Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứu Diệp Hân.

Tiểu thuyết gốc · 981 chữ

Nhưng khi hai hay vừa tiếp xúc thì một tiếng răng rắc chói tai truyền tới, tên đầu hói vừa chạm vào quyền của Mạc Tuấn khuôn mặt của hắn liền biến sắc, tốc độ quyền tới của tên đầu hói nhanh vô cùng nhưng khi va chạm cùng với đầu quyền của Mạc Tuấn, tốc độ bay về của hắn còn nhanh hơn so với tốc độ hắn đánh tới.(phàm lập đức, tory pham)

Diệp Châu cũng nghe được tiếng răng rắc hắn cứ nghĩ hẳn là sự việc đã giải quyết xong, vì hắn đã bế Diệp Hân đang ra khỏi phòng, hắn cũng không nghĩ là sẽ thất bại.

Rầm...

Tên đầu hói bị bay vào tường đục thành một lỗ, hắn biết lần này đá trúng tấm thiết bản rồi, hắn cũng không ngờ tới lần này lại gặp kẻ mạnh hơn.

"Nói có phải tên Diệp Châu phái mày tới làm chuyện này." Mạc Tuấn lạnh giọng hỏi.

"Cái này.. tôi... tôi.. không dám nói." Tên đầu hói ấp úng nói, hắn không dám khai dù sao Diệp Châu là đại diện cho Diệp gia một ẩn thế gia tộc cổ võ, hắn chỉ là một tay sai làm sao có thể dám khai chủ tử ra chứ.

"Tốt, mày không nói thì tao cũng có cách cho mày nói." Mạc Tuấn lạnh giọng nói sau đó thi triển mê hồn thuật.

Thuật pháp này chỉ có hiệu lực với tu vi thấp nhưng nếu gặp tu vi cao rất có thể họ sẽ tự dãy giụa ra.

"Nói, có phải Diệp Châu phái mày tới?" Mạc Tuấn dùng điện thoại quay lại.

"Vâng, tôi là một tay sai ngoài luồng của Diệp gia, Diệp Châu thiếu chủ sai tôi tới để giúp cậu ta có được Diệp Hân." Tên đầu hói khai đến gần hết bỗng nhiên tỉnh lại, hắn ta hoảng sợ không thôi kẻ này có thể khống chế hắn nói ra những lời trong lòng.

Mạc Tuấn trước tiên đánh ngất tên này, cũng không lo với tên này nữa mau chóng đuổi theo tên Diệp Châu kia, vì thần thức quét tới thì thấy Diệp Châu kia vừa đưa Diệp Hân vào phòng, Diệp Hân đã mất ý thức nhanh chóng cởi y phục rồi.

Mạc Tuấn nhanh chóng bay tới phòng bằng tốc độ nhanh nhất, vừa tới thì đạp cửa phòng vào.

"Kẻ nào vậy? Dám quấy rầy bồn thiếu gia, thật là đã chán sống rồi." Tên Diệp Châu nghe cửa phòng bị đạp thì khó chịu nói.

Nhưng khi nhìn thấy Mạc Tuấn thì gã không thể tin được, tên này lại có thể chạy trốn được một kẻ nội khí cảnh, nhất định là tên kia làm việc bất lực nên mới làm cho tên này chạy trốn, nhưng cũng không có khả năng lắm, rất rõ ràng là lúc nãy mình đã nghe được tiếng đánh nhau, cứ nghĩ là tên này đã bị đánh chết rồi hắn không ngờ kẻ này còn chưa bị đánh chết.

Mà cũng không sao người này dù sao cũng là một người bình thường, nhìn khí thế của hắn là biết chỉ là một kẻ đầu đường xó chợ, chỉ cần một đấm là hắn cũng nghẻo rồi.

"Tao còn chưa kiếm mày không ngờ mày lại tới chỗ này, thật không biết mày gan to cỡ nào cơ đấy, nhưng nếu mày đã đưa tới cửa thì tao sẽ tiễn giúp mày đi xuống địa ngục." Diệp Châu cười lạnh nói, hắn cũng rất không thích kẻ này tới gần Diệp Hân, vì trong anh mắt của Diệp Hân đối xử với hắn và người khác đặc biệt khác rất lớn.(phàm lập đức, tory pham)

"Mày có thể thử xem." Mạc Tuấn ánh mắt bỡn cợt hăn nói.

"Tốt, tao sẽ cho mày biết cái gì là chênh lệch thực lực." Diệp Châu nói xong liền tiến tới đánh ra một quyền: "Phục hổ quyền." Hét lên một tiếng đánh tới.

Mạc Tuấn vẫn bình tĩnh nhìn quyền đánh tới không chút hoang mang ra một quyền.

Hai quyền ra xong vừa đụng thì Diệp Châu biết mình sai lợi hại rồi, vì hắn đã cảm nhận được cái cảm giác tên đầu hói xương tay bị gãy răng rắc, làm cho Diệp Châu bay về phía sau mấy mét.

"A...a" Diệp Châu hét lên thảm thiết hắn từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ bị đánh thảm tới như vậy, lần này hắn thực sự sợ rồi.

Diệp Hân vẫn đang ngấm thuốc chạy tới ôm Mạc Tuấn, Mạc Tuấn cũng bất đắc dĩ ném Diệp Châu ra ngoài, phải mau chóng đẩy hết xuân dược của Diệp Hân ra sau đó mới tính tới chuyện của Diệp Châu.(phàm lập đức, tory pham)

Mạc Tuấn ôm Diệp Hân bay đi tới một chỗ hẻo lánh, sau đó đánh ra vài cái cấm chế liền vận khí vào kinh mạch của Diệp Hân.

"Ưm..." Diệp Hân khẽ rên một tiếng, hiện tại quần áo do lúc nãy đã cơi gần hết chỉ còn nội y, Mạc Tuấn bây giờ mới chú ý tới làm cho hắn cũng muốn phún cả máu mũi hắn hầu như là đã nhìn hết cái chỗ cần nhìn rồi, Diệp Hân càng ôm chặt Mạc Tuấn hơn, Mạc Tuấn hiện tại tuổi cũng còn trẻ cũng là huyết khí phương cương làm sao mà chịu nổi.

Với lại lần trước hắn đã từng trải qua một lần với Cố An Kỳ, nhưng bây giờ đang cố gắng đẩy hết xuân dược cho Diệp Hân, mà còn bị Diệp Hân ôm như vậy làm cho cây trường thương của hắn trỗi dậy, hắn hiện tại đang cố ép dục vọng xuống bắt đầu tĩnh tâm giúp Diệp Hân đẩy hết xuân dược ra.

Bạn đang đọc Thần luyện thiên nhiên sáng tác bởi Torypham1994
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Torypham1994
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.