Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiểu nhầm(2)

Tiểu thuyết gốc · 1630 chữ

Hắn và chị chạm mắt nhau. Hắn có thể nhìn rõ ra sự lúng túng và lo sợ của chị. Nói làm sao nhỉ? Vậy ra cả tuần qua hắn lo lắng, mong chờ chị để rồi bây giờ hắn được chứng kiến chị đang trong vòng tay người khác. Cảm xúc hiện tại của hắn là gì? Không gì cả...trống rỗng và vô vị.

Thật lạ lùng. Lẽ ra hắn nên tức giận, mắng chửi chị mới đúng chứ? Có lẽ hắn hiểu chỉ là do hắn nghĩ nhiều mà thôi. Là do hắn tưởng bở rằng chị chỉ là của hắn là của riêng mình hắn. Thôi, vậy cũng tốt, bây giờ chị đã có người quan tâm hơn hắn, chăm sóc chị giúp hắn. Hắn cũng không muốn chị gặp nguy hiểm khi ở gần hắn. Như vậy có lẽ sẽ tốt cho cả hai, hắn và chị...chỉ nên là chị em mà thôi! Hừm, hắn nghĩ như vậy đấy nhưng thật sâu trong hắn có thật nghĩ như thế hay không?

Ngay lập tức trở lại bình thường, khuôn mặt hắn lạnh trở lại, gật đầu chào chị một cái, hắn lại đi về chỗ ngồi như chưa từng nhìn thấy chị. Mặc dù vậy, hắn biết chị vẫn đang nhìn hắn chằm chằm. Kệ, hắn quay ra ăn một miếng thịt trên đĩa của hắn, nhạt toẹt, chẳng có vị gì cả. Linh cũng vừa mới đi gọi thức ăn nên không biết chuyện gì, vẫn cười đùa như thường, thỉnh thoảng Linh lại nghịch ngợm trêu chọc hắn.

Chợt, có một người đàn ông tiến lại gần hắn. Là người đi cùng với chị đến đây. Chị cũng đi theo sau người đó. Tiến đến bàn của hắn và Linh, người đó nói:

- Chào anh, hình như anh và Thư có quen biết nhau?

- Hử, anh là ai thế?- Linh đã hỏi lại ngay.

- Tôi là bạn của Thư. Xin tự giới thiệu tôi là Vũ Đình Thái, ông chủ tịch của tập đoàn Phorme vô cùng nổi tiếng trên thế giới. Nếu hai người cũng là bạn của Thư thì coi như là người quen đi. Tôi mời anh một ly làm quen.

Linh đảo mắt nhìn người đó, đánh giá một hồi. Một người đàn ông lịch lãm, đẹp trai, tóc vuốt bóng lộn. Theo sau đó là một người con gái khiến cô phải thầm hâm mộ vì vẻ đẹp. Linh đã từng nhìn thấy chị nhưng đó là lúc chị mặc quần áo giản dị, là một quản lí quán cafe. Còn hôm nay, chị trang điểm lên, kèm với đó là chiếc váy đen hút hồn, trông kiêu sa và lộng lẫy vô cùng, khác hắn với chị ngày thường mặc dù Linh hôm nay cũng rất xinh đẹp.

Linh cảm thấy rất không vui. Cô bắt gặp ánh mắt dâm dục và ghê tởm của người kia, biết ngay đây không phải là loại người tốt lành gì. Vừa giới thiệu đã khoe ngay về tập đoàn nổi tiếng gì gì đó mà cô còn chưa từng nghe nói bao giờ, thái độ kiêu căng làm cô không có một chút cảm tình. Gì chứ mãi mới có một hôm được vui vẻ với hắn lại có người muốn phá đám. Thấy sư phụ không nói gì, cô hiểu là sư phụ chả buồn làm quen hay chúc rượu gì với mấy thể loại này nên cô vạc lại ngay:

- Này, tôi không cần biết là chủ tịch của tập đoàn gì đó nhưng phiền anh đi ra chỗ khác, tôi không có thói quen nói chuyện với người lạ.

- Cô gái, tôi cũng đâu có mời cô. Tôi mời anh này mà?

- Hừ, anh...

- Cút đi chỗ khác.- Linh chưa kịp chửi lại thì hắn đã nói luôn. Thật sự tâm trạng hắn đang rất không vui, bây giờ lại có con ruồi đến làm phiền nên cũng chẳng cần nể nang gì mà...cần thiết phải nể một con ruồi sao? Nực cười..

Chị thì chẳng quan tâm mọi chuyện ra sao, chạy lại muốn kéo tay hắn đi. Mà khổ nỗi hắn cứ ngồi lì ở đấy làm chị kéo mãi không được:

- Nhóc, nhóc đừng hiểu lầm, không phải như nhóc nghĩ đâu, đi đây với chị, chị giải thích cho. Đi nhóc..

Linh thấy có người con gái khác nắm tay hắn thì cảm thấy khó chịu vô cùng. Đây là sư phụ uy phong của cô, đây phải muốn nắm là nắm? Cô cũng đi đến đẩy tay chị ra, nắm lấy tay hắn, muốn kéo hắn đi.

Tình huống này làm hắn thật sự khó chịu rồi. Không một chút kiên nhẫn, hắn giằng tay ra rồi đi luôn ra lấy xe phóng đi luôn, bỏ đi tất cả, để lại đằng sau là 2 người con gái hụt hẫng và đau khổ, mỗi người một nỗi niềm riêng nhưng không thể nói nên lời. Từng giọt nước mắt chảy xuống ướt đẫm....

