Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc chiến ở núi Đại Hắc(2)

Phiên bản Dịch · 1033 chữ

Có thể tưởng tượng được sự va chạm giữa hai người đáng sợ đến mức nào, Vương Huyên phải chịu đựng sức mạnh khủng bố cỡ nào, dưới sức mạnh này, chỉ sợ rất nhiều cao thủ luyện khí và nội công thâm hậu cũng phải ho ra máu, bàn tay nếu không bị đá nát, thì cũng phải gãy xương toàn bộ.

Vương Huyên xoa xoa hai tay, cảm giác có chút tê dại, khá đau, nhưng bàn tay cũng không nứt, xương tay cũng không gãy.

Đây chính là sức mạnh của tầng thứ tư Kim Thân Thuật, ngay cả dao găm bình thường cũng chưa chắc có thể phá vỡ cơ thể bên ngoài của hắn, lực phòng ngự quả thật vô cùng kinh người.

Tuy nhiên, điều này càng chứng tỏ sức mạnh của người đối diện, động tác của anh ta rất dứt khoát, cú đánh rất sắc bén và bàn chân cực kỳ mạnh mẽ.

Người kia cũng rất bất ngờ, thậm chí phải nói là kinh ngạc, qua phân tích tư liệu được tổng hợp, anh ta đã đánh giá cao Vương Huyên rồi, cho rằng hắn rất mạnh, tuổi còn trẻ, chưởng lực đã mạnh hơn Thiết Sa Chưởng, là một cao thủ trẻ tuổi khó có được trong lĩnh vực Cựu Thuật.

Về sau đến khi chân chính động thủ, anh ta mới ngoài ý muốn phát hiện ra, cái gọi là đánh giá cao kia vẫn sai rồi, người trẻ tuổi này lại có thể ngăn trở hai lần công kích của anh ta.

Grừ!

Con Hắc Hống kia gầm thét, chấn động cả núi rừng.

Tuy rằng mưa to như trút nước, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, Vương Huyên vẫn thấy rõ một người một thú kia.

Đó là một nam tử trung niên khoảng bốn mươi tuổi, nước da hồng hào, tóc đen, nhưng vết chân chim ở khóe mắt đã tiết lộ tuổi thật của anh ta, chỉ là anh ta chăm sóc bản thân rất tốt, Vương Huyên đoán có lẽ tuổi thật sự của anh ta khoảng ngoài năm mươi.

Về phần con hung thú màu đen ở phía đối diện, nó không phải là một loài thuộc Cựu Thổ, mà là Tân Tinh lai tạo, và hình dạng của nó có phần giống với ngọc bích trong thần thoại.

Nghe nói bên phía Tân Tinh hai mươi năm gần đây mới lai tạo nuôi dưỡng và thuần hoá thành công, so với sư tử và mãnh hổ càng mạnh mẽ hơn, vừa xuất hiện liền được không ít người giàu có ở Tân Tinh yêu thích.

Mấy năm gần đây, Cựu Thổ cũng bắt đầu có một số người nuôi loại mãnh thú này, tất nhiên người bình thường nuôi dưỡng không nổi, mỗi ngày đều cần không dưới trăm cân thịt sống chất lượng cao.

Con vật trước mắt này so với những con khác còn to lớn và hung mãnh hơn không ít, rõ ràng là dị chủng, hung bạo hiếm thấy, rất nhiều cao thủ trong lĩnh vực Cựu Thuật cũng chưa chắc có thể ngăn cản được sự đuổi giết của nó.

"Chàng trai trẻ, thật sự là không đơn giản nha, lúc tôi bằng tôi cậu cũng không mạnh bằng, luyện Cựu Thuật nhiều năm như vậy mới có thành tựu, nếu cậu còn giữ tốc độ này, có hi vọng trở thành nhân vật cấp tông sư trong lĩnh vực Cựu Thuật, thậm chí có thể nở rộ rực rỡ hơn và tạo ra một số thành tựu huy hoàng trong truyền thuyết Cựu Thuật."

Người đàn ông này mặc đồ đen, hoàn toàn hoà vào khu rừng tối, mặc dù anh ta có thể đã năm mươi mấy tuổi, nhưng thể lực cường đại, đôi mắt lấp lánh hữu thần, nói chuyện như tiếng kim chuông va chạm, vang dội đinh tai nhức óc.

Vương Huyên ánh mắt lạnh lùng, đây là đã có kế hoạch đến mai phục ám sát hắn từ trước, sớm biết hắn muốn tới núi Đại Hắc, đã sớm chờ ở chỗ này.

Đêm qua hắn vừa liên lạc với hai người bạn nối khố nói muốn vào núi, kết quả người áo đen này lại biết, cưỡi Hắc Hống chờ hắn trên núi.

Vương Huyên tin tưởng hai người bạn nối khố của mình, bởi vì người đàn ông mặc đồ đen này không có khả năng có thể tra rõ ràng tất cả, làm sao có thể sớm dự liệu được hắn muốn tìm hai người bạn cũng vào núi, hẳn là có người nghe lén cuộc trò chuyện của hắn.

"Tổ chức Hôi Huyết?" Hắn lạnh lùng hỏi, trong khoảng thời gian gần đây, liên tục ba lần bị người tập kích muốn giết hại, hắn không thể nhịn được nữa.

Người áo đen thản nhiên nói: "Không phải, tôi có chút thất vọng với bọn họ, cứ điểm ở Cựu Thổ bị nhổ tận gốc, những người còn lại chạy trốn không dám bước ra ánh mặt trời, cho nên tôi tự mình ra tay."

Vương Huyên sau khi nghe xong, sát khí đột nhiên tăng lên, người trốn phía sau màn xuất hiện?!

Lửa giận trong lòng hắn thiêu đốt, vô duyên vô cớ bị người ta tập kích, muốn giết chết hắn, thật sự cho rằng hắn dễ chèn ép, có thể nắn bóp tuỳ ý sao?

Hắn cho rằng mình chưa từng cùng bất luận kẻ nào có thù oán lớn, dù thế nào cũng sẽ không bị ám sát, nhưng đối phương lần lượt tìm người tới giết hắn, thật là không chịu nổi!

Nếu chính chủ đã tự mình tìm tới cửa, như vậy hôm nay coi như phải tính toán xong món nợ này.

"Tôi không biết anh, tự thấy rằng chưa từng xung đột hay có thù hằn gì với anh, anh vì cái gì lại năm lần bảy lượt nhằm vào tôi?"

Đột nhiên, hắn nhanh chóng né sang bên cạnh, một gốc cây to bằng cánh tay gãy ngang, thân cây vỡ nát, ngọn cây ầm một tiếng ngã xuống.

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn(Bản Dịch) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 148

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.