Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Q1 phần 1:Khởi đầu

Tiểu thuyết gốc · 2020 chữ

Tí tách,tí tách ...

Một thằng bé khoảng 11,12 tuổi gánh hai thùng nước kích thước gần 2 lần người nó đi về phía ngôi nhà đỉnh đồi. Con đường gập ghềnh, đôi vai rắn chắc gánh quang gánh nặng trĩu xuống.Theo nhịp đi, nước trong thùng sóng sánh trào xuống va chạm với nền đá tạo nên tiếng tí tách giữa rừng núi.

-bịch... phì phò,phì phò ...

Thả hai thùng nước xuống , nước trong thùng bắn tung tóe vào người, không để ý quần áo bị ướt, nó ngồi thụp xuống thở hôn hển.

Ngồi được một lúc ,không thấy mẹ nó đâu,nó nói vọng vào trong nhà.

-Mẹ ,con gánh nước về rồi đây.

Một người phụ nữ tầm 35 tuổi mở cửa sổ từ bên hông nhà nói ra.

-Ừ!tôi biết rồi,anh cần thận không gãy cái lưng của anh đấy xong lại khổ tôi.

-hihi có gì đâu mẹ ,con bê 10 thùng còn được.

Đứng vỗ ngực khoe khang trước mặt mẹ nó thì cái bụng kêu "ọc ọc".Nó ngại ngùng hỏi

-Nhà còn gì ăn không mẹ ,con thấy đói quá?.

-Tôi biết rồi,có mấy củ khoai trong bếp để tôi lấy xuống cho anh ăn.

Khoai vừa luộc xong còn nóng,nó vừa ăn vửa thồi nhìn mẹ nó đổ 2 xô nước vào chum dùng để sinh hoạt .Nhìn khung cảnh yên bình nó thấy thoải mái,muốn mãi thời gian dừng lại khoảng khắc này.

-Tối nay bố anh về,tí anh chạy qua nhà bác Thân xin ít rượu cho bố anh lâu rồi bố anh mới về .

Đang chơi cùng mấy con chó, nó nghe thấy vui sướng chạy ra chỗ mẹ hoan hô, chạy qua chạy lại.

Nhìn thấy con như vậy mẹ nó cũng vui trong lòng.

-Anh đi qua nhà bác Thân đi ,tôi rửa nốt đống rau còn chuẩn bị cơm cho bố anh về nữa

Nó "vâng dạ" chạy như bay qua nhà bác Thân,vừa chạy vừa huýt sáo.

Nhà ở vùng núi nhà nào cũng có vài ha đất nên nó chạy sang cũng tâm 10 phút.

Chưa đến nơi nó đã ý ới gọi vào "bác Thân ơi,bác Thân",khi đến cổng nhà đã thấy người đàn ông trung niên đứng trước nhà rồi.

-Thanh à,có chuyện gì mà cháu vui thế?

Không giấu nổi cảm xúc vui mừng nó vừa nói vừa cười

-Bố cháu tối nay về ,mẹ cháu bảo sang xin bác ít rượu.

-Tối nay bố cháu về à.

Nghe thấy vậy bác Thân giọng trầm xuống .Thanh ngẩng đầu lên nhìn thấy bác đang nhìn xa xăm ra phía xa không biết suy nghĩ gì.

Qua một lúc thì Thanh mới hỏi lại.

-Bác nghĩ gì đấy bác Thân?

-À không có gì đâu,để bác lấy rượu cho.Cháu vào chơi cùng mấy anh trong nhà.

Nhà bác Thân có máy chơi game nhập trên thành phố ,thời gian rảnh Thanh hay sang chơi mà lần nào mẹ nó cũng phải sang gọi về.

Hôm nay nó từ chối lời mời của bác Thân ,lấy rượu xong nó lại chạy ngay về nhà .

Nhìn bóng lưng của Thanh , bác Thân chỉ biết thở dài.

Giới thiệu một chút tên nó là Thanh , Hoàng Văn Thanh. Nhà nó xã Bản Nương ,huyện Nam Châu, Tỉnh Lào Cai. Nhà nó là nhà sàn được xây bởi ông nội nó trên một khu đồi bao quanh bởi rừng rậm.

Chiếc nhà sàn đặc trưng của người miền núi tây bắc rộng khoảng 40m2 cách mặt đất 2m ,vách nhà làm bằng loại gỗ lấy từ rừng, 2 mái làm bằng lá gồi.Có 3 của sổ nhìn ra phía bìa rừng,1 cầu thang 9 bậc.

Nó có sức khỏe kinh người hơn hẳn bạn cùng lứa , bọn trẻ con trong vùng gọi nó cái biệt danh tên là "Thanh voi".

