Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cộng vũ

Phiên bản Dịch · 1940 chữ

------Bạch Y Độ Ngã novel ---- ๖ۣۜPhật Tu๖ۣۜ -----xuất phẩm-----

❤--Chào Bạn Đọc Tiểu Thuyết---Thần Kiếm Độ Ma--Chương 2: Cộng vũ---truyenyy.com ❤

Ngự Kiếm Sơn Trang, hậu hoa viên.

Trong màn đêm, trên bầu trời ánh trăng sáng cùng màn sao thưa thớt, khắp thiên hạ yên lặng như tờ.

Tân Võ Lâm Minh Chủ Công Tử Ngạo, đang ở dưới ánh trăng sáng một người một kiếm múa đơn, sự tĩnh mịch của hắn bao trùm lên khắp không gian.

Không biết qua bao lâu, chợt nghe thấy một thanh âm rung động như chuông bạc vui tai của người truyền tới: "Kiếm pháp thật là đẹp! Mỗi một chiêu, mỗi một thức giống như nước chảy mây trôi huy sái tự nhiên... Quả nhiên là danh sư xuất cao đồ, hổ phụ vô khuyển tử nha!"

{Thấy giỏi ắt có trò giỏi, cha nào con lấy}

Công Tử Ngạo dừng kiếm, nhìn về hướng thanh âm vọng lại.

Chỉ thấy một người tóc dài xõa vai, hồng y như máu tuyệt đại giai nhân. Đang đạp lên hào quang nguyệt dạ chậm rãi tới gần. Dung mạo kia đẹp tựa không thua gì tỷ muội Thượng Quan!

Ngự Kiếm sơn trang, cửa ra vào cảnh giới nghiêm ngặt, cách mỗi mười trượng đều thiết trí một trạm cửa gác có bốn đệ tử canh giữ, người ngoài tuyệt đối khó xông vào.

Giờ đây bỗng nhiên trông thấy nữ tử xa lạ không mời mà tới này, như kỳ tích xuất hiện, ở trong hậu hoa viên nơi ít người lui tới, Công Tử Ngạo không khỏi nhíu mày: "Ngươi là ai? Tại sao dám tự ý xông vào Ngự Kiếm Sơn Trang?"

Tuyệt đại giai nhân khẽ mỉm cười nói: "Ta tên gọi Mộ Dung Khuynh Thành, đến từ Tây Vực Nữ Nhi Quốc... Tỷ tỷ của ta cùng phụ thân ngươi là hảo bằng hữu."

Công Tử Ngạo lạnh lùng nói: "Không quen biết!"

Mộ Dung Khuynh Thành bước nhẹ nhàng tới nói: "Không sao, ta biết ngươi là nhi tử của Công Tử Dã là được."

Công Tử Ngạo không đáp lời.

Đôi mắt xinh đẹp của Mộ Dung Khuynh Thành chuyển một cái, lại cười khanh khách hỏi: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"

Công Tử Ngạo giơ lên kiếm, mặt không chút biểu tình nói: "Mười bảy!"

Mộ Dung Khuynh Thành nhẹ nhàng thở dài: "Mười bảy tuổi vẫn còn con nít nhỉ.. Trên người của ngươi, vì sao lại mang theo một loại đau buồn của người trưởng thành? Ngươi tại sao lại muốn một mình trốn ở chỗ này luyện kiếm?"

Công Tử Ngạo dùng kiếm chỉa vào nàng: "Bằng không, ngươi tới bồi ta qua mấy chiêu đi?"

Mộ Dung Khuynh Thành chớp chớp mắt mấy cái: "Ta có việc cần cầu kiến phụ thân ngươi... Ngươi có thể, trước tiên dẫn ta đi gặp hắn được không?"

"Cha ta đang bế quan tu luyện ở trong thạch động phía sau núi. Nếu ngươi đã vào tới Sơn Trang, liền có thể tự mình đến bái kiến hắn."

“Đệ tử gác cửa có nói qua, lúc hắn bế quan sẽ không tiếp khách, cũng không tiếp đãi bất luận người nào... Thỉnh ngươi có thể giúp ta được không? Ta thật sự có chuyện rất trọng yếu cầu kiến hắn!"

Công Tử Ngạo mắt lóe lên một cái, thu hồi kiếm nói: "Đi theo ta!"

Mộ Dung Khuynh Thành giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng: "Cám ơn ngươi, minh chủ đại nhân."

Công Tử Ngạo không trả lời lại, xoay người dẫn đường.

Mộ Dung Khuynh Thành theo hắn xuyên qua đường mòn nhằng nhịt khắp nơi trong hậu hoa viên.

