Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đột Phá.

1577 chữ

Theo tiếng hét của Dược Phong. Tinh thần lực ùa lên như nước vỡ đê xông đến phong ấn. Cái phong ấn vốn dĩ đã có vết rạn do bị đè ép từ tinh thần lực của lão giả bây giờ lại chịu tinh thần lực của Dược Phong xung kích lập tức có dấu hiệu sup đổ. Và cái gì đến sẽ đến. Cuối cùng tầng phong ấn thứ 3 đã biến mất. Năng lượng như thủy triều tràn vào tinh thần hải của Dược Phong khiến nó ngay lập tức lấp đầy và chất biến. đột phá.

Tuy không đột phá được đến tiên cấp nhưng cũng đến được linh cấp hậu kỳ. Dược Phong tin rằng chỉ cần thêm 1 tầng phong ấn nữa sẽ đột phá tiên cấp thôi.

Nhưng bây giờ việc chính là chiến thắng lão già này đã.

Từ nãy đến giờ lão giả vẫn im lặng cho Dược Phong đột phá. Lão triệt để chấn kinh rồi. Không nói tên tiểu tử này tinh thần lực đạt linh cấp đã đủ chấn kinh. Việc hắn đột phá mà liền 2 cấp đạt đến hậu kỳ càng chấn kinh hơn nữa . Xem ra tiểu tử này có không ít bí mật a. thật là tiểu tử thú vị cùng thần bí.

Lúc này Dược Phong cũng từ đột phá tỉnh dậy. Khẽ hưỡng lão giả khom 1 bái:

- Đa tạ tiền bối trợ giúp đột phá.

Lão giả phất tay:

- Đây là khảo hạch cũng như cơ duyên của ngươi. Không cần lễ bái. Nào cuộc khảo hạch chưa kết thúc đâu.

- Được chúng ta cùng đánh nốt ván cờ nào.

2 người lại tiếp tục chiến đấu, giết đên thôn thiên địa ám. Càng đánh cuộc chiến càng ác liệt cơ hồ tính đến từng thằng quân.

Càng đánh Dược Phong không khỏi cảm khái lão gỉa kỳ nghệ cao siêu. Nếu không phải gặp hắn thì người khác đã bị giết đến không gượng được rồi.

Tất nhiên hắn không biết đối diện hắn lão giả cũng triệt để chấn kinh rồi. Phải biết hắn luôn tự nhận kỳ nghệ số 1 mà bây giờ lại có 1 thanh niên kỳ nghệ không thua kém gì hắn cả. tên này tập cờ từ trong bụng mẹ sao.

Càng đánh 2 người càng đẩy nhanh tốc độ. Các quân cơ hạ xuống nhanh độc chuẩn. Giết đến người ngã ngựa đổ. Cuộc chiến kéo dài đến hơn nửa tiếng mới ngã ngũ. Cả bàn cờ đã đầy quân. Cưới cùng Dược Phong lấy 1 quân thủ thắng.

Đánh xong, Dược Phong mớ thả lỏng người. Khẽ lấy tay lau mồ hôi trên trán. Quá mất sức rồi, đánh không thôi đã mệt nhưng vừa đánh lại vừa chịu trận pháp cùng tinh thần của lão giả áp bách thì đúng là quá sức a. May mà hắn lâm trận đột phá nếu không chỉ sợ trụ được hết ván nhưng cũng không có tinh lực mà đối chiến. Kết quả cuối cùng là thua thảm thua thôi. Hắn không khỏi ca thán 1 cây: - Ông già, vòng này không khỏi quá hắc đi. Chịu tinh thần áp bách như thế mà đánh hết ván cờ đã là giỏi rồi chứ còn bắt thắng lão nữa thì ai mà làm được. Tất nhiên không kể bản thần rồi.

Lão giả bực tức( do thua trận) nói:

- Khồng biết từ đâu ra tên biến thái nhà ngươi. Ai bảo vòng này cần thắng ta.

- Không phải lão nói sao.

- Đúng là ngu còn tỏ ra nguy hiểm. ta nói là đánh hết ván cờ với ta. Vòng này chỉ khaỏ nghiệm ý chí và tinh thần lực của ngươi thôi. Chỉ cần đánh được hết ván cờ là thắng rồi. Chứ đòi thắng ta mơ đi. Nói không phải khoe chứ ta đươc mệnh danh kỳ thánh. Đánh khắp đại lục không có đôi thủ. Những kẻ chỉ mới biết chơi hay không biết mà vừa mới nghiên cứu thắng được chứ. - Uy lão vừa thua ta đó.

- Hừ không thèm quan tâm tiểu tử ngươi. Không biết từ đâu ra 1 tên biến thái như nhà ngươi. Qua được cửa của tiểu tử Lạc Hư chứng tỏ ngươi thiên phú võ đạo là cực tốt mà khoản tinh thần lực lại càng biến thái. Kỳ nghệ thì cao siêu. Ta đang hoài nghi không biết có phải ngươi bị lão quái vật nào đoạt xá trọng sinh không nữa. - Phi, ai là lão quái vật. Bản thiếu gia mới 16 được không. Đó là do bản thiếu gia ngọc thụ lâm phong học 1 biết 10. Chỉ học mấy năm kỳ nghệ là có thể so với lão rồi. Nên ta nói lão nên bỏ cái mác kỳ thánh đi. Thua còn khoe mẽ. - Im đi, ngươi chỉ thắng ta trong gang tấc thôi đó. Giỏi thì lại làm ván nữa.

