Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhập Tháp.

2860 chữ

Khoảnh khắc ngay sau khi hai chân Dược Phong đặt lên mặt đất sau cửa tháp, thân thể hắn bỗng khựng lại, khuôn mặt thanh tú giống như lửa than, hơn nữa một cổ khí vụ nhàn nhạt màu trắng mang theo một loại âm thanh xèo xèo như thịt nướng từ trong thân thể hắn phát ra.

Thấy Dược Phong đứng một chỗ nơi cửa tháp không nhúc nhích, một ít lão sinh phía sau vốn muốn hò hét chê bai, nhưng sau khi bọn hắn nhìn thấy tình hình hai người Dược Phong, lại đem tiếng quát trách móc dừng lại, có chút vui sướng trước vẻ thống khổ của người khác cười hắc hắc nói :

-Xem ra là tân sinh mới tiến vào nội viện đây, lần đầu tiên tiến vào Luyện Khí Tháp cũng dám không chút phòng bị, đáng kiếp… -Nhanh đi thông tri trưởng lão trong tháp đi, lần đầu tiên tiến vào Luyện Khí Tháp, nếu không có trưởng lão ra tay, chỉ sợ bọn chúng sẽ trực tiếp bị nướng khét từ trong ra ngoài. Hiển nhiên lúc này Dược Phong tự nhiên là không nghe được lời bọn lão sinh nói. Hiện tại bọn hắn chính vì cảm nhận trong cơ thể bỗng nhiên xuất hiện tình hình quỷ dị . Trong cơ thể hắn đột nhiên tồn tại một đám lửa vô hình. Đám hỏa diễm vô hình này cũng không xem như là quá mức cường đại, nhưng nội thể con người thủy chung đều là địa phương yếu ớt nhất, ở chỗ đó, cho dù là Đấu Hoàng cường giả cũng không dám tùy ý để cho năng lượng không xác định xông vào. Chỉ cần bất kì bộ phận nội tạng nào xuất hiện một chút tổn thương cũng sẽ tạo thành tổn thất khó có thể ước lượng, thậm chí còn có thể để lại hậu quả vĩnh viễn.

Từ sau khi đám lửa vô hình này xuất hiện, chúng phát ra nhiệt độ cao khiến cho kinh mạch, cốt cách, cơ nhục cùng các khí quan trong cơ thể Dược Phong bắt đầu xuất hiện một chút cảm giác đau đớn.

Nếu gặp tân sinh khác có lẽ đã hoảng loạn không biêt làm gì mà khiến tình trạng nghiêm trọng hơn. Nhưng đừng quên Dược Phong là ai. Lập tức hắn vận chuyển đấu khí cho đi xuyên qua vô hình hỏa diễm kia . Nguyên bản một cỗ đấu khí có chút thô tráng, sau khi xuyên qua vô hình hỏa diễm, thế mà liên tục co rút lại gần gấp đôi ! Thế nhưng, mặc dù thể tích rút nhỏ gấp đôi, nhưng cỗ đấu khí đã trở nên nhỏ lại rất nhiều kia cũng cho Dược Phong một loại cảm giác vô cùng chân thực. Cái loại cảm giác này, giống như là thời điểm đấu khí đi qua ngọn lửa vô hình, bị nó liên tục đem đấu khí có chút hư tán chặt chẽ bện lại với nhau. Kể từ đó, thể tích cỗ đấu khí này nhỏ đi nhiều, lực lượng có thể bạo phát ra so với cỗ đấu khí hùng dũng lúc trước cũng tuyệt đối càng thêm khổng lồ !

-Không đúng… Dược Phong nghi hoặc lẩm bẩm :

-Hình dáng và tính chất như vậy, đích thị là biểu hiện của Vẫn Lạc Tâm Viêm rồi, nhưng sẽ không yếu ớt như vậy chứ… Đúng rồi, đúng rồi !! Đám hỏa diễm này, tựa hồ cũng không phải bản thể của Vẫn Lạc Tâm Viêm, ngược lại giống như bởi vì tới gần bản thể của nó mà bị Phân Thể của nó xâm nhập. - Nếu Vẫn Lạc Tâm Viêm có thể xuất ra Phân Thể hỏa diễm trong nội tâm ngươi, chính là nói khoảng cách của nó với ngươi cũng không phải rất xa… Hơn nữa, hiện tại ta cũng có thể nói chính xác cho ngươi biết, Vẫn Lạc Tâm Viêm ngươi vẫn luôn theo đuổi, hẳn là bên trong tòa Luyện Khí Tháp này ! Thật không nghĩ tới, Huyền Vũ học viện này thế mà lại giấu Dị Hỏa ở loại địa phương này.

