Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò chơi sinh tồn (9)

Tiểu thuyết gốc · 1903 chữ

Chương 50: Trò chơi sinh tồn (9)

Ba thằng choai dân chơi và bốn đứa nhóc vừa tìm được một nơi khá an toàn để hạ trại.

Trời đã bắt đầu ngả về chiều, cả bảy vội vàng mang các dụng cụ ra bắt đầu làm việc. Nếu không nhanh, e là đến tối cũng chưa dựng được hết trại cho cả bọn.

Những nhóm người chơi khác sau một hồi quanh quẩn tìm kiếm, nhận thấy không nơi nào ổn bằng nơi ba thằng choai kia vừa chọn, cả bọn quyết định đừng lại ở khoảng đất bên cạnh. Dưới sự chỉ huy của tên cầm đầu, tất cả lục đục mang vác dụng cụ ra bắt tay vào dựng trại.

Chưa bao giờ bọn họ phải dùng xe căng hải đi mấy giờ đồng hồ liên tục như thế này, lại còn trong thời tiết rán trứng cũng chín, đường đi thì gồ ghề nhấp nhô, đất cát dưới chân lại nóng bỏng như vừa lấy ra từ trong lò, nên kẻ nào cũng tỏ ra vô cùng mệt mỏi.

Mấy cô mặc đồ công sở, đi dép cao gót là những kẻ được ăn hành nhiều nhất.

Cái váy chữ A ôm sát chân, ngày thường là thần váy giúp phụ nữ khoe ra vòng ba gợi cảm, hôm nay lại trở thành hung thủ khiến người mặc nó di chuyển vô cùng khó khăn. Lại thêm đôi dép cao lênh đênh, mấy lần gặp đoạn đường mấp mô, vài cô suýt thì ngã sấp mặt.

Có cô dứt khoát tháo dép ra đi chân trần, nhưng dưới cái nóng gần năm mươi độ C, cùng với đất đá lởm chởm trên mặt đất, làm chân cô ta vừa bị bỏng vừa trầy da. Đám thanh niên trong nhóm thấy thời cơ ghi điểm với người đẹp đã đến, vội vã lấy vài cái áo mới trong ba lô, xé ra bọc chân cho cô nàng.

Đến giờ phút này, một kẻ kiêu ngạo như ông Lâm hói, cũng bị hoàn cảnh khắc nghiệt làm cho phải khuất phục cúi đầu. Ông ta vận dụng sự khôn khéo bao năm tích góp trên thương trường, xin được vào nhóm tập trung nhiều người chơi nhất.

Do thời tiết quá nóng, ông ta quăng cái áo vest đen sang trọng ở ven đường như mớ rẻ rách, áo sơ mi trắng bên trong bị bụi đất nhuộm thành màu đỏ lờ lờ. Lúc này ông ta đang xum xoe nịt nọt tên Duy, kẻ cầm đầu của nhóm.

Duy là một tay anh chuyên đi đòi nợ thuê cho dân số má, cùng đến nơi này với hắn ta còn có hai tên đàn em, cũng là trợ thủ đắc lực cho hắn trong những lần gặp phải con nợ thuộc loại đầu trâu đầu bò.

Vốn là một kẻ có máu ham mê chém giết, vừa được đưa đến nơi này hắn đã tỏ ra vô cùng phấn khích, lập tức cùng hai tên đàn em thu nhận những kẻ có sức khoẻ tốt, lập ra quân đoàn riêng cho mình.

Do quanh năm tập thể hình, lại thêm có chút võ phòng thân, cộng với khiếu ba hoa chích choè, Duy vừa ra mặt đã được rất nhiều người ủng hộ, vài cô có chút nhan sắc lập tức dính lấy hắn như ruồi dính phân, với hy vọng sẽ được hắn bảo vệ an toàn.

Khi mặt trời sắp khuất núi, tất cả đều đã hoàn tất công việc của mình. Vì nguồn nước vô cùng khan hiếm, nên cả bọn quyết định đến rửa mặt, đánh răng cũng bị cấm, nếu không còn chưa qua nổi bốn ngày, lượng nước mang theo chắc chắn đã cạn sạch sành sanh.

