Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 09 - Phần 02

Phiên bản Dịch · 3143 chữ

Hélène thở dài nặng nhọc trước khi đẩy tôi vào phòng khách. Máy hút bụi bắt đầu làm việc. Trên tivi có một chương trình phim khoa học nói về cuộc di cư của những con sứa vừa nghĩ tới Paul, tới Steph, và những đứa trẻ bị giết, nghĩ tới ngh vụ hành hình cắt chân cắt tay mà chúng phải chịu đựng. Cảm giác đau đớn làm sao khi chúng bị tổn thương kinh khủng đó. Cắt chân cắt tay, nhổ tóc, moi tim móc mắt… để làm gì chứ? Có phải là để ắt không thể nhìn thấy nữa, cho tay chân không còn có thể sờ mó được nữa, để cho con tim không đập nữa và mái tóc êm dịu đó không còn thu hút được hắn nữa?

Hélène tắt máy hút bụi và tiếng của phát thanh viên được nghe thấy rõ hơn: “… tin nhanh đặc biệt này. Đúng thế, cảnh sát vừa phát hiện ra xác của Stéphane Migoin, một trong những nhân chứng đang bị tìm kiếm trong cuộc điều tra về nha vụ giết người tại Boissy-les-Colombes. Theo những ghi nhận đầu tiên thì có thể Stéphane Migoin đã kết liễu đời mình bằng một phát súng vào đầu, sau khi đỗ xe tại bãi đỗ xe dọc theo xa lộ Hêtraie, trên đường cao tốc À. Tại hiện trường, người ta còn tìm thấy một bức thư để trên ghế lái có thể làm sáng tỏ nguyên nhân cái chết của anh ta, vì lẽ rằng có một số lời buộc tội nhầm vào anh ta…”

-Họ đang nói cái gì vậy? Stéphane ư?

Hélène chạy vội lại vặn to tivi lên, nhưng đã quá muộn. Đã đến phần quảng cáo.

-Tôi có nghe rõ không? Stéphane đã chết rồi ư?

Tôi giơ ngón tay lên.

-Anh ấy tự tử?

Tôi lại giơ ngón tay lên. Như tôi đã đoán trước, với một bức thư bên cạnh anh ta. Stéphane đáng thương. Anh ấy có nói đến một âm mưu. Anh ấy có lý.

-Nó muốn nói rằng… Chắc là hắn đã giết! Ôi, tôi phải gọi cho Paul ngay.

Đúng đấy! Theo tôi thì chắc là Paul đã biết tin rồi. Bởi vì lập luận của tôi đã tỏ ra chính xác và nếu có chính xác thì chồng của cô chẳng phải ai khác mà chính là kẻ đã giết Stéphane và Renaud! Nhưng làm sao mà một người đàn ông có thể giết con đẻ của mình chứ? Cũng đã có một đôi vợ chồng giết người mà cảnh sát vừa mới bắt được ở Anh, bị tình nghi là đã giết con gái để của mình, nhưng dù sao thì… Paul… Tuy nhiên, chắc phải là có ai đó đã làm việc này. Không ai có vẻ là thủ phạm, chỉ có duy nhất một người…

-Alô, làm ơn cho tôi nói chuyện với ông Fansten, vâng, vợ của ông ấy… Alô, Paul hả, anh đã biết tin gì chưa? Người ta đã tìm thấy Stéphane, anh ấy chết rồi, anh ấy tự tử… Gì cơ? Trên tivi, vừa mới đây thôi… anh ấy có để lại một lá thư… một viên đạn bắn vào đầu, đúng, em chắc chắn thế, người ta nói trên tivi mà, thôi được, được rồi, em sẽ bình tĩnh, em hiểu rồi, hẹn lát nữa gặp lại… Paul?

Tôi đoán là anh ta đã gác máy.

-Paul sẽ cố tìm hiểu thông tin. Anh ấy đang bận họp, anh ấy sẽ gọi điện lại.

