Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt đầu

Tiểu thuyết gốc · 2530 chữ

Do một số lí do, tên các nhân vật chính sẽ được mình thay đổi từ tiếng anh sang tiếng hán việt dịch từ tên của họ. Trong đó thunder sẽ đổi thành lôi và sova sẽ đổi song vũ

Đang trong hồi mộng tưởng, bỗng Lôi thấy có ai đó vỗ vai mình, đó là Kỳ - 1 tay chơi có tiếng trong đội:

-Có chuyện gì thế lôi? Đang tơ tưởng em nào hả? - Kỳ cười nham nhở hỏi.

-Đâu có, đang nhớ lại khoảng khắc anh hùng của một ai đó đấy mà. - Lôi cười khùng khục.

Nghe vậy Song Vũ buồn bực, cậu đang tự hỏi cậu thì có gì là anh hùng cơ chứ. Kỳ ngó nhẹ Song Vũ rồi nói:

-Anh hùng của chúng ta xem ra không thích nick name của cậu ta lắm nhỉ? Cũng phải thôi, đâu anh hùng nào biết bản thân họ là anh hùng.

-Anh hùng gì mà anh hùng, em chỉ là một người bình thường, còn chả phải là lưu tinh giả nữa.

Nói đến lưu tinh giả, mắt cả 3 người sáng lên. Lưu tinh giả chính là một trong hai lực lượng chính của quân đoàn Nova. Nghe nói mỗi lưu tinh giả đều có khả năng dùng tay không đấm nố 1 tảng đá, 1 cú đá có thổi bay cả một tòa nhà, bên cạnh các tư tế công nghệ và các vị thần máy móc, họ là chi đoàn có tình cảm và giống con người nhất trong cả 3 chi đoàn.

Song vũ từ nhỏ đã mơ ước trở thành một lưu tinh giả. từ lúc chỉ còn là một cậu bé, cậu đã tập luyên miệt mài trong những võ đường và mong ước trở thành một lưu tinh giả danh chấn thiên hà. Nhưng khi đi tới các chuyên gia, họ đều nói cậu không thể trở thành lưu tinh giả. Để trở thành một lưu tinh giả, cậu cần có một bộ phận đặc biệt đó là bát động kinh mạch, nơi giúp các lưu tinh giả hấp thu tinh hoa đất trời rồi chuyển hóa thành năng lượng. Trong khi đó, song vũ đến cả nhất động kinh mạch cũng không có, cậu KHÔNG thể trở thành lưu tinh giả. Tuy nhiên, song vũ không từ bỏ ước mơ của mình, cậu chăm chỉ rèn luyện thân thể, mài dũa nắm đấm, tăng cường giác quan. Cho tới bây giờ, thân thế của cậu đã có xu thế vượt qua một người bình thường, lực đấm của cậu đã tăng đến 5000 cân 1 cú( lực đấm đủ để đấm bể bê tông ). Dù cường đại là vậy, cậu vẫn không thể so với một lưu tinh giả yếu của yếu nhất. Bởi vì một lưu tinh giả khi mới thức tỉnh đã có sức mạnh lên tới 10000 cân. Dù tập luyện đến mấy, con người vẫn không thể so sánh được với thần. Trong thế giới này, lưu tinh giả chính là THẦN.

Cả 3 đều trầm tư, tự tưởng tượng ra hình ảnh bản thân trở một lưu tinh giả, tiếng tăm vang xa. Bỗng lôi thở dài nói:

-Lưu tinh giả cách chúng ta quá xa, khó mà thành hiện thực được. Đây là sự tình cả ngàn người mới có một người đó nha, thay vào đó trở thành một kị sĩ cơ giáp dễ hơn nhiều.

-Ừm, kể ra thì đúng là dễ hơn thật, nhưng tiêu chuẩn của học viện cơ giáp cũng khó khăn với tớ quá. – kỳ cảm thán.

-Em thì thấy trở thành lưu tinh giả sẽ ngầu hơn nhiều - Sova nói.

-Rồi rồi, cả cái trường này ai chả biết cậu muốn trở thành lưu tinh giả - kỳ trề môi.

