay ủng hộ, ăn hết không chừa một miếng nào.

“Chị Nhạc nói từ trước đến giờ ngài chưa từng uống nó!” Thằng bé giơ túi ra ấm ức. “Chị ý bảo ngài lừa Tiểu Quách!”

Lão Tôn muốn hộc máu! Cơ mặt cô giật cố gắng kéo vẻ mặt Tôn Cảnh bình thường nhất có thể. Rốt cục làm sao nó sống được đến giờ vậy? Cô ngày ngày đổ hết chỗ thuốc đó đi mà nó không nhận ra, lại để một đứa xa tít mù khơi nhắc nhở mới rõ. Mẹ nó! Con trai, mất mặt v**!

“Ờ!” Cô mệt mỏi day trán.

“Em không bỏ thuốc vô đâu, ngài yên tâm uống đi. Thật đấy! Không em uống trước cho lão Tôn xem nhé.”

Cảnh chán đời ờ thêm một tiếng.

“Có mua đồ không?” cô điên tiết hỏi “Không mua thì xéo, cả tháng nay cậu ngồi free rồi đấy!”

“A!” thằng bé tiện tay rút luôn trên quầy xuống “Em lấy kẹo này!”

Tôn Cảnh ôm miệng giữ cho cái mặt mình ko quá lố, cô phải nhịn… nhịn không được cười bây giờ, nhưng mà hình như cô sắp nội thương luôn rồi. Cố gắng thêm chút nữa nào, cô còn phải nói chuyện với thằng bé đấy.

“Tiểu Quách lớn thật rồi ha!”

Khóe môi Tôn Cảnh treo lên thành một nụ cười tinh quái.

“Nhóc con chắc chắn chỉ muốn mua cái này chứ?”

Thằng bé vội lấy thêm vài gói nữa. Hai bên vai cô rung bần bật lên kìm cho mình giữ được hình tượng đẹp nhất có thể.

Cùng lúc đó Minh Tuệ chạy tới hớn hở đòi quà, ríu rít hỏi cô có nhớ nó không? Tự nhiên cô thấy cái tính luyên huyên của con bé cũng đáng yêu, nó cứu cô một bàn nè may ghê.

Con bé liếc qua mấy thứ trên bàn thanh toán im bặt, nó lén nhìn người bên cạnh xấu hổ, trực tiếp lùi lại hai bước thông báo:

“Em đi tìm đồ ăn vặt đây! Thèm snack ghê.”

“Góc trái hàng thứ hai, có vị mới ngon lắm!”

Nó còn chẳng thêm nghe cô nói gì, biến thẳng trong tích tắc.

“Hình như cô gái đó có ác cảm với em!” Quách Tuấn ngô nghê gãi gãi đầu.

Lần này lão Tôn đã có kinh nghiệm cô chỉ cười nhẹ nhàng hỏi:

“Còn cần gì nữa không?”

“Hừm!” Cậu lướt qua một lượt thấy khá nhiều liền gật đầu. “Vâng!”

Cảnh bất thiện ồ lên “Thật bất ngờ! Không thể tưởng tượng nổi! Tiểu Quách nhìn vậy mà lại là size nhỏ nhất. Yên tâm, lão Tôn là người đáng tin cậy nhất trung đoàn mà đảm bảo không ai biết đâu cứ yên tâm mà dùng. Nhé!”

Quách Tuấn ngẩn người, lão Tôn à, ngài có ý gì vậy?

“Hazz! Nhóc con à, lão Tôn nhớ cậu bị dị ứng với cam quýt mà, dùng nhỡ đâu dị ứng thì sao? Mà kể cũng lạ ha, Thần Ưng như chúng ta đều không thể sinh sản, mắc bệnh của người bình thường thì càng không thể kia mà!”

Tôn Cảnh không ngần ngại gì chỉ điểm cho đàn em, khổ nỗi nó vẫn ngu ngơ chưa hiểu gì, đáng yêu dễ sợ! Cô muốn véo nó vài cái cho đỡ nghiền.

Cảnh xoay lại cho thằng bé nhìn rõ!

Tiếp theo, mặt thằng bé biến đổi như cái bảng pha màu. Đỏ đỏ trắng trắng xanh xanh…

Đùa với mấy đứa da mặt mòng khổ thật, trêu quá đà chắc nó thành kén nhộng cả đời không ra ngoài luôn.

Lão Tôn nhịn cười muốn xỉu mà vẫn phải tỏ ra cool ngầu.

“Để lại chỗ cũ đi!”

“Vâng!” nhóc con ủ rũ.

“Thôi để lão Tôn làm cho! Ra xem hàng cuối cùng bên phải có sữa tươi. Chất lượng tố, ra lấy vài chai ra đây.”

“Dạ!”

Cảnh sắp xếp lại chỗ durex vào giá. Đoán xem ngày mai nó còn dám tới nữa không nào?

Nửa tháng trôi qua như tên bắn, tình trạng của ngài Tôn vẫn tồi tệ như trước. Tự nhiên cô nhớ Tiểu Quách da diết, ít ra thằng bé cũng ngoan ngoãn không như ai đó liên tục làm phiền cô.

“Nè, cái tên cặn bã kia không tới sao?” Minh Tuệ hỏi cô, nó lại có ý định trèo vào. Giờ cô cam đoan nó sinh năm khỉ.

Lão Tôn ngao ngán trả lời lần thứ N.

“Tên thằng bé là Quách Tuấn không phải thằng cặn bã. Nó nhầm… cái đó với kẹo thôi.”

Tuệ tỏ vẻ không tin được.

Cô âm thầm quyết tâm sẽ không giải thích lần thứ N+1 nữa.

