Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên qua nhưng không có ký ức

Tiểu thuyết gốc · 2426 chữ

Ban đêm, trên đường xe cộ tấp nập, lộ ra sự phồn hoa của một thành phố đứng thứ hai cả nước.

Thời tiết lúc này oi bức, rất nhiều người trẻ tuổi thời gian này đều khó ngủ, thường xuyên ra ngoài đến tờ mờ sáng mới về.

Mà tại một nơi nào đó trong thành phố, có tiếng chữi hét um sùm.

"Xxx nhà nó, chỉ còn một con nữa thôi là lên ba sao, thằng nào ôm bài của ông."

"Ha ha kêu cậu đừng nghiện kiểu bài này nữa, mà vẫn đâm đầu, đáng lắm đắng lắm."

"Anh em hôm nay uống gì? Tôi bao, một chai sting cùng năm tẩy đá nhá."

Bạch Tiểu An nhìn lên mà hình máy tính xám đen, trong lòng cậu nổi giận cực kì.

Cậu cũng chẳng còn là học sinh hay sinh viên,  năm nay Bạch Tiểu An đã bước sang tuổi hai lắm, công việc thì bấp bênh, nói thẳng ra là cậu thất nghiệp.

Bạch Tiểu An thời gian này cảm thấy mệt mỏi, người yêu vừa chia tay, công việc lại mất, cậu liền đi giải khoay tại mấy quán chơi game.

Cậu đi ra ngoài châm một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu. Bạch Tiểu An nhìn lên trời thả ra một làn khói trắng.

Bạch Tiểu An muốn tìm lại cảm giác ngày xưa cùng lũ bạn trốn học chơi game, cùng hò hét với nhau sau mỗi trận đấu, nhưng cảm giác ấy với cậu chắc chắn sẽ không bao giờ quay trở lại được.

Cậu nhìn lên đồng hồ, hiển thị 23:59.

"Mới đây mà đã mười hai giờ đêm."

Bạch Tiểu An hút xong điếu thuốc trên tay, liền muốn trở về nhà.

Hai mươi lăm tuổi Bạch Tiểu An giống như người già sắp chết, thức khuya không nổi, sức khỏe cũng rất yếu ớt, chỉ bù lại khuôn mặt có chút ưa nhìn.

Bạch Tiểu An nhìn con xe đời Hùng Vương của mình, cậu liền biết bạn gái bỏ rơi mình là tại sao.

Đơn giản chính là hai mươi lăm tuổi nhà chưa có, xe cũng chưa, công việc lại không còn, ai lại dám đặt niềm tin vào một người như thế.

Bạch Tiểu An nghĩ đây mới là kết quả tốt cho cả hai.

Mặc dù đã mười hai giờ đêm, nhưng xe chạy bên ngoài vẫn bóp kèn in ỏi, đủ để thấy đông đúc cỡ nào.

Bạch Tiểu An sống ở một khu trọ gần đó, nhưng đường về nhà thường sẽ đi ngang một đoạn đường vắng.

Mỗi lần đi qua đây, Bạch Tiểu An liền có chút hoảng sợ.

Rầm rầm

"Xxx nhà nó."

Bạch Tiểu An trong lòng chữi thầm, trời đã khuya lại còn sắp mưa tới, cậu nghĩ đây là ông trời muốn chơi cậu đi.

Mưa bắt đầu rơi xuống từng hạt nhỏ, có người thì tranh thủ lấy áo mưa ra, có người vội vàng thu dọn quán, cũng có người như Bạch Tiểu An, trong cơn mưa không chút nào sợ hãi, mình trần mà chạy về.

Đây chính là thói quen của cậu, trong cóp xe lúc nào cũng có sẵn áo mưa, nhưng cậu chẳng bao giờ mặc nó.

Ừm.

Sầu như thế này đi mưa mới càng thêm có tình ý, ít nhất Bạch Tiểu An nghĩ là như vậy.

Buýt buýt buýt.

Tiếng còi xe sau lưng vang lên âm ĩ.

