Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vụ án đầu tiên: Khởi đầu

Tiểu thuyết gốc · 1367 chữ

Cộc cộc..

"Mời vào."

Tôi thốt lên như theo một bản năng có sẵn.

Cạch... Cạch

Một người phụ nữ bước vào, nhẹ nhàng bước tới chiếc ghê cũ kĩ trước bàn làm việc của tôi. Trông cô ta rất bình tĩnh, không giống những ai tới và gặp thám tử như tôi cả. Trang phục hmm? Váy guichi gần 30tr, đôi guốc dalak.. được phối với nhau dưới một bàm tay nghệ thuật, đủ sức tôn lên vẻ quý phái, hoàng tộc cuat người phụ nữ trước mặt tôi đây. Chắc hẳn cô ta là một người nổi tiếng, hay là tiểu thư của một gia tộc lâu đời nào đó..

"Mặt tôi có gì à, thưa ngài thám tử?". Câu nói phá vỡ sự im lặng sấu hổ này.

"À không, chỉ là quý cô đây quá sinh đẹp..."

Chết, lỡ mồm. Thực sự cái mồm và não tôi là hai cá thể à?  Nó không bao giờ theo suy nghĩ của tôi cả!!! 

"Khúc khích.. Ai cũng nói vậy cả."

"Không, cô xinh thật mà."

AAgruuuu!! Cái miệng hại cái thân!! 

Bầu không khí chở nên đôi chút có gì đó ám muội...

"Chào cô. Tôi là Vũ, Trần Quang Vũ, chủ văn phòng thám tử này." Bình tĩnh, tự tin tạo nên đẳng cấp!

"Tôi là Mai. Anh có thể giúp tôi một số việc được chứ."

.....

----------------------------------------------------------------------------------------

Mùng 3 tháng 6 năm 2019. Núi Vân Nam, tỉnh Nam Sơn, Việt Bắc.

----------------------------------------------------------------------------------------

"AAAA!!! Sao mình lại đồng ý đi làm vụ này cơ chứ! Thật mệt mỏi!!!"

Tôi rên rỉ bởi sự mệt mỏi được tao ra sau gần 5 tiếng đi bộ không nghỉ leo núi. Chân tôi như sắp rơi ra vậy.

"Haiz, ít nhất cũng có cái xe đưa đón chứ. Trời cũng sắp tốii rồi.." Tôi tự nhủ.

Khung cảnh nơi đây thật hoang vu, vắng lặng, đến cả một tiếng ếch cũng không nghe thấy được. Nó thật sự rất kì lạ với một nơi còn hoang sơ như thế này. Một cảm giác rờn rợn trượt qua sống lưng tôi, cái cảm giác mà... tôi thường xuyên cảm thấy.

"Bao lâu nữa mới đến đây? Mệt thật rồi đấy. Có khi nằm lại đây thôi..."

Bừ rừm... Bừ rừm

'Hả, vậy là ở đây cũng có xe à? Mình đã làm cái gì vậy cơ chứ!!!'

----------------------------------------------------------------------------------------

7 giờ tối

----------------------------------------------------------------------------------------

"Aaaa! Trời cũng biết thương người mà. Đến nơi rồi, cảm ơn anh nhiều nhé. Xin lỗi vì sự phiền toái này."

"À.. Không, tôi mới phải xin lỗi, ông chủ bảo tôi đi đón cậu vậy mà lại để cậu đi bộ lâu như thế.."

Người hiênn tại đang nói chuyên với tôi tên là Bình, Đặng Tiến Bình. Anh có nước da ngăm đầy sương gió, khuôn mặt vuông chữ điền, đôi mắt híphíp hiền hoà nhìn rất thân thiện. Bình hiện tại đang làm công tại nhà này, anh là một đầu bếp và vừa đi xuống núi mua đồ.

Còn bạn muốn hỏi 'nhà' ở đây là gì. Thì thứ tôi đề cập ở đây là cái biệt thự to tổ bố ở trước mặt tôi đây. Tôi được một người phụ nữ tên Mai nhờ tới đây giúp điều tra về tiếng động lạ kì bí nào đó xuất hiện trong biệt thự. Tôi cũng không chắc có nên gọi nó là một 'ngôi nhà' nữa không nữa, có lẽ gọi nó là lâu đài đúng hơn. Những bức tường bằng đá bao kín sung quanh, một chiếc cổng bằng sắt theo kiểu kéo lên đúng chất thời trung cổ tây phương. Bên trong là những toà tháp cao bằng toà nhà 7 tầng nối với các khu nhà cũng làm từ đá, tô điểm bởi các vết nứt và rêu trông vô cùng cổ kính. Một kiến trúc đồ sộ như này được xây ở cái nơi khỉ không ho, gà không gáy này. Sự khác biệt đẳng cấp trong lối suy nghĩ nó rõ ràng quá.