Rất tiện lợi, bằng chứng ngoại phạm là một cuộc hẹn. Cuộc hẹn luôn cho phép người ta không phải chịu đựng những cuộc nói chuyện không thú vị. Đột nhiên tôi nhận ra rằng mình đang hướng tới giả thuyết chồng của người bạn gái thân của tôi là một con quái vật. Ấy vậy mà tôi không thể ngăn mình đi theo hướng suy nghĩ đó. Đó có thể là do tôi bị giam hãm trong tình trạng cô đơn này. Nhắc đi nhắc lại không ngừng điều mà tôi nghĩ về một cái thế giới mà tôi không thể trông thấy nữa đối với tôi có thể là khó nhận biết. Hélène không ngừng bồn chồn sau lưng tôi, miệng cứ lẩm bẩm những lời lộn xộn không đầu không cuối. Sau cái chết của cậu bé Massenet, rồi đến cái chết của Golbert, tiếp đó là việc Sophie tự tử, bây giờ đến lượt Stéphane, bốn cái chết trong khoảng thời gian chưa đầy sáu tháng… Tôi tin chắc là Stéphane đã bị giết trong khi anh ta gọi điện cho tôi mấy hôm trước. Kẻ giết người đã vào trong cabin điện thoại và đập chết anh ta, sau đó kéo cái xác đến chỗ xe ô tô, bắn một phát vào đầu anh ta và tạo thành một vụ tự sát. Thế còn lá thư? Các chuyện gia sẽ xác định xem đó có đúng là do Stéphane viết hay không. Nếu đúng là anh ta viết là thư đó, thì tôi chẳng còn việc gì hơn là chấp nhận giả thuyết của mình.

Điện thoại đổ chuông.

-Alô! Đúng! Ai đó? Xin lỗi, tôi nghe không rõ, tiếng rè quá… Thật khủng khiếp… Em biết rồi, nhưng dù sao thì… hình dung ra Stéphane… Ôi Paul, anh có biết rằng… vâng, đồng ý, lát nữa gặp lại.

Hélène gác máy một cách chậm chạp.

-Paul gọi điện. Anh ấy đã nói chuyện với ông giám đốc Guiomard của Sở cảnh sát. Anh ấy biết rõ ông ta, vì ông ta có một tài khoản ngân hàng… Họ đã tìm thấy Stéphane sáng nay lúc 8 giờ, trên bãi đỗ xe số 4 dọc theo xa lộ. Anh ấy bị một viên đạn bắn vào đầu bằng khẩu các bin của mình. Và anh ấy để lại một lá thư xin lỗi về những việc anh ta đã làm với bọn trẻ… thật điên rồ!

Giọng của cô ấy như lướt đi một cách đáng lo ngại. Tôi nghe thấy cô ấy lao ra khỏi phòng, có lẽ là để khóc. Stéphane, một viên đạn vào đầu… bằng khẩu súng của mình. Anh ta có mang súng theo không? Trong trường hợp ngược lại, liệu ai có thể vào được căn hộ của anh ta… ngoài người tình của Sophie? Mọi tình tiết đều tập trung vào một điểm. Hoặc là Stéphane thật sự là hung thủ và anh ta làm vậy để không bị truy tố trước pháp luật; hoặc đây là một âm mưu được hung thủ dựng lên nhầm đánh lạc hướng điều tra. Bây giờ lại quay trở lại Paul, bạn thân nhất của anh ta… Tương lại sẽ cho chúng ta biết liệu anh ta có phải là thủ phạm không.

Bản tin lúc 13 nói rõ hơn về vụ việc này. Lý lịch trích ngang cùa Stéphane, nhắc lại vụ tự sát của vợ anh ta, những vụ giết người, chiếc áo săngđay được tìm thấy trong căn lều, lệnh truy nã được phát ra từ mười lăm hôm nay, cuộc phỏng vấn ông giám đốc Guiomard… Có một lúc Hélène kêu lên:

-Trời ơi! Nhìn cái xác kìa nằm trên băng ca, cứ nghĩ dưới tấm vải đó là Stéphane… và chiếc xe kia dính đầy máu… Đáng lẽ họ không nên phát những hình ảnh đó…

