Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồn ma trong giếng

Tiểu thuyết gốc · 1523 chữ

Đang chơi game thì thằng Dân quay ra nhìn đồng hồ, chín giờ đêm rồi. Nó kêu tôi :

- Mày về đi, tao và hai thằng nhỏ sẽ ở lại đây.

- Sao tao lại phải về ?

- Mày không có quyền quyết định chuyện đó.

- Nà NÍ ?

- Về về xuỳ....xuỳ.

- Về thì về làm gì căng ?

Nói rồi tôi bước về, đằng nào hôm nay cũng phải đăng truyện lên web để mọi người đọc, à mà về làm gì nhỉ ? Ở lại xem bọn nó làm cái gì chứ. Tôi liền nấp vào bờ tường gần đó. Vài phút sau, Dân và hai thằng Phương, Nam bước ra. Cả ba đứa hướng về chỗ bụi chuối không xa đó. Tôi bám theo. Đến bụi chuối, tôi liền nhận ra, đây là bụi chuối lúc sáng mà ? Ngay đó là cái giếng, Dân sai hai thằng nhóc :

- Phương bày trận pháp quanh giếng. Nam dựng kết giới đừng để ai vào đây.

- Ok luôn anh ơi ! - Hai thằng nhỏ đồng thanh.

Sau đó, Phương và Nam làm đúng như lời Dân dặn. Chúng ai làm việc của người ấy. Phương thì cắm năm cái cờ màu cam quanh miệng giếng. Nam thì đi quanh dán cách lá bùa vào thân cây chuối quanh đó để tạo kết giới. Xong việc hai đứa lại trở về chỗ Dân. Lúc này Dân nói :

- Ok xong việc rồi đợi đi hai bọn mày. Đến mười một giờ thì có lẽ “nó” mới xuất hiện.

“Nó ở đây là ai nhỉ ?” Tôi nghĩ thầm. Và ba đứa Dân, Nam, Phương ngồi xát vào nhau. Dân lôi cái Ipad ra, đằng sau còn có cái ốp hình bát quái trông rất là ngầu( cái Ipad này quen không mọi người ?)Dân tự nhủ với chính bản thân nó :

- Tiểu Hoả Long ra chương mới chưa nhỉ ? Vào đọc đã.

Khoan, cái bụi chuối này có mạng à ? Tôi bỗng nghe tiếng tít tít trên đầu. Ngước lên, có ngay một ổ Wifi ghi chữ “Bụi chuối số 69, mật khẩu là 96”.

- :v

Tôi cũng tranh thủ lấy cái điện thoại của mình ra, hai tuần rồi tôi cũng chưa đọc truyện. Vừa vào Linh dị trại đã thấy ngay Đạo sĩ đạo gia du kí chương mới nhất. Thật là, cứ tưởng phải hai ba tuần nữa mới cống chương mới mà đọc ai ngờ ra nhanh thế. Hai tiếng trôi qua, giờ đã là mười một giờ, đã đến giờ mà “nó” xuất hiện. Tôi ngáp ngủ, bao giờ cái thứ đón mới nhé chịu lộ mặt lên đây ? Dân liền lập tức cất cái Ipad đi, đứng thủ thế. Mạnh và Phương cũng vậy, liền đi vào tư thế sẵn sàng.

- Khai triển kết giới đi Mạnh.

- Được rồi. Em đi đây. - Mạnh vừa nói vừa đưa tay ra, miệng lẩm nhẩm khẩu chú để kết giới hoạt động. Chưa lâu sau, quanh bụi chuối đã phủ một bức tường màu vàng nó kín đến nỗi con muỗi cồn không thoát ra được. Mà hình như có khe hở, hay là do tôi tưởng tượng nhỉ ? Kệ nó đi, tập trung xem nó là cái gì đã.

Sau khi kết giới dựng lên, từ miệng giếng trồi lên một cánh tay thối rữa, ròi bị chui đầy ra. Dân hét lớn :

- Phương thi triển trận pháp.

- Được anh ơi, mà trận pháp là gì nhỉ ?

- Trời ! Là hỏa trận đó màu quên à ?

- A hỏa trận mà.... em quên rồi, hì hì.

- Oh mài gót ! Thằng em tôi.

Trong lúc hai đứa đang cãi vã thì cái thức trong giếng đã trồi lên nửa người, người nó mặc bộ quần áo sơmi trắng, quần đen giống tôi. Chỉ khác tôi đẹp trai hơn nó nhiều. Nhìn vào khuôn mặt nón đã khiến người ta buồn nôn, cái mặt đang trong quá trình phân hủy, từ trong hốc mắt và lỗi tai hàng đống ròi đang chui ra. Có mấy bà hàng xóm ở đây chắc mấy bắt bất tỉnh nhân sự rồi :). Thấy thế Mạnh hết lớn :

- Nó ra rồi nhé kìa, tha thu nộ phá quyền đi anh Dân.

- Anh mày không phải Nguyễn Đ thằng “ngáo truyện” kia!

Rồi Dân đưa tay lên như Lâm Chánh Anh,hướng về phía trận pháp.

- Hoả công sơ cấp pháp trận, khai triển.

