Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảnh sát (2)

Phiên bản Dịch · 1151 chữ

Giang Phong từ khu dạy học đi bộ tới khu sinh hoạt, hẹn gặp ở dưới ký túc xá của Mã Thạch Lạc. Vừa bước vào cổng trường, hắn đã thấy một đám đông đang tiến về phía mình.

Nam sinh dẫn đầu nhìn có chút quen mắt, vạt áo rộng thùng thình được cài vào thắt lưng, trên đầu buộc một chiếc khăn trắng, ăn mặc không ra thể thống gì. Dẫn theo cả trăm người từ ký túc xá đi tới.

Giang Phong đối mặt với cảnh tượng như đang chuẩn bị đánh nhau, dừng bước định đi vòng qua. Kết quả là đối phương đã khí thế hùng hổ gọi hắn lại:

"Giang Phong? Sao cậu lại ở đây?"

Giang Phong lẳng lặng nhìn người kia.

Trương Dương Dương:

"….."

"Trương Dương Dương!"

Trương Dương Dương tuyệt vọng kêu lên:

"Lớp trưởng của cậu!! Hôm qua cậu còn giao đồ ăn cho tôi mà!"

"Ồ, lớp trưởng."

Giang Phong gật đầu:

"Tôi biết."

Trương Dương Dương tố cáo:

"Cậu nói dối!"

Ánh mắt kia của cậu rõ ràng là không nhớ ra!

Mã Thạch Lạc đứng sau lưng hắn, không rời nửa bước, khiến Giang Phong cảm thấy cái cổ rồi sau lưng có chút lạnh.

Nam sinh đứng sau Trương Dương Dương đã giơ loa lên nói:

"Bọn tôi đi trước đây! Bọn tôi đến trạm phát thanh của trường, các cậu đến phía tây cổng trường. Gọi được người rồi thì đến thư viện nhé."

Trương Dương Dương:

"Ồ, được!"

Mã Thạch Lạc đột nhiên nói:

"Tấm bảng họ cầm viết tên tôi."

Giang Phong liền chỉ vào hỏi:

"Các cậu định làm gì?"

"Tôi rất phẫn nộ!"

Trương Dương Dương hét lớn:

"Cậu mau xem vòng bạn bè trên Wechat của tôi, trên đó viết rất rõ ràng. Lã Quyền, tên cầm thú kia quấy rối tình dục học sinh, còn hợp tác với nhà trường ép nạn nhân đến chết. Không biết là báo thù thế nào, tóm lại mấy người liên quan giờ đều đang nằm viện. Sáng nay, ba người lên tin tức xã hội đều là từ vụ này!"

Giang Phong ngạc nhiên:

"Nhà trường thừa nhận rồi à?"

"Làm gì có chuyện đó?! Là sinh viên tự nghe được! Có sinh viên đã tốt nghiệp cũng đứng ra thừa nhận."

Trương Dương Dương nghiến răng:

"Nếu nhà trường thừa nhận thì tốt rồi. Vừa rồi tôi gọi điện hỏi hiệu trưởng, ông ta hoàn toàn phủ nhận chuyện này, ngay lập tức bảo quản trị viên xóa bài trên mạng trường, yêu cầu giáo viên phụ đạo cấm ngôn hết mọi sinh viên liên quan trong nhóm trường. Còn bảo trạm phát thanh trường thông báo, nếu còn có ai tiếp tục lan truyền tin đồn, học sinh liên quan sẽ bị xử lý kỷ luật. Nữ sinh bị quấy rối không chỉ có một người, sau khi nhà trường bắt đầu kiểm soát dư luận, họ tức tối đến không nhịn nổi nữa mới dũng cảm đứng ra. Mẹ kiếp, thật là quá độc ác! Tôi quá thất vọng!"

Trương Dương Dương mắt đỏ hoe nói:

"Ông ta còn hỏi tôi là ai, tôi sợ ông ta chắc? Tôi nói tôi là Giang Phong!"

Giang Phong:

"??"

Trương Dương Dương kéo chiếc khăn trên trán xuống, dùng lực hất một cái:

"Ông ta vậy mà nói sẽ đuổi học tôi!"