Do không có dụng cụ thắp sáng, tên Duy chỉ huy cả bọn tranh thủ lúc ánh nắng còn chưa tắt hẳn, mang đồ ăn ra ăn qua loa cho xong bữa tối.

Như đã nói, ở thế giới giả tưởng này, đồ ăn, nước uống, chăn màn... đều miễn phí, nhưng những thứ dùng để tồn tại ở nơi hoang dã đều cần dùng điểm bạo lực để mua. Đến một cái bật lửa cũng có giá năm điểm bạo lực, mà mọi người ở đây đều là người chơi mới, cướp đâu ra điểm bạo lực để mua. Cho nên ngoài những đồ được miễn phí, chẳng một ai có thứ gì giúp mình sống sót được ở nơi này cả.

Ba thằng choai dân chơi và bốn đứa nhóc thì ngược lại, chúng không vội vàng ăn uống như nhóm người bên kia.

Thằng Tình và bốn đứa nhóc đi xung quanh kiếm củi khô, thằng Sơn và thằng Nam thì ra sức cầm hai hòn đá chúng tìm được đánh mạnh vào nhau, khiến những tia lửa li ti bắn ra tung toé, rơi xuống đống cỏ khô được đặt bên dưới.

Mãi đến khi lòng bàn tay của hai thằng phồng rộp đỏ lừ, một tia lửa nhỏ xíu bùng lên giữa hai hòn đá của thằng Sơn, thằng Nam vội vã buông cục đá trong tay ra, vơ lấy nắm cỏ khô dí thẳng vào ngọn lửa.

Những luồng khói mỏng bốc lên, nắm cỏ bắt lửa bùng cháy.

- Cuối cùng cũng cháy rồi!

Hai thằng sung sướng gào thét. Thằng Tình và bọn nhóc cũng vừa hay mang củi về, cả bọn nhanh nhảu chất củi lên đám cỏ vừa bắt lửa, khiến ngọn lửa càng ngày càng lớn.

Tên Duy và đồng bọn đang ăn uống bên kia, bị ngọn lửa bập bùng làm cho kinh ngạc, hắn ra hiệu cho tất cả dừng lại bữa ăn.

Sau nửa phút trầm ngâm suy nghĩ, hắn chợt nhớ ra có nghe qua ở đâu đó là dã thú rất sợ lửa. Nhìn sắc trời dần lờ mờ tối, hắn vội vã phân người đi kiếm củi, còn bản thân dẫn theo hai tên đàn em cùng vài tên khác đi tới chỗ cắm trại của ba thằng choai dân chơi.

Trên đường đi, hắn suy nghĩ xem, làm thế nào để khiến ba thằng kia tình nguyện nhập bọn. Lúc trước ở phòng chờ, khi hắn hô hào mọi người gia nhập nhóm, ba thằng choai kia là ba kẻ duy nhất không thèm đếm xỉa đến. Khi đó hắn cũng chẳng để tâm lắm, suy cho cùng cũng chỉ là ba thằng vắt mũi chưa sạch, có cũng được mà không có cũng chẳng thiệt hại gì.

Nhưng hôm nay, chúng là những kẻ đầu tiên tìm ra khu vực an tương đối an toàn này, lại cũng là những kẻ đầu tiên nghĩ ra dùng lửa để xua đuổi dã thú, không những thế chúng còn có thể tự tạo ra lửa. Nhân tài như thế, mới là những người hắn cần nhất vào thời điểm hiện tại.

Thấy tên Duy và đồng bọn tiến lại gần, ba thằng choai và bốn đứa nhóc cũng chẳng ả ê gì, cả lũ hò nhau mang đồ ăn ra đánh chén.

Hai thằng đàn em tức giận, định xông lên cho bọn ranh kia một trận thì tên Duy cản lại. Hắn giữ nguyên nụ cười, ngồi xuống bên cạnh đống lửa đang cháy lép bép.

- Chào mấy chú.

Duy niềm nở tự giới thiệu:

- Anh là Duy, người phụ trách bảo vệ an toàn cho nhóm người bên kia.

Vừa nói hắn vừa chỉ tay về nơi hắn và đồng bọn hạ trại.

- Ừa, có chuyện gì không?

Ba thằng không mặn mà lắm với cái tên luôn ra vẻ bặm trợn này.

