Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại náo dị giới (24)

Tiểu thuyết gốc · 2308 chữ

Chương 33: Đại náo dị giới (24)

- Sau đó vài trăm năm, bọn đần kia tìm thấy hai con ngựa này...

- Hả? Từ từ đã!

Mấy lão khọm và bọn hạc toi lên tiếng cắt ngang lời con cá.

- Ngươi cũng biết chuyện này á?

Cả bọn đồng thanh hỏi.

Cá Hổ nhếch miệng.

- Sao lại không!

Nó nâng mắt nhìn về phía xa.

- Dòng tộc của bọn ta đều bị chúng diệt sạch, bọn ta muốn giả đần không biết gì cũng khó.

Mèo Hồng và nhím Sừng cúi đầu trầm tư, bất cứ ai bị người khác đào ra viết thương lòng đều sẽ vô cùng khó chịu, chúng cũng như vậy.

Mấy lão khọm và đám linh thú im lặng, hai mắt đảo như rang lạc, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Cả bọn không ngờ rằng chuyện này có liên quan đến bộ ba quái dị.

- Sau đó, chúng tìm cách bắt hai con ngựa vào bí cảnh, nhưng bọn ngựa kiên cường đánh trả. Rồi một tên trong bọn chúng nghĩ ra kế, bắt con của hai con ngựa uy hiếp chúng.

Nói đến đây, cá Hổ quay sang nhìn ngựa Dực đầy thông cảm. Nó hiểu những gì con ngựa trải qua ngày hôm nay cũng không kém những gì nó và hai con mèo, nhím đã trải qua nhiều năm trước.

- Thì ra là thế...

Ngựa Dực đờ đẫn lẩm bà lẩm bẩm, hai hàng nước trong suốt từ đôi mắt nó chảy dài trên bộ lông mượt. Diễm nâng tay vỗ nhẹ lên đôi cánh nó trấn an. Đám con sâu cũng nhích mông ngồi lại gần con ngựa, mấy lão khọm thì trầm mặc không biết nên mở lời thế nào cho phải, suy cho cùng cũng là do loài người hại cha mẹ nó, mà bọn lão cũng là người nên mới cảm thấy khó mở lời.

- Khi phong ấn vừa được phá giải, lũ đần kia liền nhận được thứ chúng cần, nên không bao giờ quay trở lại nơi này nữa.

Cá Hổ tiếp tục câu chuyện còn dang dở:

- Còn hai con ngựa, sau đó bị cưỡng chế lập khế ước linh hồn cho đến bây giờ. Nhưng có một điều các ngươi nên cảm thấy may mắn là...

Nó liếc mắt nhìn bọn lão khọm và Diễm.

- Hai con quái kia vẫn còn chưa đủ mạnh để phá huỷ bí cảnh này, nên không thể ra ngoài được, nhưng mà cũng sắp rồi. Đến ngày đó, loài người chỉ việc tắm rửa sạch sẽ, đợi nó đến làm thịt cả lũ.

Mấy lão khọm: "..."

Diễm công chúa: "..."

Mẹ nó, liên quan méo gì đến bà, bà đây chỉ là người qua đường thôi nhá nhá nhá!

- Thế còn con ranh kia?

Sâu xanh chỉ về phía Thuý Hà.

- Nó là ai?

Giun Vương nghe người khác nhắc đến kẻ thù truyền kiếp, giọng nó đầy căm hận:

- Nó là con của hai con quái, là kẻ khiến cho bí cảnh rối loạn như bây giờ, cũng chính là chủ khế ước với hai con ngựa.

Đến giờ phút này, xâu chuỗi lại lời kể của giun Vương và cá Hổ, tất cả mọi người đều hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện.

Bọn người Như Nguyệt hớn hở vì tìm được chỗ dựa khủng, đám linh thú thì lo lắng cho hai con ngựa đang bị phong ấn linh hồn, bọn lão khọm lại lo cho tương lai của đại lục khi hai con quái thoát được ra ngoài.

- Không còn cách nào khác có thể phá giải khế ước hay sao?

Ngựa Dực ngẩng đầu hỏi con giun.

Giun Vương lắc nhẹ đầu.

- Ta chưa hề nghe nói có cách nào khác cả.

Con ngựa buồn rầu gục đầu vào hai chân trước, dù nó đã biết trước kết quả, nhưng nghe được câu trả lời khẳng định của con giun, vẫn không nén được thất vọng tràn trề.

Diễm đứng trên Phượng Linh nhìn xuống bọn ngựa đang nằm bên dưới.

Xem ra lần này bà đây lại phải đích thân ra tay rồi, mẹ nó, cốt truyện đã rách nát thì thôi, đến vai diễn cũng thuộc loại rẻ rách thì chơi chơi cái vẹo gì nữa. Nghĩ lại mới thấy, chắc chắn là con bệnh hệ thống đang âm mưa hãm hại bà đây mà!

Hệ thống: "..."

Toàn đồ rách nát mà ký chủ đã nổ banh nồi thế này rồi, nếu đồ xịn vào tay, nó thật không dám tưởng tượng đến kết cục hoang tàn của thế giới này.