Lúc sau ước chừng nửa chun trà, thì tới trước một sơn động thiên nhiên tối thui, hai bên quái thạch lởm chởm.

Công Tử Ngạo nâng kiếm quỳ xuống, cung cung kính kính dập đầu ba cái, sau đó nạp khí đan điền, ầm ĩ la lên: "Cha, hài nhi mang Mộ Dung Khuynh Thành cầu kiến!"

Hồi lâu, trong sơn động mới truyền ra một thanh âm đạm mạc: "Không gặp, ngươi bảo nàng trở về đi!"

Mộ Dung Khuynh Thành đôi mi thanh tú nhíu một cái, cất giọng nói: "Lão trang chủ, coi như ngươi không nhận biết ta, nhưng cũng nên nhận ra tỷ tỷ của ta chứ?"

Công Tử Dã nhàn nhàn nói: "Ta cư nhiên nhận ra mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, kinh tài tuyệt diễm của Mộ Dung khuynh quốc. Thế nhưng ta cùng tỷ tỷ ngươi đã đoạn tuyệt qua lại rất nhiều năm... Ngươi cũng không cần lấy nàng ra để làm giấy thông hành!"

Mộ Dung Khuynh Thành khẽ cắn đôi môi: "Ngươi đã từng nói. Nếu như trên đời này không có phu nhân Hoàng Tuyết, ngươi sẽ lựa chọn tỷ tỷ của ta đấy! Bây giờ phu nhân ngươi đã chết, xin hỏi ngươi có thể thực hiện lời hứa của mình hay không?"

Công Tử Dã cười lạnh một tiếng nói: "Đã chết không phải là không có! Ta tại sao phải thực hiện đây?"

Mộ Dung Khuynh Thành có chút thống khổ nói: "Tỷ tỷ của ta đợi ngươi hai mươi năm, chờ đến bạc tóc rồi. Ta tận mắt nhìn nàng từ một người thiếu nữ xinh đẹp duyên dáng yêu kiều, biến thành một Lão thái bà tóc bạc hoa râm...’’

Nàng ngừng một chút rồi lại nói tiếp:

“Hôm nay nhi tử của ngươi đã lớn, phu nhân ngươi cũng đã chết. Ngươi vẫn không muốn cưới nàng làm vợ sao? Nàng đối với ngươi tương tư thành bệnh, đã rất nguy kịch rồi. Chỉ mong ngươi tới Nữ Nhi Quốc liếc nhìn nàng một lần. Ngươi vì sao không thể thành toàn cho nàng? Không để cho nàng chết được nhắm mắt sao?"

Công Tử Dã thẫn thờ nói: "Ta đi không được! Ta luyện công tẩu hỏa nhập ma, bốn mươi năm công lực đã bị hủy trong chốc lát. Kinh mạch tay chân đều đứt đoạn, cả đời cũng không thể rời bỏ cái sơn động này rồi... Ngươi bảo nàng chết tâm đi!"

Mộ Dung Khuynh Thành có chút kinh ngạc hỏi: "A..aaa... Tại sao lại như vậy? Có phải là ngươi bi thương quá độ hay không, khiến cho Chân khí nghịch chuyển, mới dẫn tới hỏa nhập ma?"

Công Tử Dã lơ đãng nói: "Có lẽ là vậy, ta không quan tâm nữa rồi... Dù sao ta cũng không muốn rời khỏi nơi này, sớm muộn gì cũng phải xuống Diêm la điện báo danh, hãy để cho ta một mình cô độc sống hết quãng đời còn lại đi!"

Mộ Dung Khuynh Thành quay đầu đối với Công Tử Ngạo nói: "Cha ngươi tẩu hỏa nhập ma rồi, tại sao không nói sớm chứ?"

Công Tử Ngạo mặt đầy kinh ngạc: "Ta cũng như người giờ phút này mới biết thôi! Cha ta ngày hôm qua tổ chức họp vẫn còn rất tốt. Chúng ta cũng không phát hiện người có gì không ổn..." Ngoại trừ làm loạn uyên ương ra, Công Tử Ngạo đem một câu cuối cùng nuốt trở lại trong bụng rồi!

Mộ Dung Khuynh Thành suy nghĩ một chút, lại khẩn thiết nói: "Nữ Nhi Quốc chúng ta có một suối nước nóng thần kỳ. Chuyên trị tẩu hỏa nhập ma, chỉ cần ở trong đó ngâm ba ngày ba đêm, liền có thể chữa trị khỏi rối loạn nội tức. Nhanh chóng khôi phục công lực... Ngươi nói cha ngươi đến thử một lần đi!"

Công Tử Ngạo mở miệng kêu một tiếng: "Cha..."