- Ai sợ ai, cấm lão dùng tinh thần lực với huyễn trận ảnh hưởng ta đó.

- Hừ ,ai cần. Lần này ta sẽ cho nhà ngươi tâm phục khẩu phục.

Nói rồi 2 người lại nhập bàn chiến đến thôn thiên nứt địa. Cuối cùng lần này lão giả lấy 1 nước hiểm gian nan thắng được sút soát.

Tất nhiên Cầm không phục. thế là 2 người bước vào ván thứ 3, ván quyết định. Lại chiến tiếp nhưng không ngờ kết quả cuối cùng lại là thế hòa mà kết thúc.

Một già 1 trẻ ngồi lườm nhau rồi phá lên cười:

- Tiểu tử khá lăm. Lâu lắm rồi ta mới chiến 1 trận cờ sản khoái aNPvQ như vậy. Đúng là chém giết trực tiếp là sường nhất.

- Lão đầu, kỳ nghệ của lão cũng không sai. Nhưng lão già rồi, lần sau chuẩn bị tư thế ngậm hành đi nhá.

- Tiểu tử, nên biết gừng càng già càng cay. Lần sau ta sẽ cho ngươi 1 rổ hành về muối ăn dần.

2 người nói truyện thoải mái như 2 người bạn lâu năm vậy, hận không thể gặp nhau sớm hơn. Đúng là đánh nhau rồi mới quen biết.

- Được hôm nay ta sẽ đem ta tàng trữ lâu năm rượu bách hương đãi ngươi. Hôm nay chúng ta không say không về.

- Được, hôm nay ở đây có mấy con gà ta sẽ mang món gà ăn mày đãi ngươi.

Thế là Dược Phong bắt đầu đi lấy lá sen. Tốc biến bắt mấy con gà vặt lông cắt tiết rồi bọc vào lá sen chôn xuống đất. đốt lửa lên rồi chờ.

Trong lúc đó lão giả thì biến mất đi đâu. Một lúc sau trở lại với 2 vò rượu. khẽ mở nắp, một mùi thơm bay ra phả vào mặt.

Chỉ ngửi mùi đã biết đây là rượu ngon rồi. dược Phong thản nhiên tới rót 1 ly mà uống:

- Hảo… hảo tửu. Hương thơm đậm mà thấm lòng người.Cay mà liệt nhưng tràn đầy linh lực. Đã, quá đã.

- Tất nhiên rồi, đây là ta dùng trăm loại linh dược ủ 77 49 tháng mới hoàn thành được 1 vò. Ta vẫn luôn coi là trân quý nếu không phải là hôm nay gặp tiểu tử ngươi hợp ý ta, ta cũng không lôi ra a. - Không ngờ lão ở đây cũng có thể ở đây nuôi gà ử rượu a.

-Tất nhiên. Ngươi tải qua rồi cũng thấy bọn ta cũng có thể nói có 1 chút ý chí cho bản thân mình. Bọn ta là hình chiếu của bản thể ở đây để thủ quan. Tòa này thí luyện tháp này có linh trí chắc điều đó ngươi biết rồi. Bình thường bọn ta chìm vào ngủ say và cứ 4 năm 1 lần thì khí linh sẽ truyền linh khí đánh thức bọn ta dậy để thủ quan. Nhưng phàm là có trí tuệ tất nhiên sẽ có điều mình thích. Như ta thích rượu và cờ. Do đó mỗi một đợt thức tỉnh ta đều thu thập đủ dược thảo để ủ rượu. đợt sau thức là có thứ để uống. Hôm nay nếu không gặp tiểu tử ngươi có lẽ ta vẫn giữ để uống riêng a. - Được, hôm nay không say không về.

Nói rồi Dược Phong cũng chạy đến đám lửa đào mấy con gà ăn mày lên. Mở ra, 1 mùi thơm nộng đậm đạp vào mũi. Dược Phong không nhịn được nữa xé 1 cái đùi ra ăn. Thịt gà mềm nhưng không nhũn nồng đậm hương sen lại còn rất mọng nước. Ăn ngon thật a. Lão giả kia cũng không nhịn được cung tiến đến xé 1 cái đùi. 2 người vừa ăn vừa đối tửu đến khi say khướt nằm hết ra đất. Đó là do bọn họ không dùng đấu khí bức rượu ra. Đã uống rượu cùng tri kỷ tất nhiên phải uống đến say.

Sáng hôm sau. Khẽ vươn vai. Lấy ít nước vỗ mặt thì dược Phong thấy mình đang nằm 1 mình. Xem ra là lão ta lại đi thử thách người khác rồi.

Lúc này 1 cánh cửa ánh sáng lại hiện ra.

Dược Phong mỉm cười bước vào. Không biết vòng này sẽ là gì đây.

……………

Bạn đang đọc Thần Bám của Đỗ Cầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.