"Xxx nhà nó, mưa tới rồi còn bóp còi căng như thế, đây cũng không phải là ngực con gái đâu mà bóp say mê như thế?".

Gầm....

Bạch Tiểu An mở mắt ra, hạt mưa rơi xuống trên mặt cậu, giờ phút này cậu yếu ớt tới cực điểm.

Vừa nép vào lề để cho chiếc xe hơi kia chạy qua, Bạch Tiểu An liền bị một tên nào đó từ ngõ hẻm phóng ra đụng phải.

Cậu nằm trên mặt đất, ánh mắt nửa nhắm nửa mở, ý thức bắt đầu mơ hồ.

"Phải chết sao?"

Bạch Tiểu An có thể cảm nhận được máu từ trên người mình đã hòa cùng nước mưa, tạo thành một vùng nước màu đỏ xung quanh cậu.

Cậu lúc này như hồi quang phản chiếu, nhớ lại lúc mình còn là học sinh vui vẻ như thế nào, khi lên đại học lại chờ mong ra sao, cũng như khi ra xã hội đi làm chật vật, lúc nào cũng phải lo nghĩ về chuyện cơm áo gạo tiền.

"Phải chi có thể làm lại..!"

~~~

A

Bạch Tiểu An cảm thấy toàn thân đau nhứt, khắp người như có hàng ngàn cây kim ghim vào cơ thể cậu.

"Làm sao có thể? Mình còn sống?".

Bạch Tiểu An lúc này hơi hoảng hốt, nhưng cậu nhìn khắp bản thân, rõ ràng không có dấu hiệu bị xe đụng phải.

Bạch Tiểu An cố gắng ngồi dậy, đi lại trước tấm gương lớn gần đó.

"Quả nhiên, khuôn mặt giống mình như cùng một khuôn vậy, nhưng nhìn kiểu ăn mặc này, chẳng lẽ mình đã xuyên không?

Tại sao mình lại có thể xuyên qua hai lần như thế? Lẽ nào mình làm nam chính của thời đại này?"

Bạch Tiểu An kiếp trước rõ ràng là trong giới loser cũng có chỗ đứng, trên người cũng không có bảo vật gia truyền hay loại gì đó quý hiếm.

"Chẳng lẽ do chiếc xe từ đời Hùng Vương của mình?"

Bạch Tiểu An âm thầm cười khổ, bác bỏ qua lý do này, chiếc xe là cha cậu mua lúc cậu lên đại học, giá trị vật chất không có, chỉ có giá trị kỷ niệm.

Rất nhanh một khối lượng ký ức khổng lồ truyền vào đại não của Bạch Tiểu An. Chính là ký ức của chủ cũ cơ thể này.

Chủ nhân cơ thể này cũng tên là Bạch Tiểu An, nhưng năm nay chỉ mới mười sáu tuổi.

...

Hả?

"Cái quái gì vậy, chỉ có bao nhiêu?"

Bạch Tiểu An thật muốn bổ não mình ra xem trong đó có chứa chút ký ức nào còn sót lại của chủ cũ cơ thể này hay không.

"Bắt đầu chẳng lẽ liền là phó bản cấp địa ngục?"

Bạch Tiểu An lúc này tâm tính có chút sụp đổ, có cơ hội sống lại một đời, ai liền không muốn, nhưng ở thế giới kia cậu còn cha mẹ người thân.

Nếu họ hay tin cậu xảy ra chuyện thì phải làm sao đây.

"Nếu biết được thế giới này là thế giới gì có lẽ còn cơ hội, hy vọng là thế giới có thể tu luyện như trong tiểu thuyết từng nói đi."

Bạch Tiểu An sợ mình xuyên trở về triều đại nào đó trong lịch sử, một thế giới bình thường, mặc dù có thể lợi dụng tri thức kiếp trước bình an sống quá ngày, nhưng chỉ có thể kẹt tại nơi này mãi mãi.

Hết cách, cậu đành bước ra ngoài nhìn xem thử. Xem có thể thu hoạch được gì hay không. Mở cánh cửa ra, Bạch Tiểu An nhìn cảnh vật xung quanh bên ngoài.

