Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dị dạng

Tiểu thuyết gốc · 1342 chữ

Trần Hoàng đặt mông xuống ghế thở hổn hển, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Đã lâu lắm rồi hắn không có vận động mạnh như thế này.

Cảm nhận từng cơn mỏi nhức đến từ các thớ cơ, hắn bây giờ cũng đã bình tâm lại, đã không còn sợ hãi như trước.

Phỏng đoán cuối cùng cũng chỉ là phỏng đoán.

Trần Hoàng dù sao cũng đã thấm nhuần tư tưởng vô thần, tin vào khoa học. Đối với những chuyện thần bí đều có phản ứng gạt bỏ.

Ngắn gọn là, hắn chưa tin.

Hắn đứng dậy vươn vai, hai mắt chú ý về phía camera.

"Vẫn là không có gì."

Thỉnh thoảng, cửa phòng số 2 mở ra, nhưng không có gì xảy ra về sau nên hắn vẫn có dũng khí đóng lại, nhiều lần lặp lại như vậy nên đối với phòng số 2 đã không còn sợ đầu sợ đuôi như trước.

Bất quá, hắn vẫn không dám bước nửa bước vào trong phòng.

Vì vậy để đóng cửa, Trần Hoàng đặc biệt chế ra một cái gậy dài chừng 1m, trên đầu gậy có gắn một cái móc và một cái đèn nhỏ. Đèn nhỏ để soi sáng, cái móc sẽ móc vào tay nắm cửa còn hắn chỉ việc kéo lại, khóa cửa là xong việc.

Quan sát camera một hồi, vẫn không có gì lạ thường phát sinh. Trần Hoàng tựa lưng vào ghế, bắt đầu thói quen lướt mạng.

Chỉ khi đồng hồ đẫ gần sát đến 12h, hắn mới ngừng lại, đi ra cửa phòng bảo vệ tiến về phòng số 4.

Nhiệm vụ, đổ đầy nước bồn tắm.

Mở cửa ra, Trần Hoàng như thường lệ xe nhẹ đường quen làm việc, nhưng hôm nay mọi thứ không giống mọi hôm cho lắm.

Thình lình ở giữa sàn nhà, cách cửa ra vào có vài mét, xuất hiện một vũng nước.

Bước chân của hắn ngừng lại. Nhìn chòng chọc vào vững nước.

Nếu là Trần Hoàng của ban đầu có lẽ sẽ không để ý, bỏ qua. Nhưng Trần Hoàng hiện giờ lại phá lệ nhạy cảm.

Bất kì một thay đổi nào, dù là nhỏ bé không đáng kể cũng được hắn đặt vào trong mắt.

Hắn vững tin mình là một con người có chủ nghĩa vô thần, vững tin vào khoa học. Nhưng đây không phải là xuất phát từ niềm tin đó, mà xuất phát từ bản năng của một sinh vật.

Lý trí nói cho hắn biết đây chỉ là một vũng nước bình thường, thứ này không thể hại mình thế nào. Nhưng hắn vẫn ngừng lại.

Hắn vòng qua vũng nước, duy trì một khoảng cách nhất định, đôi mắt liên tục dò xét xung quanh.

Vào đến nhà tắm, Trần Hoàng bật vòi nước lên, đột ngột ngó ra ngoài.

Vẫn không có bất kì dị thường nào.

"Thật ngớ ngẩn, may mà chỉ có một mình ở đây,"

Nghĩ lại một loạt hoạt động ấu trĩ vừa nãy, Trần Hoàng cơ mặt liên tục co giật.

Cũng không thể trách hắn a, dù sao hôm nay cũng là bị nhận sợ. Đối với người đang trong thời kì nhạy cảm, bất kì thứ gì khác thường cũng có thể tác động vào.

Bồn tắm đã gần tràn, Trần Hoàng tắt vòi nước và đi ra, đường về vẫn vòng qua vũng nước đọng.

Hắn vừa ra khỏi phòng số 4 thì bước chân ngay lập tức chuyển hướng về phòng số 1. Lần này, hắn quyết định đem toàn bộ nhiệm vụ chỉ định làm xong hết, sau đó trốn tiệt vào trong phòng bảo vệ đến hết ca.

Nhiệm vụ, bật radio phòng số 1.

Trần Hoàng bước vào phòng số 1, vẫn là không khí ngột ngạt như mọi khi, hắn tiến thẳng đến cái tủ đầu giường cầm radio bật lên. Radio vẫn như thường lệ im lặng, không có một thanh âm phát ra.

Nhưng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một âm thanh quái lạ rơi vào trong tai.

Rè... rè... rè... rè....

