Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đốt

Tiểu thuyết gốc · 1545 chữ

Bắt đầu ca làm việc, Trần Hoàng phát hiện ra nếu gọi điện thoại ra ngoài, bên kia đầu dây chỉ là những tiếng ù ù liên tục, căn bản không có biện phát liên lạc ra ngoài. Thậm chí hắn đã từng cầu cứu trên mạng xã hội, nhưng hắn thân như hãm vào trong lồng kính. Có thể nhìn nhưng không thể tương tác trên mạng xã hội.

La Tố Nhất đã từng nói, công ty lần trước hắn vào làm nhân viên có rất nhiều đài máy tính, nhưng khi La Tố Nhất mở máy lên thì tất cả chỉ là một màu trắng xóa cả màn hình, căn bản không sử dụng được.

"Xem ra, vẫn phải sống sót 100 ngày."

Trần Hoàng khẽ thở dài, hai mắt ngưng thần nhìn về phía camera, hắn vô cùng tập chung, như sợ rằng bỏ xót cái gì đó.

Hắn thật đúng là sợ, lần ngủ quên hôm trước đã để cái cửa phòng số 2 mở ra quá lâu, suýt nữa đã chú định cho kết cục của hắn. Thứ kia đa đến gần sát tay nắm cửa rồi, đợi thêm năm mười phút nữa nó sẽ xông ra ngoài.

“Cửa phòng số 2 không được mở ra, nếu phát hiện hãy nhanh chóng đóng khoá vào. Lưu ý, không bước vào.”

“Phòng số 9 tuyệt đối không được mở cửa. Nếu cửa mở, vào phòng số 5 và khoá cửa lại, chờ tới khi hết ca. Lưu ý, luôn giữ toàn bộ đèn trong phòng số 5 sáng.”

"Trong phòng số 1 có một cái radio, trước 2h đem radio mở lên. Nếu không có thanh âm, ra ngoài và đóng cửa. Nếu có tiếng rè, khóa cửa lại và đi ra. Nếu có tiếng nói, trốn cho đến hết ca."

"Nếu camera bị nhiễu, khóa cửa phòng bảo vệ lại và trốn dưới gầm bàn cho đến hết ca."

Bốn quy tắc này trực tiếp có liên quan tới sinh tử của hắn. Phòng số 2 có nhốt thứ sở hữu khuôn mặt quái dị kia, mỗi khi cửa mở nó sẽ ra ngoài, nhưng nó cũng cần thời gian, nếu trước thời hạn đem cửa đóng vào thì có thể nhốt được nó, xem như là quy tắc đối với hắn bảo vệ.

Phòng số 9 tình huống giống như phòng số 2, nhưng ở một mức độ cao hơn nhiều. Nhưng còn phần liên kết với phòng số 5 thì hắn vẫn chưa thể suy đoán ra được.

Cái radio trong phòng số 1, Trần Hoàng nghĩ nó như một công cụ xác nhận hay nhận diện đại loại thế, tất nhiên là không dành cho con người. Mức độ nguy hiểm thông qua âm thanh phát ra.

Hắn không biết rằng làm thế nào mà camera có thể bị nhiễu, đó không phải phần quan trọng, Quan trọng là trong quy tắc này đã lộ ra thông tin, đó chính là phòng bảo vệ có thể bảo vệ cho hắn, hoặc ít nhất là chống cự chúng.

Còn về camera bị nhiễu, chắc nó cũng tương tự như cái radio, sẽ thay đổi hiện trạng khi có gì đó xảy ra. Là tín hiệu cảnh báo nguy hiểm.

Nhưng mà, Trần Hoàng còn lưu ý một điều.

La Tố Nhất đã từng nói như thế này.

"Phá vỡ quy tắc chưa chắc đã là đường chết."

"Tuân thủ quy tắc không hẳn là đường sống."

Cuối cùng, chính là thân phận của La Tố Nhất.

Anh ta nói với hắn là người đã từng thoát ra khỏi thứ này, đó có thể không sai, nhưng La Tố Nhất hiểu quá rõ, biết quá nhiều., hoàn toàn không chỉ đơn giản như vậy.

Hết thảy những điều này, đều như sương mù bao phủ xung quanh Trần Hoàng, hết thảy đều mờ mịt không rõ. Chỉ có thể chính hắn đi dò tìm.

Trần Hoàng hai ngón tay day day phần trán, con người lờ đờ mệt mỏi. Suy nghĩ quá nhiều cùng liên tục nhìn camera trong suốt nửa giờ đã khiến hắn hơi đuối sức. Cũng không phải do Trần Hoàng yếu, mà do liên tục bị quấy nhiễu tinh thần bởi ác mộng.

Nhìn đồng hồ đã là 12h kém, Trần Hoàng đem áo khoác phủ lên người, tay trái cầm đèn pin, tay phải cầm một cây gậy, bước ra khỏi phòng bảo vệ.

Địa điểm đầu tiên là phòng số 1, hắn đem đèn pin rọi khắp phòng kiểm tra, sau đó mới đem radio bật lên.

Radio không có một âm thanh nào cả, Trần Hoàng thở phào một hơi.