Dược Phong lẩm bẩm.

-Cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích vì sao Nội Viện đệ tử tu luyện nhanh như vậy. -Vẫn Lạc Tâm Viêm loại này công hiệu, đến gần liền ném ra một đám phân thể hỏa diễm nhỏ bé, liền khiến cho đấu khí của ta thoáng có chút tinh tiến. Nếu có thể đem bản thể đầy đủ kia thôn phệ, vậy thì… Nghĩ đến đây, Dược Phong nuốt nước miếng một cái, trái tim cũng nhịn không được kịch liệt đập mạnh. Vẫn Lạc Tâm Viêm này, quả thực là có thể làm lợi khí gia tốc tu luyện cho con người. Nếu ai có thể có được nó, tốc độ tu luyện chỉ sợ sẽ đi vào một loại cảnh giới cực kì khủng bố !

Hắn đã thèm nhỏ rãi rồi.

,- Vẫn Lạc Tâm Viêm này, sự trợ giúp đối với ta chỉ sợ so với Thanh Liên Địa Tâm Hỏa còn lớn hơn, cho nên… bất kể thế nào, ta nhất định phải đoạt được nó !. …….

Dưới ánh sáng nhu hòa của ngọn đèn dầu bên trong cổ tháp, một đám người vây quanh bên cạnh Dược Phong vẫn đang nhắm chặt hai mắt, thì phầm và buông vài tiếng cười chế nhạo. - Tránh ra, tránh ra, Liễu trưởng lão tới rồi.

Bỗng nhiên có tiếng quát từ đám người phía ngoài vang lên, Những người phía trong liền dạt ra hai bên tạo thành một lối đi nhỏ. Trưởng lão là người có địa vị cao nhất, nếu ai dám trong này đắc tội bọn hắn đều LZ1Ki chắc chắn sẽ không có kết quả tốt, tùy tiện sử dụng quyền hạn một chút, tặng cho ngươi vài phần rắc rối cũng làm ngươi khóc không ra nước mắt a .

Theo đám người tách ra, một lão nhân áo quần mộc mạc tiến vào, tủm tỉm cười, ánh mắt dừng lại thân thể hai người đang bất động Dược Phong cười nói: - Thật sự là tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng, đi vào Luyện Khí Tháp thế nhưng cũng không thông báo trước, lần này chịu đau khổ cũng là có chút oan uổng. - Hắc hắc, hàng năm đều có tân sinh lỗ mãng, khó dằn nổi đi vào Luyện Khí Tháp, xứng đáng chịu đau khổ…

Trong đám người rộ lên vài tiếng cười cui sướng khi thấy người khác gặp họa. Bên trong tháp tốc độ tu luyện mặc dù tăng mau, nhưng dù sao cũng có chút buồn tẻ, hiện giờ thấy có người mới gặp họa, một số học viên cũ tự nhiên được xem chuyện vui - Tân sinh mới vào nội viện, tự nhiên không hiểu quy củ trong này, có gì đáng cười?

Một thanh âm trong trẻo nhàn nhạt vang lên, ánh mắt mọi người hướng về phía phát ra thanh âm đó, một ngân y nữ tử, dáng người mảnh khảnh tiến vào , khuôn mặt có chút gương mặt trái xoan thon gọn. Quả là một mỹ nhân hiếm thấy, , da thịt trắng nõn như tuyết, mi thanh mục tú, càng làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc chính là ngân y nữ tử này sở hữu một mái tóc xanh bạc dài đến tận thắt lưng, hai sắc bạc hòa vào nhau càng làm cho ngân y nữ tử này tỏa ra một loại khí chất lạnh băng ngăn cản mọi người đến gần, làm cho người ta chỉ có thể nhìn ngắm từ xa mà không dám có chút kinh nhờn..

Đây chính là băng hoàng- Băng Ngưng của nội viện.

Mọi người hướng ánh mắt tới ngân y nữ tử vẫn đang bảo trì trầm mặc. Trong mắt đầu tiên là hiện lên một chút ái mộ của nam nhân đối với mỹ nhân, nhưng chung cuộc vẫn mang vào phần kiêng kị. Theo ngân y nữ tử mở Theo ngân y nữ tử lên tiếng, vài tiếng cười chế nhạo lập tức im bặt! Bởi vậy có thể thấy được, nữ nhân này bên trong nội viện đạt được danh vọng cùng thực lực không kém. Bởi vì, tại nơi cường giả vi tôn như trong nội viện này, chỉ có dung mạo xinh đẹp không thôi cũng không đủ để làm cho mọi người có điều cố kị.

