Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò chơi sinh tồn (4)

Tiểu thuyết gốc · 2102 chữ

Chương 45: Trò chơi sinh tồn (4)

Tại khu vực chờ, gần cửa vào của thang máy dịch chuyển không gian, tất cả người chơi hầu như đã có mặt đông đủ. Người nào người nấy tay xách, nách mang, đem theo rất nhiều đồ dùng cá nhân cùng thức ăn dự chữ.

Ở nơi này, thức ăn, đồ uống, cùng nhiều thứ dùng trong sinh hoạt đều được miễn phí. Thậm chí còn được thoải mái mang theo khi tiến vào trò chơi. Chỉ riêng vũ khí, cường hoá thân thể, dụng cụ thu phục dã thú... đều phải dùng điểm số bạo lực để mua.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ trong trò chơi do thằng thần kinh Bố Già đưa ra, người chơi sẽ nhận được một số điểm bạo lực cụ thể, cùng những rương quà tặng khác nhau, cho những cấp độ hoàn thành trò chơi khác nhau của từng người.

Hoặc người chơi cũng có thể kiếm điểm số bạo lực bằng cách giết bọn dã thú, những con dã thú có cấp bậc càng cao, điểm số bạo lực người chơi nhận được đương nhiên cũng cao hơn bọn cấp thấp.

Về cấp độ hoàn thành trò chơi, được phân chia thành sáu bậc, từ cấp cao nhất là cấp SS đến cấp thấp nhất là cấp D, dưới cấp D có nghĩa là nhiệm vụ thất bại.

Rương quà tặng kèm của mục này vô cùng hấp dẫn, bao gồm một số điểm bạo lực nhất định, và ngôi sao tượng trưng cho cấp độ nhiệm vụ mà người chơi đã hoàn thành. Các sao khác nhau tương ứng cho các cấp độ khác nhau, cấp SS là một ngôi sao lớn, bên trong có chữ SS, các cấp còn lại tương tự, bên trong ngôi sao có chứa chữ cái đánh giá cấp bậc tương ứng. Tất cả các sao đều có một màu đồng nhất là màu xanh lá cây.

Ngôi sao này là thứ rất quan trọng, chúng dùng để mua những món đồ đặc biệt. Nếu người chơi muốn mua một món đồ có gắn kèm một sao cấp SS, điểm bạo lực đủ nhưng không có sao thì cũng chỉ có thể nhìn chứ không thể mua. Cho nên rất dễ hiểu, vì sao nhiều kẻ liều sống liều chết hoàn thành nhiệm vụ một cánh xuất xắc nhất, để nhận được những ngôi sao này.

Khi thời gian chỉ còn lại năm phút đồng hồ, tất cả người chơi đã có mặt đông đủ, chỉ trừ nhóm người của Diễm.

Trên mặt mọi người đa phần đều mang theo vẻ lo lắng bất an, một vài kẻ lại im lặng ra vẻ lạnh lùng, duy chỉ có ba thằng choai choai, hai mắt thâm quầng, tóc nhuộm trắng xoá, tai và mũi treo lủng lẳng đủ loại khuyên, đang hớn hở bàn luận về chuyến đi sắp tới.

- Tao chơi game bao năm, mà giờ mới được trải nghiệm trò chơi thực tế, phấn khích quá chừng chúng mày ạ!

Thằng Sơn xoa hai tay vào nhau, cả người nhún nhảy như vừa cắn kẹo.

- Ừ, tao cũng thế!

Thằng Tình đưa điếu thuốc đang cháy dở lên miệng, hút một hơi dài.

- Ban nãy tao có đi điều tra qua rồi, cái phòng này bây giờ toàn người mới, tao thấy ba đứa tụi mình nên tận dụng cơ hội này lên làm trùm của phòng luôn cho ngầu.

Thằng Nam hí hửng vạch ra chiến lược.

- Sau đó, tìm kiếm những thằng có năng lực nhập bọn, đến lúc đó á, tao cam đoan nhóm của tụi mình sẽ trở thành quân đoàn mạnh nhất khu vực châu á cho mà xem.

Đôi mắt nó mơ màng, tưởng tượng ra viễn cảnh bản thân được hàng vạn người hâm mộ, các em chân dài đến nách xếp thành hàng dài dằng dặc chờ nó lựa chọn.

- Thôi đi ông tướng!

Thằng Tình quăng điếu thuốc xuống đất, tiện chân sút cho nó một phát vào mông.

- Mày tưởng ngon ăn thế hả? Cố gắng sống qua cửa này đã rồi tính tiếp. Hơn nữa...

Nó hất mặt về phía khu vực chờ.

