Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhiệm vụ mới

Tiểu thuyết gốc · 1405 chữ

- Chào, chủ nhân của Nghịch Long Ngũ Đế Kinh

Hơi giật mình một chút nhưng hắn không hề có chút lo lắng nào cả đơn giản hắn biết giọng nói này. Chỉ thấy sau lưng hắn lúc này là bộ xương khô đầu đội vương miện tinh xảo, người khoác hoàng bào cáo quý, chiếc hộp chứa công pháp Nghịch Long Ngũ Đế Kinh đã bị bộ xương quẳng ra một góc. Giọng nói phát ra từ bộ xương ẩn ẩn mang theo một luồng uy áp của bậc đế vương cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh, khiến người khác khi nghe được tự có cảm giác muốn quỳ xuống. Nhưng hắn là một ngoại lệ. Nói đúng hơn thì hắn cũng cảm thấy được sự uy nghiêm của bộ xương này nhưng càng trên nữa, hắn cảm giác được mình và bộ xương này có gì đó rất rất thân quen và tương đồng.

Đang nghĩ ngợi lung tung, bộ xương lại cất giọng nói:

- Từ giờ ngươi sẽ là chủ nhân của công pháp mà ta mất báo tâm huyết mới sáng tạo ra. Hiện tại cảm thấy thế nào? Không có câu hỏi gì muốn đặt ra cho ta sao?

- Tất nhiên là có, nhiều là đằng khác. Thứ nhất, tại sao người của ta lại mọc ra như thế này? Mặc dù khá đẹp đấy...nhưng nếu mặc bộ giáp này ra ngoài đường không phải là dị hợm sao?

- Hahaha, câu hỏi vớ vẩn. Ngươi còn câu gì nữa không, nói nốt đi ta sẽ giải đáp. Nhưng mà trước hết....

Vừa dứt câu, đột nhiên, Thiên Bảo chợt thấy bộ xương loé lên một luồng sáng chói mắt làm hắn không chịu được buộc phải lui dịch ra xa đề phòng bộ xương khô này dở trò, dù sao cẩn thận vẫn hơn chứ. Nhưng mới cất bước đầu tiên thì bất chợt một hư ảnh hình người hiện ra từ, bay lơ lửng trên không trung, bộ xương lúc này bị luồng sáng đốt thành tro, ngay cả chiếc hoàng bào lẫn vương miện đều chung cảnh ngộ.

Đảo mắt nhìn thân ảnh đang lơ lửng trên không, Thiên Bảo hắn chỉ thấy đây là một thanh niên tầm 26-27 tuổi, cơ thể cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt anh tuấn, mái tóc đen dài chấm vai. Trang phục của người thanh niên này cũng vô cùng kì lạ: đầu đội mũ lông chim cách điệu, thân và chân tay cuốn vải sát da, vai trái vắt một băng vải thả xuống qua đai lưng thành chiếc khố, vai phải choàng một tấm vải tựa hình lá sen có trang trí hoa văn. Dựa theo trí nhớ của Thiên Bảo hắn thì bộ dáng này trông rất giống các vua Hùng trong truyền thuyết của Việt Nam.

Người thanh niên cao lớn đó lăng không đứng đó, tay chắp sau lưng, khí tức thu liễm hoàn toàn, phía sau ẩn ẩn còn nhìn thấy hư ảnh một con rồng vàng. Nhìn người này có vẻ trẻ nhưng hắn biết ở Thần Vệ giới này thì không thể nhìn mặt để đoán tuổi thật được. Biết được điều này, hắn bèn mở miệng dò hỏi:

- Ông là bộ xương khô kia?

- Phải, đó là cơ thể ngày trước của ta.

- Vậy ông sẽ làm gì với tôi? Đừng nói là ông hiện thân lên chỉ để khoe với tôi hình dạng ban đầu của ông nhé!

- Hừ, ngươi nên biết kính trọng tiền bối một chút đi, đừng quên ta là người truyền cho ngươi Nghịch Long Ngũ Đế Kinh công pháp cho ngươi đấy.

- Vậy ông hiện thân lên là để kể công à? Dù sao tôi cũng trải qua khảo nghiệm đáng sợ của nó còn gì?

- Thôi được rồi, ta không chấp nhãi ranh. Vậy...ngươi đã nhận được công pháp tâm đắc của ta thì ngươi cũng phải trả giá một cái gì đó chứ, phải không?