Cả kỳ và lôi đều lắc đầu ngán ngẩm trước cậu đàn em. 2 người đều cho rằng một người bình thường muốn trở thành một lưu tinh giả là không thể, chí ít tới hiện tại là như vậy. So với lưu tinh giả, trở thành một kị sĩ cơ giáp có tính khả thi hơn nhiều. Cơ giáp kị sĩ hay Knight machiner là một chi đoàn trong Nova, nằm dưới quyền kiểm soát của các vị chúa tể máy móc GOD OF MACHINE. Họ đại diện cho những con người bình thường trong chiến tranh. Được chọn lọc tại những ngôi trường đại học công nghệ danh giá nhất, được chỉ dạy bởi những kĩ sư và phi công tài giỏi nhất, cuối cùng được lựa chọn bởi chính tay các vị tướng quân vĩ đại. Thông qua hàng trăm bài thử thách khắc nhiệt về sự dũng cảm, sự mưu trí, sự trung thành và lòng tự trọng. Cuối cùng khi đã hoàn thành tất cả các bài kiểm tra, họ được đưa tới tế đàn, để tâm trị của họ kết nối với cơ trọng giáp – thứ vũ khí sẽ theo họ đến hết cuộc đời trải đầy vinh quang. Mỗi vị kị sĩ đều là tài sản và niềm kiêu hãnh của đế chế, mỗi cá nhân trong số họ đều là một chiến binh đúng nghĩa: gan lì, dũng cảm, trung thành và mạnh mẽ.

Khi cả ba còn đang trong giấc mơ thì bỗng lôi đứng bật dậy, khiến kỳ và song vũ giật cả mình. Kỳ trầm giọng hét:

-Cái gì vậy cha !? Tự dưng làm bọn này hết hồn à!

-Tao bỗng nhớ ra, hôm nay là ngày bắt đầu đăng kí cuộc thi quân sự Nova đấy!

-Cái gì !? chết rồi, tao phải đăng kí ngay mới được.

-Nhanh nhanh không hết chỗ.

Nhìn 2 người đàn anh vội vội vàng vàng, song vũ cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Nhìn vào chiếc điện thoại đang hiện lên dòng chữ “đăng kí hoàn tất”. Đôi mắt ấy ánh lên ngọn lửa, cậu sẽ chứng minh cho mọi người thấy cậu mạnh mẽ thế nào.

Khi buổi tiệc tàn thì cũng đã là buổi tối, mọi người ra về. Họ vừa nói cười rôm rả. Song vũ cũng chào tạm biệt 2 người bạn của mình để lên đường đi bộ về nhà. Nhà cậu cách trường gần 4 km, cậu không có xe bay không phải vì nhà cậu không thể mua được cho cậu mà là cậu không muốn. Nhà song vũ cũng không có gì nổi bật, cha cậu là công nhân viên chức trong ngân hàng nhà nước, mẹ cậu thì là chủ một cửa hàng nhỏ nằm ngay giao lộ. Cha mẹ cậu cũng muốn mua cho cậu một chiếc xe để cậu có thể đi lại cho đỡ khổ nhưng cậu từ chối, cậu muốn thông qua việc này để rèn luyện được tính kiên trì và tinh thần thép.

Song vũ vừa đi vừa suy nghĩ, thông qua câu chuyện hôm nay, cậu đã phải tự hỏi bản thân rằng: liệu cậu có đi sai đường? Liệu cậu có đang mù quáng theo đuổi thứ mà cậu có thể không bao giờ đạt được?

Nghĩ đế đấy cậu mạnh mẽ lắc đầu, cậu tự nhủ:

-Ta đã đi trên con đường này từ khi sinh ra. Đây là vận mệnh của ta và ta phải tin tưởng rằng ông trời không phụ người có lòng.

Vừa đi vừa suy nghĩ, bỗng cậu đâm sầm vào một người nào đấy, đối phương hét lên:

-Mày không có mắt hả thằng kia?? Muốn chết hay sao?

Song vũ ngẩng mắt lên, trước mặt cậu là 4 tên côn đồ đang bắt nạt một cô gái. Tên song vũ đụng trúng trừng mắt lên với cậu, hắn hét:

-Thằng này mày nhìn cái gì ? đéo thấy bọn tao đang tán gái à ? CÚT!