Công Tử Dã lạnh lùng nói: "Khỏi cần đối với ta tạo thêm bất kỳ ân huệ hoặc lợi ích gì... Lão phu tâm chết như nước, tuyệt sẽ không cảm động!"

Mộ Dung Khuynh Thành cười khổ nói: "Tỷ tỷ của ta vì ngươi mà ngã bệnh, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu: Ngươi muốn thế nào mới chịu cưới nàng?"

Công Tử Dã như đinh chém sắt nói: "Miễn đi! Cuộc đời này ta chỉ yêu một mình Hoàng Tuyết. Dù nàng đã chết nhưng ta cũng vẫn trung tình...Lui một vạn bước mà nói, ngươi có thể gả cho nhi tử của ta làm Minh Chủ phu nhân. Còn muốn ta cưới tỷ tỷ ngươi là tuyệt đối không thể!"

Rồi bỗng nhiên hắn âm dương quái khí cười như điên một tiếng nói "Đúng rồi... Mục tiêu các ngươi không phải là muốn Ngự Kiếm Sơn Trang cùng Nữ Nhi Quốc làm thông gia sao? Tại sao ta phải cưới tỷ tỷ ngươi đây? Ngươi trực tiếp gả cho nhi tử của ta không được sao?"

Mộ Dung Khuynh Thành dường như bị kinh hãi hỏi lại: "Lão trang chủ, ngươi có phải hồ đồ rồi hay không? Ta hiện nay 27 tuổi rồi, ước chừng so với nhi tử của ngươi lớn mười tuổi đấy nha, ngươi cảm thấy hai chúng ta thích hợp sao?"

Công Tử Dã hừ một tiếng nói: "Ái tình nào biết phân biệt tuổi tác! Có cái gì không thích hợp chứ? Ngươi dám gả, nhi tử ta liền dám cưới!"

Mộ Dung Khuynh Thành suy tư chốc lát, thở dài dằng dặc, sau đó ung dung nói: "Thế thì phóng ngựa tới đi! Người Nữ Nhi Quốc chúng ta dám yêu dám hận, dám làm dám chịu, nào có cái gì mà không dám?"

Công Tử Ngạo đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lấp lóe nhìn chăm chú vào Mộ Dung Khuynh Thành: "Ngươi..."

Mộ Dung Khuynh Thành ẩn tình thầm kín mà hỏi "Phụ thân ngươi kêu ngươi cưới ta nè, ngươi nguyện ý hay không?"

Công Tử Ngạo trầm mặc nửa ngày, mới chậm rãi nói: "Cúng kính không bằng tuân mệnh!"

Mộ Dung Khuynh Thành nhìn bộ dạng hắn theo lệnh mà làm, rất lâu mới than nhẹ một tiếng: "Cũng được... Ta thấy ngươi múa đơn một mình, cảm thấy đáng thương! Quốc gia ta có một môn thần công tuyệt học gọi là Dữ Lang Cộng Vũ. Phu thê có thể hợp thể Song Tu, như vậy ngươi sẽ không cô đơn nữa rồi!"

Công Tử Ngạo nhíu mày lại: "Dữ Lang Cộng Vũ?"

Trong sơn động lại truyền ra thanh âm Công Tử Dã lãnh đạm như băng: "Đây là một môn võ công thượng thừa nhất Nữ Nhi Quốc. Nếu ngươi luyện thành, không chỉ có thể nắm chắc vị trí Võ Lâm Minh Chủ, mà còn có được toàn bộ thiên hạ! Tây Vực Nữ Nhi Quốc có kho báu nhiều không đếm hết. Ngươi cưới Mộ Dung cô nương, liền như hổ thêm cánh! Có được giang sơn xã tắc dễ như trở bàn tay ------ "

Công Tử Ngạo cay đắng trong lòng âm thầm phản bác: "Ta mất đi Yên Nhiên, lấy được toàn bộ thiên hạ thì lợi ích gì đây? Yên Nhiên chính là cả thế giới của ta. Nếu như không có nàng, cuộc đời này ta còn có gì ý nghĩa? Cha, ta không muốn giang sơn xã tắc, ta chỉ muốn mỹ nhân A..aaa!"

Lời đã đến khóe miệng, nhưng hắn cuối cùng lại nói không ra.

Ngự Kiếm Sơn Trang môn quy cực nghiêm, một điều trong đó là cấm chỉ vi phạm mệnh lệnh Sư trưởng!

Cho nên, trong tư tưởng hắn đối với phụ thân ban hôn có rất nhiều bất mãn. Nhưng vẫn đành phải im hơi lặng tiếng, ngậm bồ hòn làm ngọt!

Bạn đang đọc Thần Kiếm Độ Ma của Nạp lan lăng sương trứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bạchyđộngã
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.