- Hì, chả là thấy mấy chú có lửa, anh mặt dầy sang đây xin một ít ấy mà.

Tên Duy cũng không phật lòng trước thái độ của bọn thằng Tình, hắn ta vẫn dùng giọng mềm mỏng nói ra mục đích của mình.

- À, tưởng gì.

Thằng Sơn nhếch môi.

- Kia kìa, anh mang hai hòn đá đó về mà đánh lấy lửa.

Nó hất mặt về phía mấy hòn đá nằm lăn lóc trên mặt đất. Hai thằng đàn em và mấy thằng đi cùng, thấy thái độ hỗn láo của thằng Sơn thì sôi máu, cả bọn nhìn nhau, bước nhanh vài bước tiến lên phía trước, hơi gập người xuống, nắm đấm dơ lên định đánh thẳng vào mặt thằng Sơn.

Thằng Tình, thằng Nam thấy vậy túm ngay một khúc cây to trong đống củi bên cạnh, xông tới đánh tay đôi với bọn kia, bốn đứa nhóc sợ hãi, lùi nhanh về phía cửa trại.

- Bọn mày làm cái mẹ gì thế? Muốn chết à?

Tên Duy đứng bật dậy, dơ chân đạp vài phát vào mông mấy thằng quân mình.

- Chú em thông cảm, mấy thằng ranh này mới ra đời nên chưa học được cách ứng nhân xử thế. Mấy chú đừng chấp chúng nó.

Hắn mỉm cười xoa dịu ba thằng choai, sau đó trợn mắt nhìn bọn tay chân của mình chửi um lên:

- Mẹ nó, chúng mày nghiêm chỉnh chút cho tao, còn ấm ớ vớ vẩn nữa thì liệu hồn!

Mấy thằng chân tay dù không hiểu tại sao đại ca lại chửi chúng nó, nhưng cũng không dám cãi lại, cả lũ cúi đầu dạ vâng.

Bọn thằng Nam thấy vậy vứt khúc củi trên tay sang một bên, đặt mông ngồi bệt xuống đống cỏ trải trên mặt đất, tiếp tục ăn. Bốn đứa nhóc thấy chiến tranh tạm dừng, liền đánh bạo mon men lại gần hóng hớt.

- Thôi dẹp đi, bọn này cũng không phải lũ ưa chấp vặt. Đá đấy, ông anh mang về đi.

Thằng Sơn cũng không định làm căng, nó còn phải để dành sức để đối phó với bọn dã thú, hơi đâu mà để tâm cái bọn thần kinh này.

- Ừ, thế cảm ơn mấy chú nhá, sau này có gặp chuyện gì khó khăn cứ đến tìm anh, anh sẽ cố hết sức giúp đỡ.

Tên Duy cúi người nhặt hai hòn đá, miệng cười giả lả với ba thằng choai.

- Không cần khách khí, chào ông anh.

Ba thằng qua loa đáp lại, gọi là cho có.

Biết không thể cù nhây thêm nữa, tên Duy dẫn theo mấy thằng tay chân trở về.

- Đại ca, sao anh phải hạ mình với bọn ranh đó thế. Xông lên đập cho chúng nó nhừ tử, kiểu gì chẳng phải nghe lời chúng ta.

Thằng Dần bất bình lên tiếng.

- Phải đấy đại ca, em vừa nhìn cái lũ đó đã thấy gai mắt lắm rồi!

Vài thằng khác lên tiếng phụ hoạ.

- Chúng mày thì hiểu cái đếch gì!

Tên Duy buồn bực nhìn bọn tay chân đần độn của mình.

- Cái tao cần là một đứa có kinh nghiệm sống ở cái nơi trời đánh này, ba thằng kia nhìn qua có vẻ biết khá nhiều, tao đang có ý định thu nạp chúng nó thì bị mấy thằng đần chúng mày phá hỏng kế hoạch. Đúng là lũ ngu như lợn, điên cả máu!

Mấy thằng tay chân bị ăn chửi, im thin thít như thóc thối. Chúng nó nào biết đại ca suy tính sâu xa như vậy, nếu biết chúng đã niềm nở hơn với ba thằng ranh kia rồi.

Bạn đang đọc Thần Tiên Cũng Phải Sợ sáng tác bởi Anhglennemeier
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anhglennemeier
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.