Thấy thế song vũ cười khẩy, nụ cười khinh bỉ chỉ dành cho rác rưởi. Cậu nhẹ nhàng nói:

-Các bạn tán gái hay quá ta? Theo đúng kiểu rác rưởi luôn.

-Con mẹ mày!! Mày muốn ăn đòn đúng không !? ANH EM ĐÁNH NÓ!

4 tên vây quanh song vũ, chúng lăm lăm vũ khí trên tay và nhìn cậu như thể muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy. Bỗng một tên để ý gương mặt song vũ, thấy cậu cười, mặt hắn tái mét. Nụ cười nở trên mặt song vũ lúc này thật vặn vẹo, như thể 1 người chủ đang nhìn những con khỉ nhảy nhót pha trò. Chúng không biết rằng đây sẽ là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời bỏ đi của chúng, ngày chúng gặp được CHAOS.

Khi tên kia còn đang trong cơn hoảng loạn vì nhìn thấy nụ cười ác ma kia, thì song vũ ra đòn trước. Cậu vung nắm đấm về tên gần nhất, tên đó chỉ thấy cậu biết mất và một nắm đấm xuất hiện trước mặt hắn, đấm văng hắn ra xa 2 mét. 3 tên còn lại chỉ thấy choáng váng, song vũ quá nhanh, đến khi chúng phản ứng lại thì đã thấy tên đồng bọn bay vào một chiếc xe đậu gần đó, lún cả vào thân xe và bất tỉnh nhân sự. Thấy thế, chúng nhất tề xông về phía cậu, muốn lấy số lượng đè chất lượng. Nhưng chúng đã lầm, song vũ như một bóng ma, khẽ lượn lờ ra đắng sau chúng, cậu nhanh tới mức như thể đã tan biến vào không khí. Ba tên kia vồ ếch không thành, ngơ ngác nhìn xung quanh tìm kiếm thân hình của song vũ. Lúc chúng đã tưởng như cậu đã chạy, thì song vũ đã động. Cậu vung ra 3 nắm đấm, kình lực từ cú đấm xé gió mà đi, đụng vào những tên xấu số. Chỉ nghe thấy chúng kêu thảm một tiếng, mỗi tên bay một ngả, nhìn mà thê thảm. Cả 4 tên không tên nào lành lặn, có tên lồng ngực bị đánh lõm xuống, không chết thì cũng ngồi xe lăn suốt đời, có tên thi gãy hết chân tay, đến mức xương lòi ra ngoài rất ghê rợn. Tất cả đều chỉ còn lại một hơi tàn, may mắn là con đường này ít người đi lại, mà cho dù có cũng khó có người bình thường nào theo kịp chuyển động của song vũ. Sau khi ra tay ‘hành hiệp’, song vũ cười thỏa mãn, thỉnh thoảng còn liếm môi, cứ như thể nỗi đâu của những kẻ kia là niềm vui sướng tột cùng đối với cậu vậy. Khoảng khắc này, không ai có thể nhận ra đây là người anh hùng song vũ mà mọi người tin tưởng nữa. Hắn là ác ma, một con quỷ thích thú với sự đau đớn tột cùng của con mồi hắn đã chọn. Đây là bộ mặt còn lại của song vũ – Demon, đối lập với hình tượng anh hùng Hero của cậu.

Kiềm chế ham muốn đi săn thêm mấy tên côn đồ nữa của mình, song vũ tới chỗ cô gái, đưa tay về phía cô và hỏi han bằng giọng đầy ân cần, tương phản với sự bệnh hoạn cậu thể hiện vừa nãy:

-Cậu có sao không? Có bị thương chỗ nào không? Để mình đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra nhé?

