Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 4 Chương 271: Khi Không Tốt Đột Xuất, Không Gian Cũng Là Giặc!

Phiên bản Dịch · 1884 chữ

Bắc Sơn Thuần là người trong Nhân đạo, nhưng điều này không có nghĩa là y không tu luyện, đặc biệt là y có sinh mạng rất dài, chẳng phải Tây Bối cũng có Ma công cao thâm hay sao? Lúc này, y mặc áo trắng giáp bạc, không nhiễm bụi trần, dáng vẻ điềm tĩnh cao quý, cử chỉ tao nhã, tay cầm song chùy, trước mặt là một con quái thú Cùng Kỳ to như con bò, nhìn giống con chó dữ, cả cơ thể lại mọc đầy gai nhọn.

Dưới khoảng trời tối đen như mực, hai thứ cực đẹp và cực xấu hòa làm một, sự so sánh rõ rệt này càng khiến cho Bắc Sơn Thuần trông hấp dẫn thu hút hơn, cảnh tượng đẹp đến mức tựa như chỉ có trong tranh, không có ngoài đời vậy, nhưng có ai mà tin được một con người như vậy lại là kẻ giết đệ đoạt vị, nham hiểm ác độc chứ!

Song chùy ấy rực rỡ ánh sáng, vừa nhìn đã biết là bảo bối cực phẩm, chắc chắn là pháp khí truyền từ đời này sang đời nọ của tộc Bắc Sơn, Cùng Kỳ oai phong lẫm liệt theo Bắc Sơn Thuần sát nút, một người một thú bổ trợ cho nhau, gió lốc cuộn lên khắp chốn, hòa tan tất cả những lưỡi đao gió.

“Vương, vì sao ngài cứu ả?!” Giọng nói phẫn nộ của Phượng Hoàng cất lên.

Bắc Sơn Thuần mặc kệ nàng, chỉ khẽ quay đầu lại nói với con sâu đang ngỡ ngàng nào đó: “Trùng Trùng? Nàng không sao chứ?”

Ngay tức khắc, con sâu nào đó thấy hơi mù mờ, nghi não mình bị cửa kẹp qua, hoặc là bị Cùng Kỳ giẫm phải. Con người này là Bắc Sơn Thuần sao? Là do nàng bị tinh thần phân liệt rồi hay là y không được bình thường? Vì sao trước sau khác nhau nhiều đến vậy?

Nàng lắc đầu trong mê mang, lòng vẫn thảng thất sự bất an, dáng vẻ của Bắc Sơn Thuần làm nàng nhớ tới tiểu tướng Nhạc Vân sử dụng chùy, nàng nhớ y dùng kiếm mà, hơn nữa vì sao vừa xuất hiện đã thân mang áo giáp, cứ như phải chiến tranh vậy.

Hơn nữa y gọi nàng là “Trùng Trùng”, mấy hôm trước y còn muốn đưa nàng vào chỗ chết mà, thân thiết với nàng từ lúc nào vậy?

“Phượng Hoàng, bổn Vương đã nói với ngươi rồi, không được tổn hại đến nàng.” Từng câu từng chữ của y không cho phép ai phản bác nửa lời.

“Vương đã từng dặn dò phải bảo vệ mái vòm Thiên Ảnh, không cho phép ai đến gần nửa bước, lưới trận này do ta phụ trách.” Phượng Hoàng giải thích.

Vương? Hô, nữ nhân này gọi thuận miệng quá vậy, thay đổi đúng là nhanh thật đó! Nếu ở thời hiện đại thì chắc phải bảo nữ nhân này đi bác sĩ tâm lý, từ trung thành nhất biến thành phản bội triệt để nhất, nhân cách cố chấp biểu hiện rõ ràng, qua thời gian dài thì sẽ biến thành bệnh tâm thần đó.

“Bổn Vương cũng từng nói, ngươi có thể giết bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối không được đụng đến Trùng Trùng.” Bắc Sơn Thuần nói.

Hả? Chuyện gì đây? Bởi vì Nhân đạo muốn liên mình với Tiên đạo nên thái độ của Bắc Sơn Thuần mới thay đổi một trăm tám mươi độ sao? Không đúng, hôm qua Bạch Trầm Hương còn bị người của Nhân đạo ám sát mà. Lẽ nào y ―― yêu nàng rồi chứ? Không phải chứ! Trời ơi, để nàng chết đi cho rồi!