Trước mắt kiến trúc nhà chính là thuộc về phong cách thời cổ đại, cột đều làm bằng gỗ to. Sân bên ngoài khá rộng rãi. Ở trước có một cái bàn ghế đá trong rất tinh xảo, kế bên còn có một ao cá nhỏ. Rõ ràng đây có thể là một đình viện kiểu nhỏ.

Nhìn trên người quần áo mình mặc, chính là theo phong cách cổ đại, chất lượng vải cũng rất tốt. Bạch Tiểu An đoán rằng "mình" chính là một tên thiếu gia nhà giàu.

Mới bước tới lối ra cửa đình viện, cậu liền thấy một nữ người hầu, muốn tới hỏi thì nữ người hầu hét toán lên

"A, lão gia, phu nhân, thiếu gia tỉnh lại."

Bạch Tiểu An hơi sững sờ, rất tốt, quả nhiên mình là một tên thiếu gia, những không hiểu gặp phải chuyện gì mà để "cậu" tu hú chiếm tổ chim khách.

Bạch Tiểu An thấy một đôi nam nữ trung niên gấp gáp như chạy án chạy về phía mình. Người đàn ông trung niên kia dáng người hơi mập mạp, trên người mặc quần áo sặc sỡ, ở ngón tay còn đeo nhẫn ngọc.

Còn người phụ nữ dáng người thon thả, nhìn bề ngoài còn rất trẻ, nhưng trên mặt đã ẩn ẩn có vài nếp nhăn.

Bạch Tiểu An hơi hoảng hốt lui lại về phía sau mấy bước.

"Này, cái này.."

Rõ ràng hai người này rất giống cha mẹ của cậu ở kiếp trước. Bạch Tiểu An thầm nghĩ chẳng lẽ mình đến một thế giới song song.

Cả hai người trên mặt có sự vui sướng, có sự lo lắng, thậm chí người phụ nữ kia trên mặt còn đồn lại vài giọt nước long lanh.

"Tiểu An, Tiểu An con đã tỉnh lại."

Người phụ nữ kia khi thấy Tiểu An đứng đó liền chạy lại ôm lấy cậu, hai mắt lúc này cũng không kìm được nữa, nước mắt chảy ra như mưa, như đã kìm nén bao lâu nay, bây giờ mới bộc phát.

Người đàn ông kia đứng kế bên không nói lời nào, nhưng trong mắt ông ấy có sự vui mừng khi nhìn thấy cậu.

"Tỉnh lại là tốt, tỉnh lại là tốt".

Bạch Tiểu An lúc này bối rối, không biết phải làm sao, dù sao cậu cũng không có phần ký ức của chủ cũ cơ thể này.

Nhưng nhìn họ quá giống cha, mẹ cậu, trong lòng cậu lúc này lại có mỗi cổ cảm giác thân thiết khó diễn tả.

Tình huống trước mắt chỉ có thể giả vờ mất trí nhớ rồi tìm hiểu tình hình thêm, cậu nhanh chóng ôm đầu kêu đau, trong giọng chứa đầy đau khổ nói:

"Hai người là ai? Vì cái hiện gì hiện tại con chỉ biết tên ta, những chuyện còn lại ta đều không nhớ?"

Hả?

"Tiểu An, mẹ là mẹ con, còn đây là cha con".

Người phụ nữ nghe con mình nói như thế thì hơi quay qua chồng mình hỏi:

"Chồng ơi, con nó bị làm sao thế?"

Người trung niên kia cũng chưa từng gặp phải tình huống này.

"Để tôi sai người đi gọi Hồ đại phu tới khám thử xem sao? Thôi để tôi tự đi mời."

Người phụ nữ kia nghe chồng mình nói như thế thì lao lao nước mắt, kéo con mình xuống ghế ngồi xuống, dùng mu bàn tay sờ lên trán con mình, rồi còn nắm hai vai xoay qua xoay lại kiểm tra xem thân thể Bạch Tiểu An có làm sao không.

Bạch Tiểu An nhớ lại cảm giác mỗi khi mình ở nhà mẹ mình đều sẽ như thế với mình, cậu trong lòng có chút thở dài.