Năm nay mới 11 tuổi nó gánh nước từ dưới suối lên đến nhà cách nhau gần 300m , trèo đèo lội suối không biết bao nhiêu lần.

Lần nào vào rừng mang măng , mang búp chuối... đầy một sọt đầy trên lưng mà không thấy mệt.

Bố nó và ông nó cũng vậy , một lần vào rừng thấy ông nó tay không đánh chết một con gấu doạ nó sợ mấy tuần liền .

Ông nó với bố nó sâu trong rừng có một chiếc lán nhỏ cứ thay nhau trông coi . Khi nó có hỏi thì mẹ nó chỉ trả lời là đi trông rừng tránh bọn lâm tặc.

Ông nó mất cách đây 3 năm trước . Trước khi mất ông nó cứ lẩm bẩm " bảo vệ , bảo vệ ... sắp không thủ đc .. tộc ta thề chết phải bảo vệ .." và giao cho nó một chiếc vòng cổ.

Chiếc vòng là một sợi dây treo một miếng gỗ khắc một mặt thú như hổ răng nanh dài mắt đầy ác ý bên ngoài viên khảm những hình người có ngồi có đứng xung quanh nối liền với mặt thú là những đường chỉ mờ .

Hỏi bố nó về chiếc vòng ,bố nó chỉ trả lời qua loa ,dặn thế nào cũng không được làm mất chiếc vòng .

Từ lúc ông mất ,bố nó ở trong rừng suốt nửa năm mới về nhà được một lần mà lần nào về người cũng đầy vết thương .Nó lo và thương cho bố nó lắm.

.Sau 7 tháng bố nó về ,nó vui lắm.

Đến tối nó đứng trên nhà ,nhìn về phía khu rừng chờ mãi cũng thấy bóng người đi từ trong rừng ra .

Nó hét lên "mẹ ơi ,bố về ,bố về rồi" rồi chạy ngay về phía bố nó.

-Thanh đấy à con nhìn xem bố mang cho con cái gì này

Bố nó vừa thấy nó chạy lại giơ ngay con hoẵng vác lên vai lên .

Không để ý đến con vật bố cầm trên tay , nó chạy ngay ôm chầm lấy bố ,nó cũng chỉ là đứa trẻ xa bố lâu thì rất nhớ, vừa ôm vừa khóc .

Bố vỗ đầu an ủi một tay cầm con hoẵng ,một tay bế nó trở lại nhà.

Nhà nó trong nhà có chiếc đèn dây tóc chiếu sáng cả gian phòng .

Thấy bố nó ,nụ cười trên khuôn mặt mẹ nó thu lại , nói bằng giọng run run.

-Làm sao anhh ... anhh lạiii thế kia,mặt anhhh sao lại thees kiaaa

Mẹ nó chạy ra sờ mặt bố nó,nó quay lên nhìn cũng hoảng sợ cũng hét lên "bố !!!" .

Mặt bố nó có một vết sẹo dữ tợn từ trên trán xiên xuống bên má phải.

Nhìn như bị móng vuốt con nào cào. Khuôn mặt bố nó dưới ánh đèn có hơi chút đáng sợ .

-không có gì đâu 2 mẹ con đừng lo,anh không may bất cẩn bị ngã thôi.

Mẹ nó vừa thút thít vừa xoá mặt bố nó.Nó cũng rưng rưng nước mắt.

Bố nó nói sang chuyện khác bảo "Thanh nhìn đây là con gì, mai bố làm món thịt nướng con thích ăn nhất nhé"

-không!con không muốn ăn ,con muốn bố ở nhà ,bố đừng đi nữa .hụhhhuhuu

Thanh khóc òa lên ôm chặt lấy bố.

-thôi 2 me con có sao đâu xuống đây ăn cơm nào.

Rồi bố nó bế nó ngồi xuống chiếc bếp củi đun giữa nhà,cho nó ngồi trong lòng vừa mở nồi .

-cá kho à con,ngon quá lại còn cả măng chua đúng món bố thích .

Mẹ nó cũng từ lúc nãy hoàn hồn lại,lấy từ trên chiếc bàn gỗ cũ gần đấy lấy chiếc rổ rau rừng ra giọng nói vẫn nghẹn ngào nói ra

-Thanh ra đây cho bố ăn cơm con,bố đi về cũng đói rồi.

Thanh nhất quyết không chịu ra cứ ngồi trong lòng .Bố nó vừa ăn vừa bón cho nó.Bố nó hỏi tình hình dạo này hàng xóm,các bác thế nào ,hỏi về tiền nong gạo nước các thứ ,nó không biết ăn xong no hay khóc lóc mệt rồi đã thấy ngủ trong lòng bố nó rồi.