Suy nghĩ này khiến nàng ớn lạnh, cứng đơ cả người nói không lên tiếng, Phượng Hoàng cũng im lặng hồi lâu rồi mới giải trận, cúi đầu đứng trên một đống tường đổ nát. Mặc dù không nói gì cũng không ngẩng đầu lên, nhưng nỗi hận dành cho Trùng Trùng và sự bất mãn với Bắc Sơn Thuần ấy hoàn toàn không che đậy gì.

Bắc Sơn Thuần chẳng quan tâm, chỉ thu Cùng Kỳ về, một tay cầm song chùy, tay kia nắm tay Trùng Trùng, đưa nàng vào trong sảnh của một ngôi điện mà ít nhất mái nhà của nó vẫn còn giữ được.

“Thuộc hạ của ta không biết, hôm qua đã vô tình đắc tội với sư phụ của nàng, nàng quay về nói tốt cho vài câu, được không?” Sau khi vào trong sảnh điện, Bắc Sơn Thuần nói thật dịu dàng, giọng điệu cực kỳ thân thiết.

Trùng Trùng vẫn chưa phản ứng nổi với tình hình này, chỉ chà bàn tay bị Bắc Sơn Thuần nắm qua vào lớp áo sau lưng rồi nói một cách máy móc: “Ngươi chịu ―― thả ta đi?”

Bắc Sơn Thuần cười, trên gương mặt khôi ngô như được rã tan băng vậy, giọng nói ấm như gió xuân, “Vì sao ta phải giữ nàng lại chứ? Nếu ta muốn giữ nàng thì cũng phải hỏi ý nàng chứ, không phải sao?”

Nam nhân này đúng là có thể làm điên đảo muôn dân thiên hạ, nam nữ đều hạ hết! Trùng Trùng thở dài.

Tiếc rằng nàng có định mức riêng cho yêu cầu về ngoại hình dành cho nam nhân. Loại cực phẩm như đại ma đầu vừa khéo hợp với nàng, người có quá nhiều điểm đẹp nàng không hưởng nổi. Vì vậy mặc dù Bắc Sơn Thuần khôi ngô tuấn tú không ai địch nổi, quan tâm săn sóc, nhưng Trùng Trùng vẫn rùng mình, cứ cảm thấy y đang muốn giở âm mưu gì với mình vậy.

“Vậy ta đi đây.” Nàng nói, khi đến cửa lại nhịn không nổi quay đầu nhìn, thấy Bắc Sơn Thuần treo nụ cười mỉm trên môi đứng tại đó, dường như không một chút ác ý vậy.

“Ngươi không cản ta?” Trùng Trùng nghiêng đầu hỏi.

“Không cản.” Bắc Sơn Thuần khẽ lắc đầu, “Chỉ mong quý phái đừng cố gắng xâm nhập vào đây nữa, nếu vì vậy mà hiểu lầm, làm tổn thương hòa khí của hai đạo thì về công về tư cũng có hại chứ không có lợi.”

“Bọn ta có lý do của bọn ta, cũng chẳng muốn mạo phạm Bắc Sơn điện hạ.” Trùng Trùng nhân cơ hội nói luôn, “Hai đạo Tiên, Nhân vốn là minh hữu, lẽ nào bọn ta sẽ giở âm mưu kế sách gì sao? Chẳng qua là mái vòm kia có chút cội nguồn sâu xa với môn phái của ta, sư phụ ta cần chứng thực cho rõ, đảm bảo sẽ không tổn hại đến bất kỳ một ai trong Nhân đạo. Bắc Sơn điện hạ không tin ta, lẽ nào cũng không tin sư phụ ta sao?”

Bắc Sơn Thuần cười gượng, “Không phải là ta không chịu đồng ý mà thật ra là bởi vì Thiên đế Tuyên Vu Cẩn đã hạ giới. Trong bức thư hắn gửi cho ta có nói rằng không được để bất kỳ ai đến gần mái vòm Thiên Ảnh, đấy là vật Thiên đạo họ gửi Nhân đạo ta trông coi. Nói thật rằng trước khi nơi này bị tên ma đầu ấy lật tung, ta chẳng hề biết gì về mảnh đất bảo này, nhưng tộc Bắc Sơn truyền dạy từ đời này qua đời nọ rằng dưới Vương cung có thứ cần bảo vệ cho Thiên đạo, nếu đã hứa với người ta rồi thì ta phải làm cho bằng được. Nếu Bạch chưởng môn thật sự có chuyện quan trọng thì đến lúc ấy hãy bàn bạc với Tuyên Vu đế.”