Cô gái ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên nhìn cậu, cậu nhận ra ngay. Đây không phải cô nàng ‘ em út ‘ của lớp B sao?. Bỗng cô gái lao lên ôm trầm lấy cậu khóc nức nở, nước mắt nước mũi tùm lum. Vì quá bất ngờ, cậu không kịp chuẩn bị tinh thần thì một mùi hương ngọt ngào bay vào mũi cậu. một mùi hương lạ kì, đầy quyến rũ, nó khiến tim cậu đập nhanh hơn, khiến đầu óc cậu mê mẩn, thậm chí đến cả thằng em cũng có phản ứng. Trong phòng niệm câu ‘ không phải lúc này ‘ 3000 lần trong đầu, cậu định đưa tay ra dỗ dành cô gái.

-Phập!!

Cơn đau từ vùng bụng khiến cậu bừng tỉnh khỏi cơn mơ, cậu đẩy cô gái ra. Một con dao cấm sâu hắm ở ngay sườn của cậu, máu đang chảy ra không ngừng, tâm trí cậu đã có chút mơ hồ. Đúng lúc này, cô ta bỗng cười phá lên, một điệu cười thần kinh rợn tóc gáy. Ả lao lên muốn tiếp tục tấn công cậu, song vũ nỗ lực chống trả. Với con dao lăm lăm trong tay, cô ta điên cuồng chém về phía song vũ, nếu là bình thường cậu chỉ cần một tay là có thể đo ván cô ta, nhưng giờ cậu không thể. Vừa né tránh những đường dao sắc lẹm, vừa cố gắng tìm một khoảng trống thoát thân, song vũ dần kiệt sức. Cậu dần dần không thể khống chế nổi cơ thể, tốc độ của cậu đang chậm dần. Song vũ đau khổ trong lòng nói:

-Chẳng lẽ ta chết ở đây? Chẳng lẽ ta cứ thể mà chết đi sao?

-Cha mẹ thì sao? Chắc khi mình chết đi họ sẽ buồn lắm? Có khi mẹ sẽ khóc ngất mất?

-Mình còn chưa trở thành lưu tinh giả nữa mà... còn chưa vang danh thiên hạ nữa... còn chưa báo hiếu cha mẹ... còn chưa chăm sóc cho thằng em nữa...

-KHÔNG!! TA KHÔNG CAN TÂM!! TA KHÔNG CAN TÂM!!

-TA MUỐN SỐNG, TA MUỐN TRỞ THÀNH LƯU TINH GIẢ.

-TA MUỐN CON KHỐN NÀY PHẢI CHẾT...

Nghĩ rồi cậu không phòng thủ nữa, cậu lao lên tóm cổ con ả chết tiện kia, nâng ả lên cao. Con điên ấy điên cuồng đâm vào người cậu, dạy dụa tìm sự sống, trong mắt ả ánh lên vẻ sợ hãi, khác hẳn với điệu cười lúc nãy. Mặc kệ những vết đâm, mặc kệ cho máu chảy, song vũ vẫn nắm cổ con khốn kia như nắm cổ một con súc vật, cậu dùng sức. Chỉ nghe một tiếng RẮC, người con ả sụi lơ, đồng tử mở to, ả đã chết không thể chết hơn nữa. Song vũ cuối cùng cũng gục xuống, cậu đã mất quá nhiều máu, tầm nhìn của cậu dần mơ hồ. Trong những giây phút cuối đời ấy, cậu nhớ lại một loạt hình ảnh hồi còn nhỏ: lần đầu sinh nhật, lần đầu đi công viên, lần đầu tỏ tình...

Cậu bỗng khóc, cậu nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ em trai ngày ngày nhõng nhẽo. Tầm nhìn tối dần, cậu chỉ kịp nói 1 câu:

-Cha, mẹ, con xin lỗi.

-Em trai của anh, anh không thể nhìn em lớn lên được nữa rồi...

Ngày đó, bản tin báo rằng đã có án mạng khủng khiếp. Trông một hẻm tối có 5 người chết, 4 nam 1 nữ. Nhưng không ai biết rằng, vốn có 6 người chết. Nhưng vào giây phút người cuối cùng nằm xuống, có một luồng ánh sáng bao bọc anh ta, trong tai còn vang vọng giọng nói:

-Tiểu tử, chào mừng tới với lực lượng chí tôn!

Bạn đang đọc THẦN MA TÁI THẾ sáng tác bởi sovanova
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sovanova
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.