Binh dẫn tồi đi vào khu nhà. Khuôn mặt anh hiện lên một nỗi buồn, chăm chú công việc dỡ hàng khỏi xe của mình. Điều đó khiến khung cảnh nơi đây thật đượm buồn và tĩnh lặng. Án chiều tà buông xuống, để lại những mầm sống cuối cùng trước khi tan biến vào hư vô.

"Ở đây có tất cả bao nhiêu người vậy?" Tôi phá vỡ bầu không khí, hỏi.

"Tính cả tôi thì có tất cả ở đây có 5 người... "

"Hừ hừ... Không phải là 6 người sao?"

Giọng một người phụ nữ đanh đá vang lên. Chủ nhân của lời nói này là của một người phụ nữ trung niên vừa mới đi từ khu nhà ra. Dáng người hơi mập, khuôn mặt tròn nhìn như mấy mụ chuyên đi làm nhân vật chủ nhà đanh đá trong truyện tiểu thuyết.

"Đừng nói như thế, cô ấy đã mất rồi..."

"Anh không cần nói đâu, tôi biết hết mà. Hừ hừ. Kẻ ác rồi sẽ bị trừng phạt thôi!"

"Cô đừng nói linh tinh nữa, ở đây đang có khách của ông chủ đấy!!"

"Ồ, khách của ông chủ à. Chào cậu, tôi là Vân, Nguyễn Vân, là giúp việc ở đây. Ông chủ có lẽ đang đợi cậu ở văn phòng. Để tôi đi gọi ông ấy. xin cậu hãy đợi ở trong phòng khách"

'Một câu nói như theo bản năng được huấn luyện sẵn. Ở đây chắc cũng đã rất nhiều người như tôi tới'

Tôi đi theo người giúp việc vào phòng khách, một căn phòng khang trang, tuyệt đẹp, bộ . Căn phòng thực sự sạch...

"Ông chủ của mấy người thích nuôi mèo à?" tôi hỏi.

"Hả?! À không, ông chủ của tôi không thích.mèo, ông ấy bị dị ứng với lông của các loại động vật kiểu thế... Cậu đợi đây một lúc, tôi đi gọi ông chủ."

'Sao ở đây lại có lông mèo?'

Một dấu hỏi lớn trong đầu tôi khi nhìn thấy một ít lông mèo bị rụng dính trên ghế...

"Ồ, nhà mình lại có khách à. Lão đó đúng là thừa tiền, chừng mày tuổi rồi còn đi tin mấy cái lời mê tí đó nữa. Này, cậu kia, nếu cậu tới đây để kiếm tiền thì xin cậu về cho, chúng tôi không thừa tiền để trả cho mấy thứ bùa phép hay cúng tế gì đó của....."

"Em có thể thôi thô lỗ với khách như thế được không. Im lặng và đi về phòng đi!!!"

Một người đàn ông trung niên đi ra từ hướng tôi cho đó là thư phòng, hét lên với người phụ nữ 'quý phái' đứng ở trên lầu hai. Người phụ nữ trông còn khá trẻ, khuôn mặt tráu xoan xinh đẹp, cô sẽ toát ra một vẻ đầy thu hút nếu những lời vừa nãy không phải là của cô ta. Còn người đàn ông, chắc đây là chủ nhà rồi. Bởi ông ấy đã đi ra từ hướng của bà cô giúp việc, nhưng nhìn ông không có vẻ gì là đã ngoài 50 cả, ngoài lịch lãm, sạch sẽ, hình mẫu điển hình của một người đàn ông thành đạt, khác hẳn với những gì mà tôi được kể và tưởng tượng ra.

"À.. Xin lỗi cậu vì chuyện vừa rồi nhé,hahaha..Vợ tôi không cố ý đâu, nên xin cậu lượng thứ.. Để tôi giới thiệu, tôi là Tuấn, Trịnh Tuấn. Cậu hẳn là thám tử Vũ, cảm ơn cậu vì hôm nay đã đến đây. Xin lỗi vì đã bắt cậu đến tânn đây để làm việc... Haizz"

"Không có gì đâu, đi lại hầu như là một phần của công việc này mà nên tôi cùn quen rồi. Nhà ông to thật đấy... À ừm, thôi, ta đi vào việ chính nhỉ? Không biệt có thể nói cho tôi chi tiết được khồn?"

"À, vâng. Chuyện là thế này..."

Cuộc nói chuyện diễn ra theo một kịch bản được đ sẵn, vòng quay số phânn đã lên dây cót. Ngoài trời đổ một con mưa to, trắng xoá bầu trời không thấy được ngày mai...

Bạn đang đọc Thám tử sáng tác bởi EthnicTHV

Truyện Thám tử tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi EthnicTHV
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.