...

Lang thang trên đường, hắn cảm thấy rất khó chịu. Dạo gần đây hắn cảm thấy mình như bị thứ gì đó tác động mà như biến thành một người khác. Tâm trạng bị đè nén không có cách nào giải toả làm đầu hắn rối như tơ vò. Hắn không về phòng mà cứ phóng thẳng đi một hướng vô định. Có lẽ hắn nên về nhà với bố mẹ, cũng lâu rồi hắn chưa về thăm hai người.

Về đến nhà, hai ông bà vui mừng khôn xiết. Hắn mất tích 3 năm trời, vừa về được mấy hôm lại đi tiếp. Thấy hắn về, hai người có biết bao câu hỏi nhưng cuối cùng, họ chỉ nở một nụ cười trìu mến.

Được về với bố mẹ làm hắn thấy được không khí ấm áp, là vơi đi bớt nỗi bực dọc bao lâu nay. Quả thật nhà luôn là nơi chúng ta trở về sau những mệt mỏi sô bồ của cuộc sống, nơi có những bữa cơm ấm áp, những lời hỏi han của ba mẹ. Dù có là Thần Đế đi chăng nữa thì cũng không thể quên đi quê hương, quên đi bố mẹ, ông bà được. Ở nhà hắn luôn có được cảm giác bình yên, cảm giác được che chở, được chăm sóc và được bố mẹ lo lắng làm những khó chịu trong người cũng vơi bớt phần nào. Con cái dù có lớn đến 60,70 tuổi thì vẫn mãi là đứa trẻ trong mắt bố mẹ mà thôi. Đó là tình thương gia đình, là thứ vô giá mà dù có đánh đổi tất cả cũng không mua được.

....

Sáng hôm sau, hắn lại lên lại thành phố. Bố mẹ hắn dặn đi dặn lại phải giữ gìn sức khỏe, ăn uống đầy đủ. Thầm nhủ còn 2 tháng nữa là đến Tết rồi, chắc chắn hắn sẽ về.

Lên thành phố thì mới có 8h sáng. Nhớ lại buổi tối hôm qua, tự nhiên hắn lại thấy có lỗi với Linh. Được có một hôm đưa đi chơi thì gặp bao nhiêu chuyện, rồi hắn còn bỏ mặc cô ở đó nữa chứ. Dù gì cũng là đệ tử của mình, hắn quyết định đến nhà Linh vừa để hướng dẫn cô tu luyện, cũng như...xin lỗi luôn một thể. Còn về chị...hắn không muốn nghĩ nữa.

Đến nhà Linh, hắn lại gặp ông Trung ở trước cửa đang tưới cây. Hắn thắc mắc ông già này không có việc gì làm sao mà lần nào đến cũng thấy tưới cây, cả sáng lẫn chiều đều tưới mới vcl chứ. Chợt ông thấy hắn đến, ông lại gần chào hỏi hắn:

- Chào công tử, sao hôm qua...lúc cái Linh nó về mắt nó đỏ hoe thế?

- Ờ thì...không có gì đâu, chắc là hiểu lầm thôi, tôi lên đây.- nói rồi hắn chạy luôn lên phòng Linh tránh bị hỏi lằng nhằng.

Thấy hắn như vậy ông Trung chỉ lắc đầu rồi lẩm bẩm: " chuyện giới trẻ, ta không nên quản nhiều, haizz".

Lên phòng Linh, hắn gõ cửa nhưng không có tiếng trả lời. Thầm thắc mắc một chút, rõ ràng hắn cảm nhận được bên trong có người mà, với trình độ của Linh thì chắc chắn không thể ẩn đi khí trước sự dò xét của hắn được. Kiên nhẫn lại, hắn gõ cửa lần nữa, vẫn không có ai trả lời. Hắn đành lên tiếng:

- Linh, mở cửa cho ta.

Đứng một lúc, hắn mới thấy tiếng lạch cạch mở cửa. Linh xuất hiện với khuôn mặt lạnh băng, đôi mắt vẫn đỏ hoe, sưng húp vì khóc nhiều. Linh vẫn đứng đó, không thèm nhìn hắn lấy một cái. Hắn đi vào trong, ngồi xuống sàn nhà. Linh lừ lừ đi vào, đặt mông xuống chiếc giường, ngồi bó gối...khóc tiếp.

Hắn ngây đơ ra đó, chẳng hiểu chuyện gì. Ngồi một lúc vẫn thấy Linh khóc, hắn đành lại gần, nói:

- Nè, tôi xin lỗi.

- Xin lỗi gì, anh có gì mà phải xin lỗi tôi chứ?

- Thôi tôi biết tôi bỏ lại cô lúc đó là không đúng. Cho tôi xin lỗi.

- Hừ, tôi không cần lời xin lỗi của anh. Anh về mà đi với chị của anh đi!

Hắn thật sự khó chịu rồi. Đây là một trong 2 lần hiếm hoi hắn hạ mình xin lỗi người khác ( lần trước là xin lỗi chị) vậy mà còn bị chửi. Hắn quyết định đứng dậy đi về. Hạ mình một lần là quá đủ rồi. Một Thần Đế như ta há có phải lũ con người yếu ớt có thể xúc phạm?

...

Chúc ae buổi tối vv:))

...

Bạn đang đọc Thần Đế trở về sáng tác bởi NDkhiêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NDkhiêm
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.