Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cúi đầu (2)

Phiên bản Dịch · 1402 chữ

Phía sau tòa nhà nguy hiểm.

Khi ba người đã đợi đến mức không còn kiên nhẫn nữa, Phó Duyên cuối cùng cũng chậm chạp đến. Cô lái chiếc xe thể thao màu đỏ của mình, đỗ cách đó trăm mét, chạy chậm qua.

“Chậc.”

Người phụ nữ đeo trường côn tặc lưỡi một tiếng, nói:

“Đàn ông đúng là toàn lũ lợn.”

Hai đạo hữu còn lại:

“.....”

Nằm không cũng ăn đạn, hơi quá đáng rồi đấy.

Thực ra mà nói, Phó Duyên đích thực là kiểu phụ nữ được đàn ông yêu thích, vì vậy dù tính cách có kém một chút, vẫn có thể sống thoải mái.

Người đàn ông mặc vest nói:

“Tiểu Hoàng Ngọc, giải quyết xong chuyện này trước đã rồi cô lại cãi nhau với cô ấy, ở đây rất phiền phức.”

Người phụ nữ tên Hoàng Ngọc hừ một tiếng:

“Anh nghĩ tôi là cô ta chắc?”

Phó Duyên đi đến trước mặt ba người:

“Chờ lâu rồi.”

Ngoại trừ người đàn ông mặc vest, hai người còn lại đều không thèm nhìn cô lấy một cái, lập tức bắt đầu hành động.

Việc đầu tiên là kiểm tra là bức tượng Đằng Xà bị đập vỡ, từng bị báo cáo trong buổi livestream.

Sáu vị trí xung quanh tòa nhà tổng cộng chôn sáu bức tượng, bất kỳ bức nào bị hỏng cũng đều gây ra chuyện lớn.

Tuy nhiên, khi cả nhóm tập trung bên trên hố đất, họ bi thảm phát hiện ra rằng bức tượng thực sự đã vỡ.

Gió xung quanh thổi rất mạnh, Phó Duyên trước đó bị pháp lực phản phệ, giờ ngũ tạng lục phủ đều đau âm ỉ, vẫn chưa hồi phục. Cô hít không khí lẫn cát bụi, tay che ngực ho khan một tiếng.

Người đàn ông đầu đinh ngậm một điếu thuốc, giọng nói hơi mang vẻ châm biếm nói:

“Phó Duyên, nếu cô không khỏe thì đừng đến. Việc lần này không có lương cho cô lấy đâu.”

Người đàn ông mặc vest ho một tiếng, chuyển đề tài nói:

“Bức tượng này, tuyệt dối không thể nào bị người bình thường đập vỡ được.”

Đây không phải là một bức tượng bình thường, kiên cố hơn nhiều so với đá thông thường. Nhìn thì nhỏ, có thể ôm trong lòng, nhưng thực tế nặng hơn năm trăm cân, làm sao có thể bị người ta dùng một cái xẻng đập vỡ?

Phó Duyên hỏi:

“Ai đập vỡ?”

Người đàn ông mặc vest đưa điện thoại qua:

“Người này.”

Đó là một chàng trai mặc áo hoodie đen liền mũ rộng thùng thình, dáng người gầy gò. Hình ảnh có chút mơ hồ, sau khi điều chỉnh độ nét, trông giống như một người bình thường thiếu rèn luyện.

Người đàn ông đầu đinh cúi xuống kiểm tra vết nứt, vỗ tay trầm ngâm nói:

“Ừm… kỳ lạ thật. Thú vị đấy.”

Hoàng Ngọc dậm chân, cảm thấy tứ chi phát lạnh. Lên tiếng hỏi:

“Gần đây thành phố A có không khí lạnh à?”

Người đàn ông mặc vest đáp:

“Không khí lạnh đâu ra?”

Hoàng Ngọc:

“Nếu không có, sao lúc này lại có gió Tây Bắc lớn như vậy?”

Người đàn ông đầu đinh chỉ về hướng họ đến:

“Không phải, khi chúng ta đứng ở đó, gió thổi rõ ràng là gió Đông Nam mà.”

Cả nhóm nhìn về phía tòa nhà.

Cũng có nghĩa là không phải gió từ hướng nào thổi tới, mà là không khí liên tục đổ về tòa nhà nguy hiểm này.

Người đàn ông mặc vest lên tiếng:

“Đi thôi, vào trong.”

Bốn người bước vào tòa nhà, tòa nhà thương mại trống trải này trông có vẻ đặc biệt yên tĩnh. Tuy nhiên, trong mắt họ, cả tòa nhà đều mờ mịt, cách nhau một mét là không thể nhìn rõ cảnh tượng thực sự, trên lầu còn không ngừng vang lên tiếng cười đùa.

Phó Duyên lấy ra một lá bùa gió, làm luồng khí lưu động.

Người đàn ông mặc vest lấy ra la bàn, bắt đầu tìm người sống trong tòa nhà.

