Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứu hai người của hỏa diễm tông.

Tiểu thuyết gốc · 1123 chữ

Tống sư huynh kia lúc này bỏ rơi hai người họ ở lại cho hoàng kim hổ.

"Vâng, sư huynh mau chóng trở lại nếu một nén nhan sau không trở lại bọn đệ cũng kiên trì không được." Vĩ sư đệ ngây thơ nói.

Còn Giang sư muội kia cắn răng, cô thông minh hơn nhiều, biết là rất có thể bọn họ đã bị sư huynh lợi dùng mình kéo dài cho hắn trốn thoát, cô cùng Vĩ sư đệ gáng chống đỡ thế công của hoàng kim hổ.(phàm lập đức, tory pham)

"Sư huynh của ngươi đã bỏ rơi các người rồi lần này tao xem tụi này ngoan cố chống cự thế nào." Hoàng kim hổ nhe răng nói.

"Ngươi nói bậy, sư huynh của tôi nhất định sẽ tìm được viện binh trở về." Vĩ sư đệ không tin ngoan cố nói.

"Khặc khặc một nén nhan là hắn cho các người nhưng với ta mà nói không tới một nén nhan các ngươi đã nằm gọn torng bụng tao rồi." Hoàng kim hổ đắc ý một trảo cực mạnh đánh tới Vĩ sư đệ kia, và cái đuôi cũng không tha cho Giang sư muội đó.

Cả hai người chống lại nhưng Vĩ sư đệ kia bị một trảo kéo lê một mảng thịt trước ngực, thanh kiếm bị đánh bay mất.

Còn Giang sư muội kia bị đuôi cứng của hoàng kim hổ đánh trúng ngực, cô bị đánh bay về phụt ra vài ngụm máu, lần này cô chắc chắn là Tống sư huynh đã đem cô và Vĩ sư đệ ra làm lá chắn để hắn đi rồi, bởi vì lúc đầu áp lực tấn công của hoàng kim hổ đều là Tống sư huynh cản hết một nửa còn một nửa là cô và sư đệ cô giúp hắn mới có thể cái đánh ngang tay, nhưng tới khi con hoàng kim hổ bạo phát thực lực thì Tống sư huynh nhận ra không phải là đối thủ nếu ở lại rất có thể sẽ bị giết chết, cho nên hắn ta không chút do dự vứt bỏ hai người chạy trốn đi.

Hai người đều bị hoàng kim hổ trọng thương lăn lốc ở một bên, hoàng kim hổ vừa tới gần liền thấy một vị mặc áo xanh xuất hiện khuôn mặt anh tuấn, vẻ mặt của con hổ này vô cùng sợ hãi, vì con hổ này đã nhận ra người trước mặt mình là ai rồi.

Mạc Tuấn sau khi luyện thành nhục thể cảnh khuôn mặt của hắn đã trở nên anh tuấn vô cùng, nên hiện tại dù khác với trước kia một chút, nhưng cũng không khác quá nhiều, nên hoàng kim hổ này sợ người này tới mực phát run.

Người mặc áo xanh kia đúng là Mạc Tuấn hắn xuất hiện ở sau lưng hai người kia.

"Đại...Đại ca, anh cũng ở đây sao." Hoàng kim hổ run sợ nói.

"Đúng vậy vừa đi ngang qua thấy mày nói muốn ăn sống mấy người này đấy." Mạc tuấn vẫn bình tĩnh trả lời.

"Em... em không quấy rầy nhã hứng của đại ca nữa, em xin phép đi ạ." Hoàng kim hổ run sợ chỉ có thể nghĩ tới trước hết đi đã, nếu sát thần này giết mình chỉ là trong nháy mắt mà thôi, dù sao đại vương còn không phải là đối thủ của Mạc Tuấn, nó càng không thể nào là đối thủ của Mạc Tuấn.

"Khoan đã, tại sao mày lại ở chỗ này? " Mạc Tuấn nghi hoặc hỏi.

"Cái này em cũng không biết, vì khi đó em đang ở chỗ của em thì đột nhiên bầu trời xuất hiện một trận văn cực lớn sau đó hút em vào, thì em tới đây á." Hoàng kim hổ chỉ có thể thành thật trả lời.

"Là như vậy sao, vậy mày đi đi." Mạc Tuấn vẫn lạnh nhạt nói.

Hoàng kim hổ không chút do dự bằng tốc độ nhanh nhất có thể chạy đi, làm cho Vĩ sư đệ kia và Giang sư muội đó ngơ ngác một hồi, họ cũng chưa kịp định thần lại, người trước mặt họ chỉ là trúc cơ sơ kì đỉnh mà thôi tại sao con hổ kia lại sợ hãi như vậy.

"Cảm ơn anh đã cứu mạng hai người chúng tôi." Giang sư muội kia định thần sớm với lại giao tiếp không ít cho nên vội đứng lên chắp tay cám ơn, mặc dù vẫn còn đứng chưa vững dù sao cũng đang trọng thương.

"Cám ơn anh cứu chúng tôi, nếu không có anh, thì chúng tôi phải chết trước móng vuốt của hoàng kim hổ rồi." Vĩ sư đệ kia thấy sư tỷ mình chắp tay cám ơn anh ta cũng chắp tay nói cám ơn với Mạc Tuấn.

"Không có gì, chỉ là tiện tay mà thôi, hai người thương thế rất nặng, mau uống đan dược đi." Mạc Tuấn xua tay nói sau đó đưa hai người hai bình đan dược chữa thương.

"Cái này chúng tôi cũng có đan dược chữa thương, cám ơn anh quan tâm, em là Giang Nguyệt, còn đệ ấy là Vĩ La chúng tôi tới từ hoả diễm tông." Giang Nguyệt cảm ơn sau đó lấy đan dược chưa thương cấp một uống vào.

Vĩ La cũng uống đan dược chữa thương do bọn họ là trúc cơ dùng đan dược cấp một nên hiệu quả kém rất nhiều, muốn hồi phục lại phải đợi vài tháng mới có thể hồi phục.

"Hai người uống đan dược này đi trong vòng hai tiếng sẽ hồi phục hoàn toàn."Mạc Tuấn thấy vậy liền đầy đan dược cho hai người nói.(phàm lập đức, tory pham)

Giang Nguyệt nghe vậy liền nhận vừa mở nắp ra thì cô vô cùng kinh ngạc thốt lên: "Liễu thương đan cấp hai hoàn mỹ."

Vĩ La nghe thế liền mở nắp ra kinh ngạc không thôi, bởi vì họ chỉ là trúc cơ tu sĩ làm gì có thể uống được loại đan dược trân quý cấp hai hoàn mỹ cơ chứ, dù sao bọn họ mua một viên thôi cũng chưa chắc trả nổi một viên, một viên linh đan cấp hai giá thấp nhất cũng bảy tám ngàn linh thạch, mà một viên cấp hai liệu thương đan càng đắt giá hơn ít nhất phải một vạn, vì đây cũng có thể coi như là đan dược cứu một mạng đấy, giồng như hai người tu vi ngang nhau mà cùng trọng thương anh nuốt một viên thương thế đã lành hơn một nửa thì phần thắng sẽ cao hơn rồi.

Bạn đang đọc Thần luyện thiên nhiên sáng tác bởi Torypham1994
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Torypham1994
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.