Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cùng Cố An Kỳ trốn chết tại núi Vĩnh Xương.

Tiểu thuyết gốc · 1100 chữ

Nhưng hiện tại việc này đã xảy ra đã là chuyện không thể vãn hồi.

"Tôi là Cố An Kỳ, anh... anh tên gì? Chuyện này anh tuyệt đối không được nhắc tới bất kỳ ai." Cố An Kỳ vô cùng bối rối và cũng khá hoảng loạn chưa biết làm sao chỉ trả lời theo bản năng.

"Tôi là Mạc Tuấn..." Mạc Tuấn vừa hỏi xong sợ chạm vào nỗi đau của cô nên cũng không dám hỏi tiếp.

Cả hai im lặng một hồi, một bầu không khí ngựng ngùng, làm cho hai người không biết làm sao.

"Chúng ta mau chóng rời khỏi đây, mùi hương này vẫn chưa tan đấy." Mạc Tuấn chỉ có thể lảng tránh chủ đề kia nói.

"Tốt." Cố An Kỳ vẫn còn ngượng ngùng nói.

Cả hai người đều bắt đầu đi xuống núi.

Vừa xuống đỉnh núi thì Mạc Tuấn đã hồi phục chân khí, thần thức vừa hồi phục thì khuôn mặt hắn biến sắc, vì hắn gặp được khá nhiều âm hồn đang nhìn chằm chằm hắn và Cố An Kỳ.(phàm lập đức, tory pham)

Nếu hắn ở một mình hắn có thể phá vỡ vòng vây chạy trốn nhưng hiện tại có cả Cố An Kỳ ở đây, hắn cũng không thể để Cố An Kỳ một mình đối mặt âm hồn được.

Cố An Kỳ cũng nhìn thấy âm hồn, do số lượng quá đông cũng làm cho Cô An Kỳ khá sợ hãi.

Mạc Tuấn bình tĩnh nói: "Anh sẽ mang em ra ngoài, để anh cõng em đi, nếu anh đối phó chúng mà bọn chúng tấn công em anh sẽ phân tâm."

"Được." Cố An Kỳ biết được tu vi cô quá thấp nên quyết định trong nháy mắt.

Mạc Tuấn cõng Cố An Kỳ xuống núi.

Thủ lĩnh của âm hồn dùng đao gió quét tới, Mạc Tuấn liền biết kẻ đánh lén lúc trước Mạc Tuấn liền là tên thủ lĩnh này, tên thủ linh này không ngờ có thể tu luyện tới nửa bước tông sư, quả thật rất mạnh, còn mạnh hơn cả Mạc lão.(phàm lập đức, tory pham)

Mạc Tuấn cũng chỉ có thể sử dụng mê tung bộ hiểm hiểm né được, sau đó bằng vào tốc độ nhanh nhất sử dụng càn khôn bộ bay xuống núi, càn khôn pháp kinh này chỉ là Mạc Tuấn kiếp trước trợ giúp hắn nhiều lần vượt qua nguy hiểm, hiện tại tu vi quá thấp sử dụng cần khôn bộ làm cho chân khí của hắn tiêu hao cực nhanh.

Do có rất nhiều âm hồn nên Mạc Tuấn cũng phải dùng hỏa trảm để mở đường, làm cho hắn tiêu hao chân khí còn nhanh hơn, hắn vừa năm một mớ hồi khí hoàn bỏ vào miệng rồi tiếp tục chạy, khi hắn chạy tới gần chân núi chân khí của hắn gần như cạn kiệt, tên thủ lĩnh âm hồn không cam lòng, bởi vì nếu có thể giết được Mạc Tuấn nó sẽ tiến thêm một bước, do càn khôn bộ của Mạc Tuấn quá nghịch thiên không ngờ chỉ trong vài phút đã sắp chạy ra núi Vĩnh Xương.

Bởi vì tốc độ của tên thủ lĩnh cũng không bằng hắn nên âm hồn kia không cam lòng chỉ có các đàn em ngăn cản nhưng, cản không được càn khôn bộ của Mạc Tuấn.

Mạc Tuấn thấy gần tới rồi thì lại dùng hết một nắm hồi khí hoàn bỏ vào miệng, chân khí của hắn tiêu hao nhanh hơn hồi phục cho nên bây giờ cũng bất chấp phải chạy ra núi Vĩnh Xương.

Cố An Kỳ rất kinh ngạc bởi vì chỉ có tông sư mới có thể nội khí xuất ra ngoài, không ngờ rằng Mạc Tuấn còn trẻ như vậy đã là tông sư, đây quả thật là đánh vỡ nhận thức của cô về võ học, chính sư phụ Liễu Như của cô cũng không có khả năng sử dụng nội khí xuất ra ngoài, sư phụ cô cũng là thiên tài trong môn phái, hơn ba mươi đã là nội kình cảnh trung kì, bây giờ cô mới biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, cô cũng rất sùng bái cường giả.(phàm lập đức, tory pham)

Trên đường Mạc Tuấn cõng cô làm cho cô rất ngượng vì hai cái thỏ trắng của cô cứ đung đưa sau lưng của Mạc Tuấn.

Lúc cô đang nghĩ linh tinh trong đầu thì đã gần tới chân núi.

Mạc Tuấn biết tình thế không ổn rồi vì hiện tại đâu hắn choáng váng do sử dụng chân khí và thần thức quá độ làm cho hắn kiệt lực, mặc dù hắn đã luyện thể nhưng cảnh giới vẫn còn rất thấp không thể chống chịu được cực độ tiêu hao như thế lúc chỉ còn hai mét thì Mạc Tuấn chỉ bằng ý chí chống chịu đi hết, nếu không phải cõng Cố An Kỳ nữa thì hắn cũng chưa chắc thảm như vậy.

Cố An Kỳ thấy Mạc Tuấn đã sắp trụ không nổi thì nhảy xuống sau đó cõng Mạc Tuấn đi.

"Cha ra một nước cờ thật hay, con nghe nói Mạc Tuấn vừa lấy Khương Tiểu Linh, mà cha đã cho người sang Khương gia hỏi cưới cướp lấy người vợ xinh đẹp của tên phế vật Mạc Tuấn kia, nếu Mạc Tuấn biết hắn nhất định sẻ tức hộc máu và càng không có khả năng tranh chức gia chủ." Mạc Kinh vui mừng nói.

"Ta cũng thật không ngờ lão già kia lại chuẩn bị tuyên bố cho tên súc sinh kia trở về Mạc gia, đúng là một lão già hồ đồ mà." Mạc Thế Hầu ánh mắt sắc bén nói.

"Cha, tại sao lão già kia lại đột nhiên coi trọng tên phế vật Mạc Kinh vậy." Mạc Kinh cũng khá kinh ngạc nói.

"Chính ta cũng không biết, ta phái người ở bên cạnh mới nghe được cái tin tức đó nên ta đành phải ra chiêu trước, nhưng nghe nói Khương Tiểu Linh là vị hôn thê của Tống Viễn Văn, mà Khương Tiểu Linh lại chạy tới cùng Mạc Tuấn cưới, nhưng sau đó không biết việc gì Tống Viễn Văn dẫn cao thủ tới tìm Mạc Tuấn phiền phức nhưng chỉ còn một mình Tống Viễn Văn trở về, sau đó không còn dám nhắc tới vụ đính hôn." Mạc Thế Hầu cũng theo tin tức nói nhưng không suy nghĩ ra được nguyên nhân.

Bạn đang đọc Thần luyện thiên nhiên sáng tác bởi Torypham1994
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Torypham1994
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.