- Mày quên là có thằng đã thực hiện kế hoạch hộ mày rồi kia à?

Hai thằng đang mơ mộng bị thằng Tình dội cho thau nước lạnh, cả hai thu lại nụ cười nhe nhởn.

Đúng là ban nãy có ba thằng nhìn bộ dạng giống dân số má, đứng ra kêu gọi những người sức khoẻ tốt gia nhập nhóm của chúng. Thằng cầm đầu còn múa bài võ bọ ngựa bắt ve phiên bản chế, nhằm khoe khoang tài năng với quần chúng xung quanh.

- Chúng mày có sáng kiến gì hay ho không?

Sau một hồi suy tính, thằng Sơn lên tiếng hỏi đồng bọn.

- Chịu thôi, giờ tao chả có cái sáng kiến đếch gì cả.

Thằng Nam lắc đầu chán nản.

- Ban nãy tao có nghĩ qua làm cung hoặc giáo bằng cành cây chắc khoẻ để săn bọn thú, nhưng trong tay tụi mình đến một con dao nhíp còn đếch có thì làm lụng cái mẹ gì được.

Thằng Tình nghe vậy thở dài.

- Thôi dẹp đi vậy, cứ đợi vào đến nơi xem xét tình hình rồi tính sau.

Hai thằng đồng bọn gật gù, không nói thêm gì nữa cả.

Khi thời gian chỉ còn lại hai phút ba mươi giây, Diễm ngông nghênh dẫn đầu chín đứa nhóc xông thẳng vào khu vực chờ gần cửa thang máy.

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 78 đến từ Nguyễn Văn Tình."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 76 đến từ Trần Tiến Nam."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 77 đến từ Hoàng Văn Sơn."

Diễm công chúa: "..."

Lại là lũ bệnh nào nữa đây? Chị còn chưa lên sàn mà đã sợ sợ cái bép gì!

"Là người quen của ký chủ."

Diễm công chúa: "..."

Bà đây vừa mới nhập vai chưa nổi một giờ đồng hồ, lấy méo đâu ra người quen. Định lừa tình à?

Hệ thống: "..."

Bên kia, ba thằng choai choai trợn trừng mắt không dám tin nhìn Diễm.

- Kia... kia chẳng phải là con gái của lão Bắc khều à, sao con bé lại xuất hiện ở đây?

Thằng Nam run rẩy dơ ngón trỏ chỉ về phía cô.

- Lần này thì lão Bác khều toi rồi!

Thằng Tình bực bội lên tiếng:

- Đã mấy lần tao nhắc vợ chồng lão, có con thì lo trông con chứ đừng xuốt ngày cắm mặt cày game. Mà lão có thèm nghe đâu, toàn để con bé chơi Ipad một mình. Giờ thì hay rồi, chắc con bé xem được đoạn video chó má kia nên mới bị đưa đến đây.

Thằng Sơn tức giận chửi um lên:

- Cái thế giới này cũng thật khốn nạn, đến người lớn vào nơi này còn không chắc sống nổi, thế mà đến đứa bé hai tuổi nó cũng không tha. Mẹ nó, còn không cả bằng lũ súc vật!

Thằng Tình chép miệng.

- Còn nữa kia kìa, chúng mày nhìn đi.

Nó hất mặt về phía bọn nhóc đi phía sau Diễm.

- Hẳn một đám lít nhít, giỏi lắm chỉ chín đến mười tuổi là cùng.

Hai thằng còn lại giờ mới để ý đến những đứa kia, thấy có cả vài đứa tóc xanh tóc đỏ, lại cả một đứa đen xì đầu trọc lông lốc, chúng nó câm nín không thốt lên lời.

Dạo này giới trẻ cũng ngầu vỡi, đến cả bọn nhóc lông nách còn chưa nhú cũng đua đòi nhuộm tóc, lại còn là toàn màu rực rỡ chói lọi. Mấy thằng tự nhận là dân chơi như chúng nó cũng xin quỳ sống bọn này.

- Bé Hiền!

Thấy cô định bước vào khu vực chờ toàn những người xa lạ, thằng Tình vội vã chạy tới gọi với theo:

- Chú Tình nè con!

Nó thở hổn hển dừng lại trước mặt cô.

- Người quen của chị đại à?

Hạc toi tò mò đánh giá thằng choai trước mặt.

Từ ngày được cá Hổ phổ cập kiến thức, bốn con còn lại liền a dua theo nó gọi cô là chị đại. Đối với cách gọi mới này Diễm vô cùng hài lòng, lập tức giảm số lần cho bọn nó ăn hành từ ngày chín trận xuống còn năm trận một ngày.

