Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cơ duyên

Tiểu thuyết gốc · 1233 chữ

Lĩnh ngộ một đêm, hắn cũng không có thu hoạch được gì nhiều. Dường như làm chủ thiên địa khó gì hơn hắn tưởng rất nhiều. Làm chủ khác với hoà hợp. Tu luyện đến cảnh giới Thần Vệ Đế, hắn đã có thể cảm nhận, hoà hợp với thiên nhiên nhưng cũng chỉ dừng lại ở hoà hợp mà thôi. Dường như vẫn còn một ẩn số nào đó mà hắn phải tự lĩnh ngộ được ở nơi đây thì mới có thể chân chính làm chủ được thiên địa.

Nói qua một chút về 3 vạn năm qua của hắn. Đâu chỉ đơn giản là dịch chuyển đến rồi tu luyện là ai cũng có thể trở thành Thần Đế như hắn. Tất cả đều có lí do của nó...

Khi bị dịch chuyển đến hành tinh này, hắn đi lang thang trên các con phố để ăn xin. Ở thế giới này cường giả vi tôn, nếu ngươi không thể tu luyện thì ngươi chính là phế vật trong mắt người ở đây. Tất nhiên hắn làm sao biết tu luyện. Vì thế hắn không được nhận vào đâu, còn bị lũ trẻ con nhìn thấy đánh đập, lôi ra làm công cụ luyện tập của chúng mỗi khi nhìn thấy hắn. Bất lực, tủi nhục, lại không thể tu luyện, hắn lang thang trên các nẻo đường vắng bóng người, trên tay cầm một ổ bánh mì thiu. Bước chân vào một con ngõ nhỏ, hắn nhìn thấy một cụ già râu tóc bạc phơ, ngồi bên vệ đường. Ông cũng là người ăn xin như hắn. Chẳng biết ông ngồi đây từ khi nào, có lẽ là từ lâu lắm rồi, chỉ biết rằng cứ đúng 17h chiều, ông lại ngồi đó rồi đến 20h ông lại chống gậy biến mất. Hôm nay ông cũng ở nơi đó nhưng không ngồi mà nằm. Hắn nhìn thấy ông nằm đó, cảm thấy rất tội nghiệp,lại nghĩ đến hoàn cảnh của ông cụ rất giống mình, hắn không khỏi bồi hồi.

Hắn lại gần đỡ ông cụ dậy nhét vào tay ông ổ bánh mì, lại móc hết số linh thạch mà hắn xin được từ những người dân tốt bụng ra cho ông lão. Đoạn, hắn định bước đi thì một cánh tay kéo hắn lại. Là ông lão ấy nhưng ánh mắt của ông ánh lên sự sáng sủa, minh mẫn chứ không còn mờ đục của một kẻ ăn xin như ban nãy. Rồi ông run run nói:

- Long huyết...đúng là long huyết rồi...khoan đã..trời ơi...tiên huyết. Không ngờ lại gặp được con rồng cháu tiên ở nơi này... Không thể tin được. Câu bé, cậu có muốn mạnh hơn không, có muốn trở thành đấng tối thượng của vũ trụ này không.

Hắn ù ù cạc cạc, không hiểu mô tê gì cả cái gì mà con rồng cháu tiên, tối thượng gì đó, hắn không biết. Thế nhưng hắn nghe được chữ"mạnh hơn". Với một kẻ khát khao sức mạnh như hắn thì 2 từ "mạnh hơn" là dụ hoặc lớn nhất.

Nán lại một chút, hắn đáp:

- Có, tôi muốn trở nên mạnh hơn, mạnh hơn nữa nhưng...

Ánh mắt ông lão chợt loé lên một chút nhưng ngay lập tức thu hồi lại:

- Nếu cháu muốn mạnh hơn, cháu hãy đến dãy núi Nhất Long. Đó là nơi chứa đựng cơ duyên của cháu. Ta chỉ nói vậy thôi. Đạt được nó hay không lại phải tùy vào cháu rồi, ta không thể giúp được gì cho cháu nữa.

Nói rồi ông đứng dậy, thu hồi vẻ khốn khổ của mình mà biến thành một ông lão râu tóc bạc phơ, tay cầm cây phất trần. Rồi ông biến mất.