Âm thanh không lớn, ngắt quãng liên hồi, nhưng lại khiến tâm thần Trần Hoàng run lên.

Từ lần đầu tiên bật radio, không có một tiếng động nào cả, hắn còn tưởng rằng cái radi này đã bị hỏng rồi, nhưng hôm nay lại phát ra tiếng.

Trùng hợp?

Hắn cũng không muốn nghĩ nữa, lập tức đi ra khỏi phòng.

"Đúng rồi, khóa cửa, phải khóa cửa."

Hắn đóng sầm cửa lại chìa khóa xoành xoạch khóa vào. Bước chân nhanh đến nhà kho cuối dãy.

"Tuyệt đối đừng thêm điều gì lạ lùng nữa, tuyệt đối!"

Thình lình ở bức tường đối diện cửa vào nhà kho có một bức tranh được treo ở đấy. Bức tranh chân dung ngay phía đối diện cửa ra vào, tưởng như có ai đó bị bóng tối che kín mặt đang đứng chờ ở trước cửa.

Khỏi phải nói Trần Hoàng lúc đó sợ như thế nào, trái tim của hắn gần như đã nhảy khỏi lòng ngực. Phát hiện ra đó chỉ là một bức tranh về sau, sợ hãi trong lòng đã bị một cỗ lửa giận bùng lên nuốt chửng.

"Con mẹ nó!"

"Các người chơi tôi!"

Nếu toàn bộ những điều trên là ai đó bày ra trò đùa. Trần Hoàng thề sẽ đem kẻ đó mạt sát xuống đất hung hăng đánh một trận!

Đem toàn bộ đồ đạc trùm kín về sau, Hắn khóa cửa phòng lại, hộc tốc chạy một mạch về phòng bảo vệ.

"Quả nhiên, phòng bảo vệ là nhất!"

Cảm nhận được xúc cảm đến từ cái ghế da, Trần Hoàng như được giải thoát, thừ người trên ghế, lấy điện thoại ra bắt đầu lướt mạng.

Thời gian trôi qua đến 3h sáng, hắn cảm thấy trong người rệu rạo, mí mắt cứ chực cụp xuống, một cơn buồn ngủ ập đến.

Đó cũng là hệ quả của việc bị ác mộng quấy rầy trong một thời gian dài, hắn tuy vẫn ngủ đủ giấc, nhưng điều đó không thể bù đpắ được sự mỏi mệt của tinh thần và cảm xúc, lại thêm hôm nay chịu kích thích, mới khiến hắn buồn ngủ.

Trần Hoàng cảm nhận được sức nặng của đôi mắt đang tăng dần lên, hắn cuối cùng bị cơn buồn ngủ chiếm hữu.

Hắn đang đứng, xung quanh là bóng đêm vô tận.

Lại là cơn ác mộng kia.

Trần Hoàng ánh mắt đờ đẫn, dường như không phân biệt được đâu là thực đâu là ảo, chạy một cách bất định.

Chạy thẳng, quẹo trái, rẽ ngoặt, đi ngược,... đủ mọi loại kiểu chạy, hắn không biết đã chạy xa được bao nhiêu, nhưng trên khuôn mặt đờ đẫn của hắn vẻ tuyệt vọng và sợ hãi ngày càng sâu. Che đến khi một đôi tay từ hắc ám vươn ra, bóp lấy cổ Trần Hoàng.

"Phốc... !"

Hắn giật bắn dậy, khuôn mặt nhăn nhó, nhưng rất nhanh đem cảm xúc bình ổn lại.

Nhìn đồng hồ đã điểm gần 4h, Trần Hoàng mới vuốt hai mắt, thì thào nói.

"Mình ngủ quên mất một tiếng..."

Hắn đem cơ thể căng cứng do ngủ sai tư thế của mình văn vẹo một hồi, mắt nhìn về màn hình camera.

Trần Hoàng đột nhiên điếng người, một cỗ không thể ức chế nổi sợ hãi bắt đầu tràn lan khắp người hắn.

Từ lúc nào! 5 phát trước, 10 phút trước, hay là 30 phút trước?

Hắn không biết.

Trong màn hình, không biết từ lúc nào cửa phòng số 2 đã mở ra. Hắn có một cảm giác quái dị là dường như, hắn ám đang tràn ra khỏi cửa. Dù là từ camera nhìn ra, Trần Hoàng tóc gáy vẫn có một trận hãi hùng khiếp vía, dường như có cái gì đó đang nhìn chằm chằm vào hắn từ trong đó.

Bạn đang đọc Thần Dị Hư Không sáng tác bởi Blasphemos
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Blasphemos
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.