Diễm nhảy xuống khỏi Phượng Linh, tổn thương do phá giải đòn công kích của hai con ngựa khiến cơ thể yếu nhớt của cô bị tổn thương nặng nề. Không còn cách nào khác, cô móc ra mội viên thuốc trị thương thần tốc, nhét vào miệng nhai nhóp nhép.

Hệ thống: "..."

Thần linh ơi, mau đến mà xem đi, xem xem có ký chủ nhà nào chơi giống ký chủ nhà nó không? Hở một tí là móc đồ trong túi trữ vật ra ăn chơi nhảy múa. Rốt cuộc ký chủ nhà nó có bao nhiêu túi trữ vật dấu trong người vậy trời?

- Nào nào, tập trung nào.

Diễm vỗ vỗ tay, mấy lão khọm và bọn linh thú nghi hoặc nhìn cô, đám người Như Nguyệt và Thuý Hà cũng tò mò nhìn lại.

- Sao thế?

Giun Vương khó hiểu.

- Tất cả dãn ra, chú ý đề phòng kẻ khác đánh lén lúc ta đang tập trung cao độ.

Vừa nói cô vừa liếc mắt về phía đám người Như Nguyệt.

- Còn nếu có bọn tâm thần liều chết xông vào, cứ giết sạch không tha.

Bọn người Như Nguyệt: “...”

Đám linh thú và mấy lão khọm hiểu cô đang ám chỉ bọn người kia có thể sẽ đánh lén, nhưng bọn họ lại không hiểu cô định làm gì mà phải tập trung cao độ.

- Lão đây vẫn chưa hiểu, rốt cuộc ngươi định làm gì?

Lão Tùng lên tiếng hỏi.

- Xì!

Diễm bật cười.

- Còn làm gì nữa, đương nhiên là phá giải khế ước rồi.

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 379 đến từ giun Vương."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 380 đến từ Đỗ Dự.”

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 381 đến từ cá Hổ.”

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 380 đến từ sâu Lam.”

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ... + 380 + 381 + 384...”

- Ngươi á?

Giun Vương trợn tròn đôi mắt đỏ như máu, hai cánh run run chỉ về phía cô.

- Thật sự? Ngươi thật sự có thể phá giải được?

Ngựa Dực đứng bật dậy, hai mắt lấp lánh đầy hy vọng nhìn cô.

- Ơ hay, chẳng phải đã nói với ngươi rồi sao.

Diễm vênh mặt.

- Trời có sập xuống bà đây cũng chống cho bọn bay!

Bàn tay cô hất mạnh lọn tóc đang đung đưa trước mặt ra phía sau, đúng chuẩn coi trời không bằng cái vung nồi trong xó bếp.

Quần chúng xung quanh: “...”

Ngựa Dực: “...”

Trời có sập với giải được khế ước cho cha mẹ nó thì có liên quan méo gì đến nhau!

- Ha hả...

Thuý Hà ôm bụng cười ngặt nghẽo.

- Cao thủ luyện hư kỳ còn không dám to mồm nói có thể phá giải được, thế mà cái con tép kia lại dám ngông nghênh nói nó giải được kìa. Ha hả...

Bọn người Tố Vân đứng phía sau cũng cười ầm lên, riêng Như Nguyệt thì im lặng nhíu mày, không hiểu vì sao cô ta từ lúc độ kiếp xong, cô ta luôn cảm thấy bất an, hy vọng là sẽ không có chuyện ngoài ý muốn sảy ra, phá hỏng kế hoạch của cô ta.

Mấy lão khọm và bọn linh thú im lặng nhìn nhau, tất cả nhanh chóng tản ra hình thành vòng vây bảo vệ Diễm và hai con ngựa ở bên trong.

Bốn con linh thú đầu đàn, thấy mọi chuyện dần vượt qua tầm kiểm xoát của chúng, cả bọn vội vã dẫn con cháu lui ra thật xa.

Có con đần nào đó trong đàn hỏi đồng bọn, sao không tiếp tục đứng xem trò vui? Mẹ nó, đừng nói đùa thế chứ, một bên là mẹ mìn, một bên là quỷ cái, ai chúng nó cũng không chọi lại được, còn ham hố đứng xem có mà bị đạn lạc tạc cho tơi bời lúc nào cũng không biết ấy chứ.

Giun Vương cũng nhanh chóng sơ tán đám con cháu tản ra bốn phía, sau đó nó nhảy vào vòng vây, đứng cạnh bộ ba quái dị.

Thấy tất cả đã sẵn sàng, Diễm bắt đầu hành động. Tay cô cầm chắc Phượng Linh, cơ thể lăng không bay về phía đỉnh đầu hai con ngựa.

Từ sâu trong đại não, một luồng hồn lực chạy về phía bàn tay của cô, rồi từ bàn tay mạnh mẽ truyền thẳng vào Phượng Linh, sợi lông vốn có màu đỏ rực, nay chuyển sang đỏ sẫm như màu máu đặc.