Trùng Trùng giật nảy mình. Cái tên Tuyên Vu Cẩn, kẻ độc ác đã hại kiếp trước của Hoa Tứ Hải xuất hiện rồi sao? Cuối cùng hắn cũng bị Hoa Tứ Hải ép cho phải ra mặt, đối diện với tất cả mọi chuyện rồi sao?

Ngàn năm, với đám Thần Tiên Yêu Ma mà nói thì chẳng qua chỉ như một cái chớp mắt thôi, những ân oán thù hận ấy có hóa giải được không?

“Bây giờ Thiên đế đang ở đâu?” Trùng Trùng hỏi, nàng vừa tò mò vừa thấy hơi có ác ý với tên Thiên đế đó, rất muốn gặp thử xem có thể tìm thấy sơ hở nào không, để về sau còn giúp đỡ đại ma đầu.

“Thiên đế vi hành đến dân gian, bảo muốn xem thử tình hình của mười châu ba đảo, ít ngày nữa sẽ đến viếng thăm phái Thiên Môn, nếu Trùng Trùng muốn gặp, không cần phải vội vã như vậy.” Bắc Sơn Thuần nhẹ giọng nói.

“Vậy vì sao ngươi không nói rõ ràng với sư phụ ta, báo hại ông ta đi hết ba chuyến Bắc Sơn Vương cung, còn bị ám sát nữa.” Cứ nghĩ tới việc Bạch Trầm Hương bị ức hiếp là Trùng Trùng lại thấy tức, “Bắc Sơn điện hạ ngươi đừng quên rằng sư phụ ta là lãnh đạo của Tiên đạo, cho dù Thiên đế đến thì đã sao, các ngươi không trung thực thế này, Tiên đạo bọn ta chưa chắc sẽ kết minh với các ngươi đâu.”

Trên mặt Bắc Sơn Thuần hiện vẻ bất lực, dáng vẻ ấy khiến người ta phải mềm lòng.

Y tiến lên vài bước rồi thở dài: “Thiên đế thỉnh nhờ ta tạm thời giữ kín chuyện hắn hạ giới, ta có thể nói thế nào đây? Nhưng mà ―― với tình hình của hôm nay, ta không muốn nàng hiểu lầm ta, bất đắc dĩ đành phải ――” Đôi mắt y toát lên vẻ dịu dàng, lúc nói những lời này như còn chứa chút ít thân mật, nhưng Trùng Trùng lại không cảm nhận được bất kỳ độ ấm nào từ trên người y, vì vậy lại thầm rùng mình lần nữa.

Đúng lúc đang ngượng chín mặt không biết nói gì thì A Đẩu chợt nhìn Bắc Sơn Thuần sủa mãi, lông trên lưng dựng hết cả lên.

Trùng Trùng nhíu mày.

A Đẩu luôn rất hiền lành ngoan ngoãn, tiếp xúc với ai cũng được, nhưng chó là loài động vật rất nhạy cảm, chắc chắn là Bắc Sơn Thuần không có ý tốt gì với nàng, nếu không thì A Đẩu sẽ không bài xích y, nàng phải đi khỏi đây nhanh lên mới được.

Chuyện gì đây? Bắc Sơn Thuần muốn làm gì nàng? Hay là muốn có được gì từ nàng? Trước đó y vẫn còn muốn giết nàng mà, bây giờ lại đột nhiên thay đổi nhanh đến vậy, lạ lùng quá đi? Hay là y tưởng mình hấp dẫn vô đối, chắc chắn sẽ quyến rũ được nàng? Đúng rồi, đúng rồi, nàng thích trai đẹp, nhưng nàng thích những chàng trai đẹp trong ngoài như một, có xấu xa cũng không được xấu triệt để, hơn nữa nàng đã chuẩn bị một lòng một dạ với Hoa Tứ Hải, cơ thể đã miễn dịch với người khác rồi.

Tên Bắc Sơn Thuần này, khi không tốt đột xuất, không gian cũng là giặc!

Bạn đang đọc Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ của Liễu Ám Hoa Minh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.