Và từ miệng giếng một luồng lửa lớn bốc lên, đẩy cái thứ kia ra ngoài. “Nó” bị cháy, liền tìm cách dập lửa, “nó” lặn lộn dưới mặt nhé đất để dập lửa trông đến là buồn cười. Rồi nó quay sang chồn thằng Dân nói :

- Tao và mày ân oán gì với nhau hả thằng về đạo sĩ kia ?

- Ân oán cái gì, mi hoá thành oán linh thế nhé kia không sớm thì muộn cũng hại người thôi.

- Hừ ta không hại người về gì hết, tao chỉ muốn giết con Ngọc thôi. Chính nó đã hại tao ra nông nỗi này.

- Cái gì cũng có nhân quả cả, rồi kẻ hại mi sẽ bị báo ứng thôi, hãy siêu thoát đi may ra còn kịp.

-Không bao giờ, tao sẽ không bao giờ thá thứ cho nó.

Nói rồi “nó” lao vào Dân với mống vuốt sắc lẹm. Nhanh chóng, Dân nén được rút cây kiếm gỗ đào sau lưng ra cho “nó” một đường chém ngay lưng. “Nó” rít lên một cách đau đớn, từ đường chém vẫn còn xường đường khói, một chất lỏng hôi thối màu xanh bốc ra. Mùi thật khó chịu. Ước gì cố ông anh Tứ ở đây để ổng cho mình biết thức kia là con gì, chứ cứ gọi là “nó” mãi thì không được. Thôi, gọi tạm là cái oán linh vậy.

Liên tục, Dân vào cái oán linh vờn nhau. Kẻ chém, kể cào. Nhưng Dân bị thường thì không thấy chỉ thấy oán linh ngày càng yếu. Rồi oán linh lùi ra sau, người nó tỏa ra thức khí đen đen bí hiểm. Có vẻ như nón đang gia tăng sức mạnh cho bản thân. Thấy vậy Dân không hề nào núng, rứt ngay cái đạo phù màu vàng trắng ra :

- Liên đăng quang, tỏa !

Một thức ánh sáng trắng phát ra như quả bom Flashbang trong mấy game bắn súng. Làm tôi loá hết mắt, ù hết cả tai.

“Chú thích : Bom Flashbang : bom choáng, gây mù và điếc cho người bị bom nổ trong khoảng thời gian nhất bao định”

Tới lúc định thần lại thì phần thắng đã nghiêng về Dân nhà ta rồi. Dân kền cây kiếm vào cổ oán linh đang ngồi gục xuống bảo :

- Giờ muốn siêu thoát hay bay màu đây ?

Đang lúc cao trào thì một ông can từ đâu chui ra tóm lấy hai tay Dân quật ra sau :

- Mời cậu về đồn, cậu bị bắt vì có hành vi mê tín dị đoan.

- Ớ ! Em là đạo sĩ bắt ma mà anh.

- Hừ còn cái à, làm gì có ma nào ở đây ?

Tôi nhìn xung quanh, cái oán linh chạy mất rồi ! Đến lúc này, bị còng cái còng số 8 vào tay Dân quay ra hỏi Nam :

- Nam ơi ! Mày làm kết giới kiểu gì vậy hả ?

Nam nhìn quanh, kết giới nhé của nó đúng là thủng một lỗ lớn đủ cho một người chui vào. Rồi Nam quay ra :

- Hì hì, em xin lỗi. Anh Dân chịu khó hợp tác với người ta nhé.

- Đậu xanh Nam mày nhớ mặt anh mày.

Rồi khi bóng Dân xa dần tối bước ra khỏi chỗ nấp :

-Bị can bắt rồi hả ?

- Ơ anh Vanh, em tưởng anh về rồi ? - Phương hỏi.

- Anh mày ở đây lấy kinh nghiệm viết truyện.

- Lão Dân bị Can bắt rồi, ha ha.

- Nam bộ mày ghét Dân lắm hả ?

- Không phải ghét, chỉ là buồn cười thôi.

Rồi chúng tối đành rời đi, cái oán linh chạy mất rồi. Nó đã bị thương nặng chưa dám làm càn đâu. Về đến nhà ông Dần, ổng chỉ nói một câu :”Thế à ? Thôi để nó ăn cơm nhà nước một hôm vậy, đằng nào món cũng chưa ăn tối.” Tình cảm của ổng với Dân cứ như của lão Lâm với thím Long zậy. Tối đó tối ngủ, nàng lại xuất hiện nhưng lần này lại cố nói cho tối cái gì đó không thành lời, cuối cùng mới nói rõ ra được :

- Cây kiếm của anh.......

- Cây kiếm của tôi ?

- Ở tại chỗ anh đang nằm.

- Hả ?

Tôi giật mình mở mắt, lại là 7 giờ sáng.... chuyện gì vậy ? Sắp cố gì không ổn xảy ra ư ?

To be continued.....

Lời tắc : Đố mọi người “nó” là con ma gì ?

Tiện thể mấy bác cho em xin cái ảnh bìa truyện cái.

Bạn đang đọc Linh Sĩ Hà Thành sáng tác bởi MCD-Tigar
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MCD-Tigar
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.