Mặc kệ Minh Tuệ thao thao bất tuyệt, Cảnh tính lại số tiền vừa nhận được. Kể ra một cửa hàng nhỏ thế này mà bán được hời ra trò.

“Chị và chị ấy được tính là mối quan hệ gì vậy?”

Con bé thành công lôi kéo sự chú ý của cô, lão Tôn ngừng lại một chút nhìn con bé, đương nhiên cô hiểu chị ấy ở đây là ai.

“Không có quan hệ gì cả.”

“Hai người quen nhau mà!”

“Không quen!”

Minh Tuệ nheo mắt sấn tới:

“Nhạc rất quan tâm chị nha! Nghe nói chị bị bệnh nên mới giải ngũ!”

“Con nhỏ đó nói cho cô biết?”

“Đương nhiên!”

Cảnh cười nhạt, nói gì chứ chắc chắn là con bé suy bừa.

“Có gì đáng cười!” Con bé phồng má trợn mắt mắng.

Cô lắc đầu từ chối cho ý kiến.

“Nhưng mà Tôn Cảnh này, chị sẽ không chết chứ?” Con bé ngần ngừ. “Ý em là chị sẽ khỏi bệnh rồi tiếp tục bảo vệ tụi em…”

“Sẽ không!” Cảnh tiếp tục xếp tiền thành từng mệnh giá, mỗi tệp đều chằn chặn.

“Vì… sao?” Con bé ngơ ngác.

“Bởi vì…” lão Tôn xoa cằm nghĩ về một việc vô cùng trọng đại “… quân đội quá chán, có quá ít những cô bé dễ thương như Minh Tuệ! Không, anh không về đâu!”

Con bé thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không có gì nguy hiểm đến tính mạng là tốt rồi.

“Thật may…” quá.

“Không hề may!” Tôn Cảnh đổi giọng, vẻ tươi vui vụt mất, nét mặt cô lạnh băng băng không cảm xúc. Ngay cả tiếng nói cũng khô khốc như máy móc. “May ở đâu ra chứ! Quả nhiên anh đây không thuộc tuýp người an ủi mị dân như Liên Nhạc được. Hazzzzz! Bảo sao mấy tên lão đạo đó lại cất nhắc con nhỏ thay anh.”

Tôn Cảnh thích vẻ mặt không thể tin được của “cừu con” cô nhếch mép cười như không.

“Không biết cái thứ yếu đuối kia nói gì mà nhóc con lại tin vậy nhỉ? Nó là Minh Nhạc hay là Liên Nhạc, mà thôi cũng chẳng quan trọng, như nhau cả ấy mà. Nhóc nên biết một điều thế giới này không có gì đúng hết hay sai hết cả, ngay cả một lời nói dối cũng cần 40% sự thật trong đó kia mà, vậy nên đừng tin tưởng hoàn toàn. Ngây thơ thì đáng yêu nhưng ngu ngốc thì đáng thương lắm!”

“Em… không hiểu!”

“Không hiểu!” cô lạnh nhạt “Nói dễ hiểu thì anh chỉ còn sống vài tháng nữa mà Liên Nhạc có vẻ đang dùng mọi cách để khích lệ cái thứ bệnh tật này. Nhưng tiếc quá cho dù có dùng thuốc thì cũng chỉ kéo dài cuộc sống thêm được một chút, có giữ gìn cũng chẳng chạm qua mức năm được. Sống bệnh sống tật thì thà rằng chết đi còn hơn! Ông không muốn sống như vậy!”

Tuệ lùi lại chạm vào cái giá làm nó rơi hết đồ xuống. Cô không biết! Cô không thực sự không biết gì cả! Lão Tôn đáng sợ quá! Ngày trước cô còn cười nhạo Nhạc nhát gan không dám gặp lão Tôn, giờ cô hiểu rồi, Tôn Cảnh chỉ cần thu lại nụ cười trên môi thì thế giới như đóng băng hết thảy.

Sao có thể tồn tại một người với hai mặt mâu thuẫn như vậy?

“Bảo Liên Nhạc, không cần cố làm gì! Muốn được tha thứ thì tìm cách giải oan cho đội bảy đi, cố cứu vớt chút hơi tàn của ông cũng chả làm nó tốt đẹp hơn được. Bảo ả đừng chơi mấy trò nhàm chán nữa!”

Minh Tuệ nuốt nước bọt, trán hơi buốt giá đọng vài giọt mồ hôi. Căng thẳng! Nói chuyện một chút cũng có thể cân não vậy sao?

“Xin lỗi!” dù sao Minh Nhạc cũng là chị cô, thay người đó nói một câu là việc nên làm.

“Hô! Xin gì chứ…” Tôn Cảnh tính xoa đầu con bé…

Minh Tuệ tưởng lão Tôn giơ tay đánh mình, nó nhắm tịt mắt lại cam chịu!

Cả người bị đẩy ngã ngửa ra sau, cô chờ đợi cơn đau! Nhưng không, cô chỉ cảm nhận được một cơ thể có nhiệt độ thấp hơn người thường đè lên.

Cảnh vòng tay ra sau ôm lấy đầu và gáy con bé cho khỏi đập xuống sàn, cả người cô phủ lên nó che trở.

Tiếng kính vỡ vụn vang khắp phòng đệm thêm vài âm thanh phát ra từ ống giảm thanh, lưng cô nhoi nhói chắc mảnh kính đâm vào. Phía dưới, con bé run bắn lên chực hét.

“Đừng hét! Minh Tuệ! Không sao, không sao! Có tôi bảo vệ em rồi!

Bạn đang đọc Thần Ưng sáng tác bởi LạcẢnh1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LạcẢnh1
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.