- Chịu thôi, ta chưa gặp thằng này lần nào.

Sâu xanh nhún vai, ba con còn lại và bốn đứa nhóc tò mò đánh giá thanh niên không mời mà đến này.

- Quen à?

Diễm nghiêng đầu hỏi.

- Quen, đương nhiên là quen!

Thằng Tình trợn mắt.

- Chú là chú Tình, bạn của ba con nè.

Hai thằng còn lại cũng vừa hay chạy tới, thằng Tình liền túm luôn vạt áo chúng nó lôi vào giới thiệu:

- Còn đây là chú Sơn và chú Nam, con đã nhớ ra chưa?

Hai thằng vừa đến chưa hiểu mô tê gì, nhưng nghe thằng bạn giới thiệu tên bọn nó, hai thằng cũng hồ hởi xen vào:

- Phải phải, chú là chú Nam, bạn game của ba mẹ con.

- Còn chú là chú Sơn, cũng là bạn game của ba mẹ con luôn.

Diễm công chúa: "..."

Bọn linh thú: "..."

Bốn đứa nhóc: "..."

- Ừa, rồi sao?

Diễm nhún vai hỏi.

Ba thằng choai: "..."

Vã mồ hôi, hình như bọn nó nhận nhầm người rồi thì phải, con bé này nói chuyện chẳng giống con gái lão Bắc khều xíu nào cả, cứ thấy giống mấy tay anh chị bặm trợn có tiếng trên phố hơn.

Ngước mắt nhìn thời gian chỉ còn lại vài chục giây, thằng Tình vào luôn chủ đề chính:

- Ở đây nguy hiểm lắm, lát nữa con phải đi theo sát bọn chú biết chưa. Lúc nào chú bảo chạy thì lập tức chạy, lúc nào chú bảo trốn thì lập tức trốn, lúc nào chú bảo ngủ phải lập tức ngủ.

Nó dừng lại, quỳ hai đầu gối xuống nền đất, đưa bàn tay thô to xoa xoa mái tóc lơ thơ của cô.

- Con có hiểu những gì chú vừa nói không?

Diễm chớp chớp mắt, cô cũng không gạt bàn tay của thằng choai kia ra.

- Ừ, hiểu.

Cô nghiêm túc gật đầu.

Trong tài liệu của con bệnh hệ thống không hề nhắc tới ba thằng choai này, vậy nghĩa là đã có một số thay đổi nhỏ nhặt sảy ra, có khả năng sau này nó sẽ trở thành mắt xích dẫn đến những thay đổi lớn hơn, có trời mới biết được.

Thằng Tình vui vẻ định bế cô lên thì bị cô dãy nảy từ chối.

Đừng đùa chứ, một bà trùm ngầu như chị làm sao có thể để bọn choai choai này ôm ấp giống như em bé được. Như thế là sỉ nhục phong thái của chị bay có biết không?

Hệ thống: "..."

Không biết đến bao giờ ký chủ nhà nó mới thôi tự sướng.

- Còn mấy nhóc nữa.

Thằng Sơn nhìn chín đứa nít ranh đứng phía sau cô.

- Lát nhớ theo sát bọn anh, đừng có chạy lung tung, bọn mày mà lạc đàn, bọn anh chịu chết không cứu được đâu.

Năm anh em linh thú thấy cô không có thái độ thù địch gì với ba thằng này, nên chúng chỉ im lặng coi ba thằng như không khí.

Chúng vốn là linh thú cấp cao, dù bây giờ bị tụt xuống cấp một, cũng không đến mức cần mấy thằng ranh yếu nhớt này bảo vệ.

Bốn đứa nhóc kia thì ngược lại, đây là những kẻ đầu tiên nói sẽ bảo vệ chúng từ khi đến nơi này. Mấy người này cũng nhuộm tóc, lại còn xỏ khuyên, quần áo thì như bọn đi bụi, nhưng lại không phải là người xấu.

Cô giáo từng nói đa phần những người như vậy là người xấu, nhưng họ lại không phải người xấu, vậy có lẽ họ là những người tốt thuộc về phần ít ỏi còn lại.

- Dạ, chúng em biết rồi!

Cả bốn hai mắt đỏ hồng, đồng thanh đáp lại lời thằng Sơn, khiến đám người ở khu vực chờ chú ý nhìn sang. Thấy chỉ là một đám con nít và ba thằng dân chơi thì coi như không thấy, tiếp tục quay lại bàn luận với người của nhóm mình.

Bạn đang đọc Thần Tiên Cũng Phải Sợ sáng tác bởi Anhglennemeier
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anhglennemeier
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.