Cô không nói nữa khi nhận ra tiếng của điều tra viên Florent Gassin: “… không thể nói gì với quý vị được. – Lá thư được tìm thấy cạnh Stéphane có phải là thư thú tội không? – Xin lỗi, nhưng tôi không thể trả lời được. – Cuộc điều tra đã kết thúc chưa? – Cứ cho rằng những lời buộc tội nhằm vào Migoin và nay thì có vẻ như mọi chuyện đã được khẳng định, nhưng chúng tôi cần chờ công tác giám định cuối cùng đã trước khi chắc chắn… Xin lỗi, tôi phải đi…”

Đúng như dự đoán. Trò chơi lại tiếp tục. Hoan hô Thần rừng. Bây giờ thì ông sẽ làm gì để thỏa mãn bảng năng giết người của ông? Vì nếu Stéphane bị coi là hung thủ giết bọn trẻ thì giờ anht a không thể tiếp tục được nữa vì anh ta đã chết… Đúng vậy, tôi chưa nghĩ đến điều đó. Có phải điều đó có nghĩa là tên sát nhân muốn định ra một thời hạn cho công việc của hắn không? Rằng hắn muốn ẩn danh một cách lặng lẽ sau khi đã đổ tội lên một người khác? Thật không may là kiểu người bị ám ảnh này hiếm khi chịu dừng lại.

-Ôi, muộn mất rồi, tôi không để ý thời gian gì cả, cần phải đi thôi…

Hélène thu dọn lại bát dĩa, tắt tivi và chúng tôi lên đường, tôi cùng với những ý nghĩ cứ đảo lộn trong đầu tôi, còn Hélène thì bước đi với nỗi lo sợ và buồn phiền của mình.


Tại thư viện, mọi cuộc bàn tán chuyện trò đều xoay quanh Stéphane. Phần lớn mọi người đều cho rằng anh ta là kẻ giết người và những lời bàn tán cứ thế mà lan rộng ra.

-Anh ta nom có vẻ tử tế thế…

-Chẳng biết thế nào… Phải nói rằng hắn ta điều hành một câu lạc bộ bóng đá.

-Lúc nào hắn cũng có chuyện gì đó để cười…

-Nghĩ đến việc hắn đi giết năm người mà xem!

-Một tên bệnh hoạn giới tính…, vợ hắn ta đã kiện cáo rồi, nhưng hắn lại kháng án vá đòi những thứ rất lạ…

-Tôi thì cứ nghĩ anh ta có điều gì đó không bình thường…

-Anh ta cầm tinh Sư tử, mà lại có cả Thiên ngư nữa, là người có bản tính hai mặt, xâu xé lẫn nhau…

Họ cố gắng nói nhỏ vì có mặt Hélène ở đó, nhưng họ không thể không thốt lên những tiếng kêu to khi cảm xúc bị dâng trào. Thật hồi hộp, có một tên sát nhân ở đây, ngay gần nhà của họ, ở ngay trong thị trấn của họ, mà không phải là ai xa lạ, chính là một ông chủ thầu xây dựng được nhiều người biết đến… Một đồng nghiệp của Hélène hỏi cô ấy xem cô có muốn về nhà không, và đề nghị giúp Hélène trông coi công việc trong buổi chiều, nhưng Hélène từ chối và nói rằng cô muốn làm nốt những tài liệu còn tồn động rồi để cho Mariame – đồng nghiệp của mình – tiếp độc giả.

Tôi ngồi ở đó và lắng nghe mọi chuyện. Tôi nghĩ đến cô Yvette đáng thương của mình. Chắc là cô sắp trở về. Còn cả Virginie nữa. Con bé sắp được biết mọi chuyện.


Hélène đã làm xong món thịt băm và món khoai tây nghiền rất nhanh. Virginie đang chơi ở trong phòng, chắc là con bé vẫn chưa biết chuyện gì. Paul đang xem tin tức trên tivi. Khi anh ta về đến nhà, Hélène đã vội lao ra mở cửa. Tôi đoán rằng anh ta đã ôm cô vì họ đã im lặng trong một lúc. Sau đó Paul nói: “Anh đi uống cái gì đây, anh mệt lắm”. Tôi nghe thấy tiếng whisky và những viên đá rơi tõm vào cốc. Rồi anh ta thả mình xuống tràng kỷ.