Ăn xong bố nó bế nó vào chiếc giường ở góc nhà vừa ngồi nhìn xoa đầu nó.Được một lúc nó cũng hơi tỉnh ngủ rồi thì thấy mẹ nó đã dọn xong bát đũa ngồi cạnh bố nó nói.

-nguy hiểm thế,hay anh đừng đi nữa được không

Thấy thế bố nó thở dài

-anh không làm thì ai làm hả em ,gần đây mấy tên tiểu quỷ đã bắt đầu đánh hơi đến đây rồi anh không chắc còn chống đỡ được bao lâu nữa ,chỉ mong sao em và con được bình yên

Nói xong nhìn thằng Thanh

-dạo nữa anh cho thằng Thanh lên thành phố học ,ở đây anh sợ không an toàn nữa.

Mẹ nó lo lắng hỏi :

-thế anh làm sao bây giờ,ở ngoài kia vẫn còn những người khác,anh gánh hết lên người em lo lắm . Vết sẹo kìa là sao đấy anh.

-tộc ta còn có mấy người đâu. Bác cả,bác Thân,chú Năm đều là người thường , không để anh đến gánh anh thấy có lỗi với tổ tiên lắm. Còn thằng Thanh nó cũng thừa hưởng dòng máu của tộc ,anh sợ sau này cũng trở lại tộc mà thôi. Anh cố gắng tranh thủ ít thời gian cho nó để trưởng thành ,cho nó lên thành phố để xem có thay đổi được số phận không. anh không muốn con lại vào sinh ra tử cận kề cái chết thế này .

Bố nó vừa nói vừa xoa xoa vết sẹo trên mặt

-đừng lo quá cho anh ,mấy tên kia cũng bị anh và tộc khác vây đánh chết hết rồi

Mẹ nó mắt đỏ hoe ngồi nhìn bố nó, hai người nói chuyện với nhau cả đêm.

Nó thì không tài nào ngủ được khi nghe thế lòng bồn chồn ,lo lằng, sợ hãi khi nghe đến .Trong lòng đang có nhiều câu hỏi "tiểu quỷ ,quỷ những con trong phim nó xem sao. Dòng máu tộc ,tộc ta là tộc nào,các bác các chú là người bình thường mình thì không phải sao..." những câu hỏi này xoay quanh trong đầu nó cả đêm sau đó nó vào giấc ngủ lúc nào không hay.

-Thanhhhhh ơi ! Dậy đi cháu hôm nay cháu xuống nhập học ở trường đấy ,cháu dậy đánh răng rửa mặt đi không lại lỡ chuyến.

Thanh mở mắt thấy bác Xuyên đã vào phòng mở cửa rèm ra rồi . Lại nghĩ đến giấc mơ lúc nãy khoé mắt có chút cay cay.

Không biết bao nhiêu lần trong mơ nghĩ đến cảnh đây rồi.Xuống giường,hắn gập chăn gập màn xong xuôi qua phòng tắm đánh răng rửa mặt.Nhìn mình trong gương Thanh sờ lên chiếc vòng cổ đang đeo nhớ lại hôm bố Thanh đưa thanh lên nhà bác cả tức là bác Xuyên ở thành phố Lào Cai để học,bố Thanh dặn đi dặn lại không thể làm mất chiếc vòng .

Những tiếng khóc nức nở của Thanh và mẹ ở những ngày xa nhau,hay khi nghe tin 4 năm trước xã bị tàn phá bởi vật thể không rõ bố mẹ không rõ tung tích lúc đấy Thanh đau xé lòng ,nghĩ quyết tâm sẽ tìm ra những bí ẩn trong đấy.

Đã ở nhà bác Xuyên được 6 năm thanh hiện tại 18 tuổi cao 1m8, khuôn mặt nói chung là ưa nhìn , được rất nhiều bạn nữ theo đuổi nhưng Thanh chưa để ý đến ai cả.

Năm nay Thanh đi đại học được 22₫ lại thi khối B với tầm điểm này Thanh được bác Xuyên hướng vào trường y vì nhà bác đang bán thuốc nam nên hướng Thanh vào ngành này. Hôm nay Thanh lên đường xuống Hà Nội để làm thủ tục nhập học và thuê trọ và đây cũng chính là nơi bắt đầu cuộc hành trình tìm lại cha mẹ , thân thế bản thân hay giải mã chiếc vòng Thanh đang đeo.

Hết p1

Bạn đang đọc Thân thế sáng tác bởi long201220
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi long201220
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.