“Ở đây có một người.”

Hoàng Ngọc kéo một người ra từ bên cạnh tay vịn cầu thang, ném xuống đất:

“Vẫn còn sống, vận khí không tệ.”

Người này có lẽ ngất quá nhanh, quỷ ở đây không có thù oán gì với cậu ta, pháp lực không đủ, cũng không thể đánh cắp tên cậu ta, chỉ có thể tạm thời bỏ qua.

Vì vậy, nhát gan một chút cũng không phải là không có lợi.

Người đàn ông mặc vest cúi xuống, trong miệng niệm hai câu, gõ nhẹ vào trán cậu ta.

Chàng trai trẻ ngất xỉu đột nhiên mở mắt, thấp giọng lẩm bẩm:

“Giao hàng… giao hàng…”

Chưa nói được thêm từ thứ hai lại ngất đi.

Người đàn ông đầu đinh:

“... Cậu ta đây là đói đến ngất xỉu à?”

“Không, kế hoạch livestream của họ là lừa người giao đồ ăn đến rồi tiến hành chơi khăm.”

Hoàng Ngọc nói:

“Cậu ta chắc là đang nhắc đến người giao đồ ăn đó.”

Phó Duyên nghe thấy từ “giao đồ ăn”, trong đầu liền hiện lên một khuôn mặt. Nghĩ bụng làm sao có chuyện trùng hợp như vậy, lại gạt đi.

Người đàn ông mặc vest tính ra vị trí của những người còn lại, nói:

“Tầng ba, đi thôi.”

Người đàn ông đầu đinh vác chàng trai ngất xỉu lên vai, theo sau họ đi lên lầu.

Khi họ di chuyển, những con tiểu quỷ xung quanh đều tự động tản ra, không dám cản đường.

Dù là họ, tiếp cận nơi đây cũng vẫn thấy rùng mình. Dù sao, trong tòa nhà này không chỉ có những con tiểu quỷ nhát gan.

Thuận lợi tìm thấy phòng trên tầng ba, người đàn ông mặc vest đi đầu dừng lại ở cửa, cạnh cửa còn đặt hai túi lớn đựng hộp cơm, chứng tỏ người giao đồ ăn đã lên đây. Người trong phòng đều ngã xuống đất, thở thoi thóp.

Kiểm tra một lượt, vẫn còn dấu hiệu sự sống, tạm thời vứt đó không quản.

Người đàn ông đầu đinh đặt chàng trai xuống, để nhóm người gây rắc rối nằm ngay ngắn cạnh nhau.

Hoàng Ngọc đếm:

“Trong phòng có mười người, cộng với người dưới lầu là mười một. Nhưng họ rõ ràng có mười hai người đến, thêm người giao đồ ăn thì phải là mười ba mới đúng. Vậy hai người kia đâu?”

Họ đi vòng từ phía sau tòa nhà nguy hiểm qua đây nên không thấy xe của Lưu Quân Lộ đỗ ở đầu phố phía trước. Nếu không sẽ biết thực tế là thiếu ba người.

Mà gã mặc áo đen, dùng xẻng đập vỡ bức tượng rắn thần vẫn còn ở đây. Hoàng Ngọc mò mẫm, rút ra từ lưng anh ta một sợi tóc dài không thuộc về anh ta. Hơn phân nửa là bị lợi dụng.

Người đàn ông mặc vest cau mày, tiếp tục tính toán.

Tuy nhiên, la bàn tạm thời không có phản ứng nào khác, chứng tỏ đối phương đã dùng thủ đoạn nhất định để che giấu hành tung.

Có vẻ là người cùng nghề.

Quả nhiên, Phó Duyên lục tìm từ trong góc ra một tờ bùa màu đỏ.

“Nhìn đồ hình trên đó, xung quanh có lẽ vẫn còn. Đây là trận pháp mê trận, chắc có năm tờ.”

Phó Duyên nói:

“Sáu tượng trấn thủ bị vỡ mất một, dưới đất có không ít lệ quỷ đang vội vã trồi lên. Người giao đồ ăn không ở đây, có lẽ bị bắt đi làm vật tế, khả năng cao gặp nguy hiểm rồi. Chúng ta phải nhanh chóng đến đó.”

Người đàn ông đầu đinh tiếc nuối:

“Hy vọng cậu ta chưa bị dọa chết.”

Với một động tác xé bùa của Phó Duyên, Giang Phong và Lưu Quân Lộ cuối cùng cũng thoát khỏi vòng luẩn quẩn của họ.

Nhìn thấy ký hiệu trên tường từ “3” biến thành “4”, Lưu Quân Lộ xúc động đến nức nở, suýt chút nữa đã bị dọa sợ đến mức chết lần thứ hai rồi.

Giang Phong:

“…..”

Hắn cần con quỷ này mà làm gì?

Bạn đang đọc Thần hồn phán quan của Thối Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dattranth
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.