Cô nâng bàn tay cầm Phượng Linh dơ lên trước mặt, hai mắt khép hờ, bàn tay bắt đầu di chuyển nhanh như chớp, một đồ án thần thú Phượng Hoàng dần xuất hiện.

Khi nét cuối cùng của đồ án vừa hoàn tất, Phượng Hoàng mở choàng đôi mắt, nó ngửa cái đầu cao quý hót một tiếng vang trời, hai cột sáng đỏ rực như muốn huỷ trời, diệt đất, rọi thẳng lên không trung.

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 345 đến từ Thuý Hà."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 343 đến từ giun Vương.”

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 351 đến từ Trình Tố Vân.”

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 350 đến từ Lãnh Như Nguyệt.”

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ... + 351 + 345 + 349...”

- Thần thú Phượng Hoàng?

Giun Vương hoang mang, nhìn chằm chằm vào đồ án trên không trung lẩm bà lẩm bẩm. Bọn linh thú quỳ rạp xuống vô cùng thành kính, mấy lão khọm dù đã biết năng lực của Diễm rất khủng, nhưng cũng bị cột sáng từ mắt Phượng Hoàng bắn ra doạ cho hồn bay phách lạc. Bọn người Như Nguyệt và Thuý Hà thì càng không phải nói, hai mắt của cả bọn mở to như muốn lồi hẳn ra ngoài.

Không đợi mọi người lấy lại bình tĩnh, Diễm hét lên một tiếng lớn:

- Phá!

Phượng Hoàng nhận được lệnh, sải cánh bay về phía Thuý Hà, cái mỏ sắc nhọn của nó nhằm thẳng mi tâm cô ả lao tới.

- Không... không không! Tránh xa ta ra!

Nhìn Phượng Hoàng với tốc độ vũ bão lao đến, Thuý Hà kinh hoàng, hay tay khua khoắng loạn xạ, miệng gào um lên như lợn bị chọc tiết.

Cô ta định huy động đài sen chạy trốn, nhưng tốc độ không bằng một phần mười của Phượng Hoàng. Còn chưa bay được bao xa, cái mỏ nhọn sắc bén của Phượng Hoàng đã cắm ngập vào mi tâm cô ta, sau đó cả cơ thể đỏ rực chui thẳng vào bên trong.

- Ahh!

Thuý Hà cảm thấy như có vài tấn TNT phát nổ cùng một lúc trong đầu của mình, cô ta ôm đầu gào thét thảm thiết, cả người như diều đứt dây, rơi thẳng từ trên đài sen xuống mặt đất.

Như Nguyệt là kẻ lấy lại bình tĩnh nhanh nhất bọn, thấy Thuý Hà rơi xuống, cô ta phóng vọt theo đỡ lấy cô ả.

Cũng cùng lúc đó, tròng mắt vô hồn của hai con ngựa Đen và ngựa Trắng bắt đầu nhúc nhích, mí mắt chúng vô thức chớp một cái, rồi lại thêm một cái.

- Cha, mẹ!

Ngựa Dực là kẻ đầu tiên nhận ra sự thay đổi của bọn ngựa, nó vừa kinh ngạc vừa vui mừng reo lên.

Mọi người đang chăm chú quan sát sự thay đổi của Thuý Hà, bị tiếng kêu của ngựa Dực thu hút, tất cả chuyển tầm mắt nhìn về phía hai con ngựa đang nằm trên đất.

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 451 đến từ giun Vương."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 456 đến từ Chu Tùng.”

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 455 đến từ Đỗ Dự.”

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 456 đến từ mèo Hồng.”

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ... + 457 + 452 + 455...”

Trong khi mọi người đang khiếp sợ vì cái tưởng chừng không bao giờ có thể lại thành có thể, nhân vật chính của sự kiện lại đang ngồi vắt vẻo trên Phượng Linh nhàn nhã cắn hạt hướng dương.

Quần chúng xung quanh: "..."

Mẹ nó, giờ là lúc nào rồi mà vẫn còn ngồi ăn ăn ăn được thế hả!

Ngựa Đen nhúc nhích thân thể, nó lắc mạnh cái đầu khổng lồ của mình, Ngựa Trắng nằm bên cạnh cũng nhỏm đầu dậy, đưa mắt hoang mang quan sát xung quanh.

- Dực?

Ngựa trắng nhìn con ngựa trước mặt mình, giọng nói không chắc chắn.

- Vâng, con đây, là con đây mẹ ơi!

Ngựa Dực tựa cái đầu khổng lồ của mình vào đầu ngựa trắng sụt sùi.

- Sao con lại ở đây? Đã sảy ra chuyện gì?

Ngựa Đen đã hoàn toàn tỉnh táo, nó vừa hỏi vừa quan sát bọn linh thú và đám người đang vây quanh.

Ngựa Dực nghe thấy giọng cha, liền dịch đầu sang dụi dụi làm nũng, rồi nó vừa khóc vừa cười kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho cha mẹ mình nghe.

Bạn đang đọc Thần Tiên Cũng Phải Sợ sáng tác bởi Anhglennemeier
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anhglennemeier
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 90

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.