Giang Phong:

"…..."

Trương Dương Dương thấy hắn không có phản ứng gì, bèn nói:

"Lừa cậu thôi, tôi nói tôi là cảnh sát. Dù sao tôi cũng vừa mới báo cảnh sát rồi."

Mặt mày Giang Phong không cảm xúc.

"Mọi chuyện khác đều là thật đấy! Không tin cậu lên Weibo mà xem, bọn tôi đã quyết định chuyển địa điểm rồi, bây giờ qua đó kêu gọi các sinh viên khác!"

Trương Dương Dương vỗ tay hắn:

"Đi cùng bọn tôi nhé?"

"Đừng đánh nhau."

Giang Phong nói:

"Tôi còn có việc."

Trương Dương Dương gật đầu:

"Không đánh nhau, trong lòng bọn tôi có tính toán mà, chỉ ngồi biểu tình thôi. Thôi được rồi, tôi đi trước đây. Dù sao cậu cũng cẩn thận, chú ý an toàn, cẩn thận đừng để lộ thân phận."

Giang Phong:

"….."

Hắn vốn không thuộc tổ chức của họ, cũng không tham gia chuyện này, sợ gì mà lộ thân phận?!

Giang Phong đến dưới ký túc xá của Mã Thạch Lạc, Trữ Huyền Lương vẫn chưa tới.

Lúc này trước cổng đã không còn nhiều người, cô đi một vòng quanh, lại nghe thấy từ bãi đỗ xe bên cạnh thỉnh thoảng vang lên tiếng nói chuyện.

"Đúng vậy đại sư, nữ quỷ kia rất hung dữ, lột da người sống, đã hại chết sáu người rồi! Một giáo sư của trường chúng tôi hôm nay cũng chết rồi."

"Chúng tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra! Cô ta toàn nói dối, lại còn ham hư vinh, lúc đó nhiều sinh viên đứng ra làm chứng như vậy, theo quy định của trường, cô ta phải bị khuyên thôi học, nhà trường thấy cô ta còn trẻ tiền đồ vô lượng nên không nhẫn tâm mà chỉ xử lý nhẹ, kết quả là cô ta lại nghĩ thế đấy!"

"Với ma quỷ thì chẳng có lý lẽ gì để nói!"

"Đây là có người muốn bôi nhọ hình tượng của trường chúng tôi! Chuyện này thường xuyên xảy ra, năm nào cũng có! Sinh viên là dễ bị kích động nhất, tôi cũng sợ bọn chúng kích động quá mà làm sai."

Mã Thạch Lạc nghe thấy vậy thì nổi giận. Người bên trong cảnh giác hỏi:

"Ai đấy!"

Giang Phong liền bước vào.

Bên trong có năm người. Trong đó bốn người mặc vest, một người tóc tai bạc phơ, mặc trường bào, trông có vẻ tiên phong đạo cốt.

Ông ta đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào hướng của Giang Phong, sau đó sắc mặt thay đổi.

Giang Phong biết ông ta xuyên qua mình nhìn thấy Mã Thạch Lạc.

Quả nhiên, người đó lớn tiếng quát và ném một lá bùa:

"Tiểu quỷ, đứng lại!"

Mã Thạch Lạc hoảng sợ quay người bỏ chạy. Giang Phong nhìn lá bùa màu vàng mang theo ánh sáng vàng, như một mũi tên bay tới, dùng tay không chặn lại giữa không trung.

Người đàn ông lớn tuổi kia rõ ràng không ngờ tới chuyện này, đứng sững tại chỗ kêu lên:

"Sao có thể!"

Chỉ trong nháy mắt, Mã Thạch Lạc đã biến mất.

Lãnh đạo trường chạy vội về phía hắn, hét lên:

"Bạn học kia, em làm gì ở đây? Em tên gì!"

Giang Phong thả tay xuống, ném lá bùa đi. Lấy cảm hứng từ Trương Dương Dương, hắn cứng rắn thốt ra hai chữ:

"Cảnh sát."

Bạn đang đọc Thần hồn phán quan của Thối Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dattranth
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.