Sau khi bừng tỉnh, hắn không khỏi bất ngờ, hắn vội gọi to:

- Ông lão, ông có thể cho cháu biết họ tên của ông không?

Một tiếng nói truyền vào não hắn:

- Một cái tên đã lâu mà ta không dùng đến thôi. Ta họ Lạc tên Quân. Biết vậy là được.

Ngẩn ngơ một hồi, hắn quyết định mò đường đến dãy núi Nhất Long như lời ông lão nói. Mặc dù vẫn còn nghi ngờ nhưng hắn cũng chẳng thể làm gì khác, thôi thì đánh cược vận mệnh một lần.

Từ hôm đó, hắn vừa đi đường vừa ăn xin. Có hôm hắn cũng không có cái gì bỏ vào bụng. Ăn phải ăn đồ thừa, đồ hỏng, ngủ dưới gốc cây hoặc nằm tại một con hẻm nào đó. Cuộc sống tạm bợ nơi đây mai đó của hắn kéo dài gần một năm. Cuối cùng, hắn cũng đến được dãy núi Nhất Long này. Tuy nhiên, hắn cũng không biết tìm kiếm cơ duyên mà ông lão nói ở nơi nào. Càng lúc hắn càng cảm thấy bất lực vô cùng. " Có lẽ ta nên kiếm một nơi nào đó nằm tạm, bây giờ khuya rồi, tìm cái gì thì để trời sáng" . Nghĩ vậy quyết định đi tìm một nhành cây nào đó ngủ tạm.

Đêm xuống, từng tia sét chớp nhoáng trên bầu trời, gió lạnh thổi làm hắn không thể ngủ được. Bất chợt, hắn nhớ nhà, hắn nhớ ba mẹ, người thân, nhớ những bữa cơm bên gia đình.. Đang miên man suy nghĩ, từng giọt mưa rơi xuống, lạnh cóng người. Thế rồi sấm chớp đầy trời gió rít gào, mưa sối xả. Một tia sét oanh thẳng xuống thân cây nơi hắn nằm.

Đùng....

...

Mở mắt ra, trời đã sáng rồi. Hắn chỉ nhớ đêm qua hắn bị sét đánh chúng. Vậy mà bây giờ hắn vẫn còn sống. Bên cạnh đó, trong người hắn suất hiện một dòng năng lượng chớp động. Thầm cảm thấy hoang mang một hồi, hắn nhìn về phía thân cây bị oanh tạc hôm qua. Từ thân cây có một cái lỗ sâu không thấy đáy hiện ra trước mắt hắn. Nhìn quanh một hồi, từ đâu một cơn gió mạnh mẽ cuốn hắn vào trong lỗ. Hắn lại ngất đi.

...

Tỉnh lại hắn thấy mình đang nằm trong một hang động sâu dưới lòng đất. Bên trên chỉ có một chấm sáng nhỏ. Lúc này hắn mới nhìn lại cơ thể mình. Cơ thể hắn không trầy xước gì cả, không những vậy không khí bên trong này làm hắn khoẻ hơn không ít. Sau khi đánh giá cơ thể một hồi, hắn nhìn xung quanh mình.

Lúc này đây, hắn thấy đây là một nơi thần bí, xung quanh được thắp nến làm sáng cả căn phòng. Nhìn vào ánh nến hắn có cảm giác thư thái dễ chịu đến từ sâu trong linh hồn. Xung quanh bức tường khảm nạm đầy viên châu sáng lấp lánh. Ở ngay chính giữa hang động là một bộ xương. Kì lạ là, bộ xương này mặc một bộ hoàng báo cao quý, đầu đội vương miện, hai bàn tay nâng một chiếc hộp. Hắn lại gần, chạm thử vào chiếc hộp thì bỗng nhiên có một giọng nói vang vọng trong đầu hắn:

- Chúc mừng ngươi đã tìm được truyền thừa của ta. Nếu có bản lĩnh hãy nhỏ máu vào chiếc hộp này....

....

Xin chào ae. Tôi mới tập viết truyện nên bị lỗi khá nhiều. Ae đọc rồi góp ý nhé. Thanks!

Bạn đang đọc Thần Đế trở về sáng tác bởi NDkhiêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NDkhiêm
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 111

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.