Haizz, quả nhiên có làm thì mới có ăn, làm gì có chuyện miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống, càng không có chuyện miễn phí ai cái gì. Hắn hiểu điều đó, vì thế nên khi hư ảnh kia đề cập đến chuyện này, hắn cũng chỉ biết cầu may thôi, không dám thắc mắc gì. Liếc Thiên Bảo hắn một cái, sau khi không thấy hắn làm ra phản ứng gì, coi như chấp thuận, hư ảnh kia gật gù một chút, lại nói tiếp:

- Ngươi sẽ phải làm theo các nhiệm vụ mà ta đưa ra. Nếu không thể hoàn thành...ngươi sẽ biết chết còn là một thứ xa xỉ đấy.

- Nếu nhiệm vụ đưa ra là bất khả thi thì thế nào? Không công bằng.- hắn ta thầm kêu lên.

- Yên tâm, ta sẽ không bắt ngươi vào chỗ chết đâu. Nhiệm vụ đầu tiên, đạt đến Thần Đế, thống nhất Thần Vệ giới này.

Nói rồi, không để hắn kịp phản ứng gì, hư ảnh đó hoá thành một đạo ánh sáng, chui thẳng vào hải não của hắn, biến mất không dấu tích.

....

Trở lại với hắn hiện tại.

Hư ảnh con rồng vàng kia lại một lần nữa hiện thân ở đây, giọng nói hắn nghe được không gì khác chính là giọng nói của bộ xương khô ở trong động kia. Kể từ lúc giao nhiệm vụ đầu tiên đến nay cũng đã ngót nghét 3 vạn năm nhưng hắn cũng chỉ bắt gặp giọng nói này duy nhất một lần, còn từ đó đến nay thì không có lấy một lần nào. Đến chính hắn còn tưởng bộ xương...à không phải gọi là vị cường giả thần bí kia đã ngoẻo từ đời nào rồi cơ. Ai mà ngờ hắn lại một lần nữa nghe được giọng nói kia ở đây? Thật ra sau 3 vạn năm hắn cũng đã thấy được sự kinh thế hãi tục của bộ công pháp kia, vì vậy, là một kẻ có thù tất báo, có ân tất trả như hắn đã thầm cảm ơn, kính trọng vị tiền bối kia, hắn cũng vô cùng nỗ lực hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao để trả ơn. Nếu không có công pháp từ bộ xương kia, chắc lúc đó còn lang thang làm thằng ăn xin, rồi chết dần chết mòn vì hết thọ nguyên chứ làm gì có cuộc sống và địa vị như hiện tại?

...

Từ cơ thể con rồng vàng kia lại loé lên một luồng sáng. Trong chớp mắt, con rồng to lớn hủy diệt thiên địa kia biến mất, mà khi luồng sáng kia hết thì hiện ra lại là một người trung niên. Trang phục, khuôn mặt của người này giống đến 9 phần vị cường giả giao cho hắn công pháp cùng nhiệm vụ ở Thần Vệ giới, có chăng chỉ là trông già hơn mà thôi. Thấy hắn đang nằm bẹp dúm dưới đất, vị trung niên nhân kia phất tay một cái, cả cơ thể hắn bỗng nhẹ tênh. Lúc này, người trung niên mới mở miệng nói:

- Lâu quá không gặp, tiểu tử ngươi cũng đã mạnh hơn trước một chút rồi đó ha. Chỉ tốn 1 vạn năm để thống lĩnh một hành tinh như Thần Vệ giới, quả nhiên ta không nhìn lầm người. Hiện tại, chắc ngươi đang thắc mắc tại sao ta lại hiện thân sau 3 vạn năm đúng không?

- Phải, thưa tiền bối.

- Thôi, đừng gọi ta như vậy, từ bao giờ tiểu tử ngươi lại biết lễ phép như vậy hả?

- Vậy ta cũng không khách khí nữa. Ông hiện thân lên làm gì, tôi đang ở đâu thế này?

- Nơi ngươi đang đứng là Trái đất năm 2500 TCN theo cách gọi của con người thời nay.

- Là ông đưa tôi tới đây?

- Phải, chính là ta.

- Để làm gì?

- Ngươi có cảm nhận được Nguyên khí ở đây không?

- Tất nhiên là có, nhưng ông hỏi vậy để làm gì?

- Ngươi sẽ có nhiệm vụ mới!

Con ngươi hắn chợt co lại, cuối cùng sau 3 vạn năm hắn lại có nhiệm vụ mới. Không vội vàng, hắn lấy lại bình tĩnh, hỏi lại:

- Vậy thì liên quan gì đến nơi này? Chẳng phải ông cứ trực tiếp giao nhiệm vụ luôn đi cho nhanh, lôi tôi đến đây làm gì?

Bạn đang đọc Thần Đế trở về sáng tác bởi NDkhiêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NDkhiêm
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.