-A a, hóa ra là Băng nha đầu, lão phu cũng là coi như không thấy gì, đây đều là một đám gia hỏa rỗi hơi, cùng bọn họ giảng giải làm gì. Liễu trưởng lão nghe được thanh âm, ánh mắt cũng chuyển về phía ngân y nữ tử, nao nao một chút, chợt cười nói.

- Liễu trưởng lão.

Đối với vị trưởng lão này, ngân y nữ tử chưa bao giờ bảo trì thái độ lãnh đạm, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười như hoa quỳnh hé nở, làm cho chung quanh học viên nhìn thấy có chút thất thần. - Băng nha đầu, lần này định đi vào phòng tu luyện riêng à?

Liễu trưởng lão liếc mắt về phía thân thể đang cứng ngắc của Dược Phong, chợt quay lại phía ngân y nữ tử cười hỏi, rõ ràng thái độ đối với ngân y nữ tử so với các học viên khác thân thiện hơn rất nhiều. - Ừm.

- Trưởng lão cứ để vậy có sao không?. Băng Ngưng quay sang nhìn Dược Phong rồi nói. May sao Dược Phong đã dịch dung không thì có lẽ có phiền toái. Phải biết người ghét hắn trong nội viện không ít a.

Nghe vậy Liễu trưởng lão cũng lắc lắc đầu cười nói:

-Trước hết chờ một chút đã, nha đầu ngươi năm đó lần đầu tiên đi vào Luyện Khí Tháp bị tâm hỏa thiêu đốt kiên trì bao lâu? Mày liễu nhíu lại, Băng Ngưng trầm ngâm một chút nói:

- Hai bẩy phút, nhưng là trước khi đi vào tháp có người nhắc nhở ta.

Lần đầu tiên đi vào Luyện Khí Tháp kỳ thật có thể đoán được tiềm lực của từng người như thế nào. Lần đầu tiên tâm hỏa thiêu đốt, bởi vì tất cả các tân sinh đều không biết cách nào làm cho tâm hỏa tiêu tán, cho nên người nào kiên trì càng lâu càng chứng tỏ người đó đối với tâm hỏa kháng tính càng mạnh, về sau tại bên trong tháp tu luyện có ưu đãi rất lớn, đương nhiên không có gì là tuyệt đối, có thể coi như đại khái tính toán mà thôi.

Liễu trưởng lão lại cười nói:

-Hiện tại tiểu tử này đã muốn kiên trì được tám phút? Ân. Cái này tính kiên trì là không tồi rồi. -Liễu trưởng lão muốn thử xem cực hạn của bọn họ? Băng nha đầu, nếu ngươi có việc cứ việc hạ tháp đi trước đi, nơi này có ta là được rồi, Liễu trưởng lão sợ chậm trễ thời gian tu luyện của Băng Ngưng liền cười cùng lão nói. - Không có việc gì, ta cũng muốn xem người này còn chưa đi vào nội viện thanh danh đã vang xa có thể kiên trì được bao lâu.

Băng Ngưng khe khẽ lắc đầu, ánh mắt ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng đảo qua trên người Dược Phong,

Đương nhiên không chỉ riêng nàng có hứng thú, chung quanh mấy học viên cũ đang định thối lui cũng đồng dạng ngừng lại. Một loạt ánh mắt ẩn chứa nhiều loại cảm xúc tập trung lên trên người Dược Phong.

Theo thời gian chậm rãi trôi qua, vẻ kinh dị trong ánh mắt của những người vây quanh càng thêm nồng đậm, bởi vì cho đến bây giờ Dược Phong đã kiên trì được gần mười bốn phút, hơn nữa sắc mặt mặc dù như than lửa nhưng tựa hồ còn chưa có đến cực hạn. - Quả nhiên không tồi.

Liễu trưởng lão vuốt vuốt râu gật gật đầu, trong mắt có một chút tán thưởng.

16 phút trôi qua. Dược Phong vẫn như cũ kiên trì.

Nhìn Dược Phong vẫn kiên trì như cũ, hơn nữa chưa lộ ra cực hạn, Liễu trưởng lão cười cười, hai tay lại lần nữa cho vào trong áo nói:

- Được lắm, hôm nay lão phu thật muốn nhìn người đến cùng có thể kiên trì đến khi nào.

Nhưng mà lời nói của Liễu trưởng lão vừa hạ xuống, mọi người liền nhìn thấy thân thể Dược Phong run rẩy một chút, trong lòng lúc này mới yên lặng thở phào nhẹ nhõm -Ai… Thấy thế Liễu trưởng lão ngẩn ra, chợt lắc đầu có chút hơi thất vọng cay đắng nói:

-Quả thật kì vọng có chút quá cao… - Liễu trưởng lão, ước chừng mười tám phút, sức chống cự tâm hỏa như vậy đã xem như rất tốt, thành tích này tại bên trong nội viện cũng tìm không được bao nhiêu người.