"Thật sự con không nhớ gì cả, hai người có thể nói tên hai người con biết được không?"

Thấy tên của mẹ cùng cha đều quên, người phụ nữ kia càng thêm đau lòng, nói:

"Mẹ tên Lam Nguyệt, còn cha con tên Bạch Phú Sơn."

Quả nhiên như thế, cả tên cũng giống, Bạch Tiểu An nghĩ suy đoán mình có tám phần là đúng.

"Vậy làm sao mà con lại cảm giác toàn thân đau nhứt như thế, lại còn mệt mỏi rất nhiều?"

Lam Nguyệt thở dài một cái, tuy không muốn nhắc lại, nhưng biết đâu điều đó có thể khiến con mình nhắc lại, liền nói rõ:

"Mấy ngày trước, con bị một tên tên là Lâm Phàm, chặn đường ở đầu ngõ đánh con. Nghe nói tên đó thích Mục Dao, mà rõ ràng Mục Dao đã hứa hôn với con rồi nha."

Bạch Tiểu An hít sâu vào một hơi khí lạnh, đầu óc ong ong, còn quan tâm cái gì cảm xúc,  cái mẹ nó, cái này, cái này tình tiết sao mà cẩu huyết như thế.

"Vậy cái người gọi là Mục Dao kia có thích tên đánh con không?"

Lam Nguyệt mặt bắt đầu hơi phẫn nộ:

"Đương nhiên là không, chỉ là tên đó tự thích Dao nhi mà thôi, bây giờ quan phủ đang truy bắt hắn đây, nghe nói hắn chỉ là một người làm của Mục gia, lại còn cô nhi."

Bách Tiểu An thầm mắng chủ cũ cơ thể này quá yếu, không hổ danh là ta ở thế giới song song, đều là phế vật.

Tên Lâm Phàm kia có lẽ chỉ chạc tuổi mười sáu với nhau, không ngờ lại bị đồng lứa đánh đến chết.

Nhưng một cái phế vật chết đi, cái thứ hai phế vật liền đến. Lâm Phàm ngươi có kinh hỷ hay không.

Bạch Tiểu An bắt đầu đánh giá lại tình hình.

"Theo lời nói của người mẹ này, cô gái gọi là Mục Dao kia rõ ràng không thích tên Lâm Phàm, cũng không có hôn ước gì với hắn, sao không đi đánh Mục Dao đi, đi tìm mình làm cái mẹ gì?

Nhưng cũng là chưa chắc, nếu như Mục Dao cùng Lâm Phàm là đôi bên thích lẫn nhau, nhưng đối với người ngoài che giấu, tình huống này cũng có thể xảy ra rồi nha."

Hai mẹ con nói chuyện một hồi thì Bạch Phú Sơn dẫn theo một lão già đi về cùng, trên tay lão còn mang theo một hộp đựng gì đó trong khá nặng.

Lam Nguyệt đứng dậy nói:

"Hồ đại phu, nhờ ông xem xem con trai tôi thế nào?"

Người gọi là Hồ đại phu kia gật đầu một cái, sau đó dùng tay nắm lấy tay Bạch Tiểu Ab bắt mạch hỏi:

"Cậu còn  nhớ chuyện gì không?".

Bạch Tiểu An chỉ cảm thấy trong cơ thể mình như có một luồng điện chạy khắp người, rất khó diễn tả nó là cảm giác thế nào.

"Không nhớ rõ thưa đại phu."

Hồ đại phu nhắm mắt lại, khoảng năm giây lại bất ngờ mở mắt ra. Bạch Tiểu An nhìn trong đôi mắt vị Hồ đại phu này như phát sáng, cậu có cảm giác mọi thứ trong cơ thể của mình đều bị vị đại phu này chiếu rõ.

Trương Phú Sơn an ủi con mình.

"Đừng sợ, đây là bí pháp của Hồ đại phu".

Bạn đang đọc Thần Chủ sáng tác bởi pknnahh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahh
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.