-Thế nào Lise, cô đã thấy chưa? Ngạc nhiên chưa… Thật không thể tin được…

Có những lúc tôi hầu như hài lòng khi không thể phản ứng. Hoàn toàn trơ ì. Tivi đang phát lại tin tức buổi trưa. Hélène vẫn đang bận bịu trong bếp.

-Virginie, ăn cơm thôi!

-Em đã nói với con chưa? – Paul hạ giọng hỏi.

-Không, em không thể.

-Cũng cần phải nói cho con biết.

-Nhưng nếu nó biết vì sao người ta kết tội Stéphane…

-Không nên giấu sự thật với trẻ con.

-Bố mẹ đang nói chuyện gì vậy? Bố ơi, chuyện gì vậy?

Virginie vừa mới đến.

-Nghe này con gái, đó là về chú Stéphane.

-Chú ấy trở về rồi sao?

-Không, không hẳn thế. Chú ấy… chú ấy bị tai nạn. – Paul trả lời với một giọng dịu dàng, cái giọng mà anh ta đúng khi nói chuyện với con gái và khi anh ta quyến rũ tôi.

-Chú ấy đang ở bệnh viện à?

-Chú ấy chết rồi, con gái ạ, chú ấy đã bay lên trời.

-Chú ấy đi gặp Renaud phải không? Chú ấy thật may mắn!

Một sự im lặng đáng sợ. Khi nào thì người ta mới nhận thấy con bé này cần được điều trị tâm lý?

-Chú ấy bị tai nạn gì vậy ạ?

-Tai nạn ô tô.

-Ở trường con, ai cũng nói là chú ấy giết người…

-Cái gì cơ? – Hélène kêu lên.

-Nhưng con thì con biết không phải như vậy, nên con không thèm để ý. Chúng ta ăn gì đây hả mẹ?

-Khoai tây nghiền và thịt băm. – Hélène trả lời một cách máy móc.

-Thật tuyệt!

Và mọi chuyện cố nhai món thịt băm mà chẳng thấy ngon miệng chút nào, trừ Virginie ăn ngấu nghiến.

Sau bữa tối, Virginie lại gần tôi chúc tôi ngủ ngon. Con bé còn thì thầm vào tai tôi:

-Tối nay cháu sẽ gọi cho Renaud để xem anh ấy có nhìn thấy chú Stéphane trên ấy không. Cần phải giúp chú ấy để chú ấy lên được trên đó… Chúc cô ngủ ngon!

Nếu có một ngày mà tôi lại có thể cử động được thì tôi sẽ tóm ngay lấy con bé và tra tấn nó cho đến khi nó phải thú nhận hết sự thật với tôi mới được.

Mấy giờ rồi? Tôi vừa mới giật mình tỉnh giấc. Tôi không nghĩ là trời đã sáng. Mọi thứ còn đang rất yên tĩnh. Cái gì đã đánh thức tôi dậy? Tôi cố lắng nghe.

-Cô Elise!

Tim tôi đập mạnh, rồi tôi nhận ra tiếng của Virginie.

-Cô Elise, nếu cô còn thức thì hãy giơ ngón tay lên.

Tôi giơ ngón tay lên.

-Renaud nói với cháu là Thần rừng đã giết chú Stéphane để trừng phạt chú ấy vì đã can thiệp vào công việc của Thần rừng. Cô có nghe cháu nói không?

Có.

-Anh ấy đang ở đây với cháu, Renaud ấy. Anh ấy thấy cô rất xinh. Anh ấy nói rằng, nếu cô chết thì cô sẽ làm một người chết rất xinh đẹp.

Ngay lập tức tôi tưởng tượng ra là Virginie đang nghiêng đầu về phía tôi, bóng ma lạnh lẽo của anh con bé ở đằng sau, và con bé thì xanh xao trong chiếc áo ngủ trắng toát, tay cầm một con dao sẵn sàng cắm phập vào tim tôi, miệng luôn mồm lặp đi lặp lại “người chết xinh đẹp, người chết xinh đẹp”… Con bé này làm tôi hóa điên mất, tôi sợ đến nổi cả da gà.

-Anh ấy bị đói, anh ấy muốn ăn bánh sôcôla của mẹ cháu. Cháu dẫn anh ấy đến chỗ tủ lạnh đây.