Nhìn thấy vẻ mặt của Liễu trưởng lão, Băng Ngưng không khỏi có chút bất đắc dĩ nói, hắn nói những lời này còn không cho những học viên khác tràn đầy xấu hổ trong lòng sao? - Hắc hắc, quả thật là rất tốt…

Liễu trưởng lão xấu hổ cười một tiếng một đoàn nhũ bạch sắc hỏa diễm hiện ra, búng tay bắn ra, đoàn hỏa diễm dừng lại tại chỗ gần trái tim Dược Phong.

Đoàn nhũ bạch sắc hỏa diễm nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt đỏ bừng của Dược Phong trông có chút kì dị.

- Đi ra!

Lại là một tiếng quát nhẹ, đoàn hỏa diễm đột nhiên xoay tròn, nhưng mà đúng lúc này, chuyện làm mọi người trợn mắt há hốc mồm đột ngột xuất hiện!

Đoàn hỏa diễm xoay tròn, vô hình chi hỏa không thấy xuất hiện như mọi người dự kiến, ngược lại đoàn hỏa diễm trì trệ trong chốc lát, sau đó một cỗ ngọn lửa màu xanh to lớn đem đoàn nhũ bạch sắc hỏa diễm của Liễu trưởng lão cắn nuốt.

Đoàn bạch nhũ hỏa diễm không chỉ không thể đem ngọn lửa màu xanh mạnh mẽ xua đi như lúc trước, ngược lại bị cắn nuốt không chút phản kháng, màn quỷ dị này làm cho đệ tử chung quanh trợn mắt há mồm.

Thanh Liên Địa Tâm Hỏa cắn nuốt nhũ Bạch sắc hỏa diễm xong cũng không có tiêu tán, tại thời điểm không có ai khống chế nó tựa hồ nổi nên tác dụng tự động hộ chủ. Bởi vậy sau khi thôn phệ đoàn nhũ bạch sắc hỏa diễm muốn uy hiếp Dược Phong, lần theo hơi thở của người phát động công kích, trực tiếp quét về phía Liễu trưởng lão. Năng lượng thoáng chút bạo động, không chỉ làm cho đệ tử xung quanh sợ hãi, ngay cả chính Liễu trưởng lão cũng có chút động dung.

Tản ra!

Ngọn lửa màu xanh quét đến, cảm thự được lực công kích của hỉa diễm, Liễu trưởng lạo quát to.

Nghe được tiếng quát của Liễu trưởng lão, các học viên chung quanh vội vã lui về phía sau. Nhất thời không gian bên trong tháp loạn hết cả lên, một đám người vội vàng lui về phía sau, sợ bị ngọn lửa màu xanh không rõ lai lịch thổi vào người.

Nhìn ngọn lửa màu xanh bay đến, Liễu trưởng lão khuôn mặt ngưng trọng, hai tay huy động một cỗ nhũ bạch sắc hỏa diễm từ trong tay bắn mạnh ra, với tốc độ cực nhanh hình thành một cái lồng , vung tay ném đi đem ngọn lửa màu xanh của Dược Phong bao phủ lại.

Theo ngọn lửa màu xanh truy kích đến, trong cái nhìn của mọi người rốt cuộc hao luống hỏa diễm đồng thời va chạm.

"Ầm!"

Vừa tiếp xúc, năng lược cuồng bạo liền bộc phát, chấn mạnh vào bạch sắc hỏa lồng khiến nó run rẩy một trận, tiếng nổ thật mạnh mang theo liệt hỏa hỗn loạn bao phủ, đem toàn bộ luyện khí tháp chấn động run rẩy.

Băng Ngưng trong lúc lui về phía sau, đấu khí nhanh chóng ngưng tụ ở bên ngoài thân thành một cái phòng hộ tráo, chịu âm ba năng lượng đánh sâu vào cái phòng hộ tráo không ngừng nhộn nhạo như sóng gợn, cũng may là đối với bản thân cũng không tạo thành thương tổn gì.

Thân hình cấp tốc lui lại phía sau mấy chục bước, nghe được tiếng nổ dần dần hạ xuống, Băng Ngưng vội vàng đem ánh mắt nhìn về phía phát ra tiếng nổ, sau khi nhìn thấy cảnh tượng phía sau, môi đỏ chợt khẽ nhếch, lòng tràn đầy khiếp sợ.

Bạn đang đọc Thần Bám của Đỗ Cầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.