Tiếp theo hắn đến là phòng số 4. Từ gần một tháng nay, trong phòng xuất hiện một vũng nước đọng, bất kể qua bao lâu thì vũng nước vẫn không ngấm xuống dù sàn này là sàn gỗ hay bay hơi đi. Trần Hoàng ngờ ngợi rằng nhất định có gì quỷ quái nên cũng không đi đụng vào nó.

Xả nước vào bồn hoàn tất, hắn đi ra ngoài, trong ánh mắt lướt qua của mình, Trần Hoàng thấy được cái cốc ở trên bàn có nhiễm một tầng hơi nước mỏng.

Một điều bất thường, nhưng nó quá nhỏ để hắn có thể chú ý tới.

Địa điểm cuối cùng, nhà kho cuối dãy.

Mỗi laanf vào đây, nhà kho lại thay đổi từng chút một, nhiều thứ mới đã được thêm vào. Bắt đầu chỉ là một chút đồ gia dụng, sau đó thêm sách báo, hãi nhất cũng là bức chân dung kia. Nên có thêm đồ vật mới hắn cũng chẳng có gì lạ.

Bất quá, khamns phá ra chân tướng về sau, bất kì những gì kì lạ trong này đều đáng được suy nghĩ sâu xa.

Trần Hoàng mở cửa kho, đem đèn pin chiếu lên, giật mình suýt nữa thì làm rơi.

Trong phòng vẫn là đống đồ đạc như cũ, nhưng trên tường xung quanh bốn phía căn phòng treo đầy những bức tranh. Chúng không phải những bức tranh treo trên tường như trong các buổi triển lãm, nó rất kì dị, rất quái đản, hoàn toàn bất bình thường, giống như những bức vẽ của người bị tâm thần vẽ ra vậy. Có vẽ, phong cảnh, vẽ đồ vật, vẽ con người, vẽ chân dung, nhưng nó không đúng.

Trần Hoàng không biết tại sao trong đầu mình lại lý giải thế này, nhưng hắn có cảm giác những bức vẽ này, chúng không đúng.

Trần Hoàng đột nhiên vỗ trán, trong nháy mắt suy nghĩ nhảy loạn biến mất, khôi phục lại bình tĩnh.

Hắn đột nhiên hiểu một dụng ý.

Sở dĩ hắn cảm thấy nó quái dị, nó không đúng, bởi vì hắn so với người vẽ bị lệch nhau về thế giới quan.

Khác nhau cách nhìn, khác nhau tầm mắt, đương nhiên sẽ khác nhau.

Nhưng nó vẫn chưa là gì cả. Chân chính đáng sợ, là những bức tranh này sắp xếp giống như tạo thành một loại mãnh liệt tâm lí ám thị, thời thời khắc khắc ảnh hưởng đến hắn. Những cái ảnh hưởng này sẽ ngày một chồng lên, vặn vẹo thế giới quan của hắn, vặn vẹo tâm trí của hắn, gần giống như việc tẩy não vậy. Cộng thêm cái áp lực kinh khủng đến từ cái nhà trọn này, cùng với sự quấy nhiễu liên hồi của những cơn ác mộng.

Trần Hoàng thật không thể tưởng tượng được, nếu một con người bình thường bị ném vào hoàn cảnh thế này thì dù có sống sót được qua 100 ngày, họ sẽ biến thành thứ gì?

Trần Hoàng có thể tự nhận mình tâm trí kiên định hơn người thường, nhưng hơn người thường cũng chỉ là người mà thôi.

Trần Hoàng giống như hạ quyết tâm, hắn đem toàn bộ bức tranh tháo xuống. cột chúng lại thành hai chồng để tiện tay mang lên. sau đó mới đi phủ bạt lên những đồ vật còn lại.

Trong quy định, hắn không được phép tác động đến đồ vật trong kho, không được nhìn loạn, chỉ có thể phủ bạt lên chúng.

"Phá vỡ quy tắc chưa chắc là đường chết."

"Tuân thủ quy tắc chưa hẳn là đường sống."

La Tố Nhất đã từng thâm ý nhắc nhở hắn một câu như thế này. Hắn dự đoán, những bức tranh này có lẽ là như La Tố Nhất nói, chính là đường chết.

Trần Hoàng đem tranh mang ra cái sân lớn giữa khu nhà và phòng bảo vệ, hắn lấy từ túi áo lấy bật lửa, châm lửa vào tranh.

Ánh lửa dần lớn lên, trong đêm tối chiếu rọi vào mắt Trần Hoàng, hắn nhắm mắt lại, dường như có thể từ bên trong đống lửa kia nghe được những tiếng gào thét điên loạn. Hắn cứ đứng nhìn mãi, cho đến khi ánh lửa lụi tàn, trước mặt hắn chỉ còn lại một đống than cốc.

"Khó nói..."

Trần Hoàng trong miệng toát ra một câu khó hiểu, hắn cũng không tiếp tục, trở về phòng bảo vệ.

Đêm còn rất dài.

Bạn đang đọc Thần Dị Hư Không sáng tác bởi Blasphemos
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Blasphemos
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.