Ừ, dẫn anh cháu đi đi, cháu cũng đi đi!

-Mọi người đều cho rằng chính chú Stéphane là người làm cho bọn trẻ bị chết nhưng không đúng như vậy đâu. Renaud cũng biết vậy và cô nữa, chỉ mình chúng ta biết thôi, cả ba chúng ta. Cô thấy đấy, Renaud thì chết rồi, cháu thì vẫn sống, còn cô thì ở giữa… Thôi, chúng cháu đi đây. Cháu chỉ muốn nói với cô là… không nên sợ chết, Renaud nói với cháu là chết không hề đau tí nào cả.

Cảm ơn, thật tuyệt. Những bước chân nhỏ nhẹ, êm ái xa dần. Tôi cố gắng thở chầm chậm. Con bé đáng thương này đang bị hoang tưởng. Thôi, hãy cố quên cái đêm nay đi. Tôi cần phải ngủ lại được, nếu không thì tôi lại suy nghĩ mãi về chuyện vừa xảy ra mất.

-Virginie, con đấy à? – tiếng của Hélène.

-Con đi tiểu mẹ à.

-Đi ngủ đi mau lên!

-Chúc mẹ ngủ ngon.

-Chúc con ngủ ngon, con yêu. – Hélène thì thầm nói tiếp. – Là Virginie đấy.

-Anh không thích con bé cứ lang thang trong đêm như thế… - Paul nói.

Cả hai đang thì thầm, nhưng trong màn đêm yên tĩnh tuyệt vời như thế này, tôi vẫn nghe thấy rõ.

-Hélène…

-Gì cơ?

-Hélène, chúng ta cần nói chuyện.

-Muộn rồi…

-Hélène, em có nghĩ rằng Stéphane đã chết không?

-Anh bị làm sao đấy?

-Chết tiệt, em vẫn cố tình à?

-Đừng nói to quá, anh sẽ đánh thức Elise dậy mất.

-Anh không cần biết, anh thấy chán khi lúc nào cũng thấy cô ấy ở đây rồi. Anh chắc chắn là cô ấy đang theo dõi chúng ta…

-Nhưng suốt mùa hè vừa rồi anh không có vẻ gì là chán hết…

-Em thật điên rồ!

-Sao cơ? Chẳng phải cô ấy làm anh rất vui hay sao? Anh nghĩ là em không biết chuyện anh vuốt ve cô ấy đấy à?

Chính là anh ta. Giờ thì tôi có thể chắc chắn rồi. Chính là anh ta, đêm đó, trên tràng kỷ. Đồ trụy lạc bẩn thỉu.

-Hélène, trời ạ, chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc được không?

-Nói chuyện à?

-Thôi mặc kệ, không có gì cả. Quên chuyện đó đi.

Chắc là họ đã đóng cửa nên tôi không nghe thấy gì nữa. Paul định nói chuyện gì? Dù sao đi chăng nữa thì anh ta không còn chỗ trong tim tôi nữa. Hết rồi những cái ve vuốt trên vai, những lời nói trìu mến. Tôi có cảm tưởng mình là một bà cô già đến chơi mà chủ nhà lại muốn tống cổ đi cho rảnh.

Tôi chỉ còn việc đếm cừu để cố mà ngủ được nữa thôi.

Chú thích:

1. Tên một ngọn núi lửa thuộc nước Ý, cao 1281m, chạy men theo vịnh Naples về phía đông của thành phố. Đây là ngọn núi lửa duy nhất của lục địa châu Âu vẫn còn đang hoạt động trong vòng 100 năm qua, mặc dù nó đang ngủ. Lần hoạt động cuối cùng của nó là vào năm 1944.

2. Tủ sách dành cho thiếu nhi.

3. Tên một chuẩn âm thanh. Phòng thí nghiệm Dolby đặt tên cho công nghệ thu âm thanh bằng một công nghệ quang học thay vì thu bằng đầu đĩa như trước, cải thiện chất lượng âm thanh rất nhiều vì nó hạn chế việc mất hay nhiễu tín hiệu khi thu.

Bạn đang đọc Thần Chết trong rừng của Brigitte Aubert
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.