Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngủ cùng Thiên Tiên(4)

Phiên bản Dịch · 1037 chữ

Buổi sáng hôm đó, có hai vị hòa thượng tới, vừa niệm kinh vừa không ngừng vẩy nước lên người Vương Huyên, kéo dài hơn nửa ngày mới rời đi.

Chờ sau khi họ đi, Vương Huyên mới hỏi: "Đây là nước gì, sau khi tưới lên người tôi sao lại bẩn như vậy?"

"Hình như là tàn hương trong lò đồng trước cửa Phật, trộn với nước rắc lên người cậu." lão Trần bình tĩnh nói cho hắn biết, đây chính là hai vị cao tăng mời tới từ tòa cổ tháp ngàn năm ngoài thành phố, vì nể mặt lão Trần mới đồng ý tự mình ra tay.

Vương Huyên nhìn quần áo bụi bặm bẩn thỉu của mình, im lặng không nói gì, tạm biệt rồi xoay người rời đi.

Buổi tối, Thanh Mộc gọi điện thoại tới, hỏi hắn có phải muốn đi Tân Tinh hay không, dự định trả trước cho hắn khoản tiền bồi thường lần thám hiểm trước đó, lần thứ nhất trả khoảng năm trăm vạn tiền cũ.

Vương Huyên lập tức kích động, từ lúc tốt nghiệp đến giờ chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy, số tiền đấy nếu đưa cho cha mẹ, về sau cho dù hắn rời đi, coi như là có mức độ an toàn nhất định.

Nhưng mà, rất nhanh hắn liền tỉnh táo lại, lão Trần này đầu tiên là đưa vật để làm nền, sau đó lại dụ dỗ, muốn đứa hắn tới Tân Tinh, nhất định có vấn đề gì đó, hắn không thể vội vàng đáp ứng .

"Hả, ta còn phải tiếp tục tìm Vũ Hóa Thạch sao? Hiện tại trên thân thể đã xuất hiện vấn đề, nếu như lại tìm thêm mấy khối, trên người ta chẳng phải có thể mọc ra mấy lão yêu quái luôn ư. Cái gì mà tiên cô, hòa thượng, nữ phương sĩ, đạo lão, nữ yêu vân vân, nếu thật tụ tập một chỗ, không biết sẽ phát sinh cái gì đâu!"

Vương Huyên thở dài, chưa giải quyết được vấn đề nữ phương sĩ, thật đúng là hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Ban đêm, nữ phương sĩ quả nhiên lại xuất hiện, Vương Huyên bất đắc dĩ, nói: "Cô tìm tôi cũng vô dụng thôi, tôi hiện giờ còn không có quyền lên tiếng, không can thiệp được vào chuyện thí nghiệm dưới lòng đất núi Đại Hưng An đâu, cô đi tìm lão Trần còn có tác dụng hơn tôi đấy."

Không biết có phải nữ phương sĩ này hiểu rõ mọi chuyện rồi hay không, vì từ khi hắn giải thích như vậy, đêm nay liền bình yên vô sự, nữ phương sĩ không có xuất hiện nữa, hắn ngủ một giấc an ổn.

Mãi đến rạng sáng, lão Trần đích thân tìm hắn và gõ cửa, hắn mới tỉnh dậy.

Hắn vừa nhìn thấy điệu bộ của lão Trần, nhất thời cảm thấy vô cùng kỳ lạ, muốn cười nhưng lại phải nhịn xuống.

Lão Trần vành mắt thâm quầng, tròng mắt đỏ ửng, vừa nhìn đã biết tối qua ngủ không ngon, quan trọng nhất chính là, trên người ông ta dán đầy phù chú, trong mắt dường như có thể phun lửa, cuối cùng không thể giữ được bình tĩnh nữa.

"Nói, chuyện gì đã xảy ra, tại sao cô ta lại tới giày vò tôi?" Lão Trần nghiến răng nghiến lợi.

Vương Huyên ngạc nhiên, nói: "Tôi làm sao biết được, có thể cuối cùng cô ấy đã hiểu được, lời nói của ông tương đối có trọng lượng, có tác dụng hơn tôi, nếu không thì, ông giúp cô ấy luôn đi."

Lão Trần nhếch miệng, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, xoay người rời đi, ông ta phải nghĩ biện pháp tự cứu mình.

Hơn nửa ngày sau, Vương Huyên mới phục hồi tinh thần lại, vấn đề của hắn cứ được giải quyết như vậy ư? Cuộc sống lúc lên lúc xuống quả thật không thể nào ngờ đến.

Ngày hôm sau lúc đi làm, Vương Huyên nhìn thấy vành mắt thâm quầng của lão Trần càng nặng, trên người đeo vòng bát quái, nhìn kỹ, trong quần áo còn dán đầy phù chú.

"Lão Trần, ông làm sao vậy?" Có đồng nghiệp hỏi.

"Gần đây tôi có hứng thú với Kinh Dịch cùng với nghiên cứu Bát Quái Đồ." Lão Trần bình tĩnh trả lời.

Liên tục hai ngày như vậy, tinh thần lão Trần càng ngày càng sa sút, đến ngày thứ ba lão Trần không đi làm, Thanh Mộc gọi điện thoại tới tìm Vương Huyên, trực tiếp chất vấn: "Cậu đã làm gì sư phụ tôi?"

Vương Huyên nói: "Tôi còn có thể làm gì ông ta, tôi còn đang thắc mắc ông ta đâu rồi, mấy hôm nay không thấy tới, đã đi đâu rồi?"

Thanh Mộc thở dài, nói lão Trần chạy trốn rồi, sáng sớm hôm nay đã ngồi phi thuyền tinh tế đến Tân Tinh, miệng lẩm bẩm: "Trên người tiểu tử này thật kinh khủng, lão phu phải đi lánh họa trước!"

Vương Huyên đầu óc choáng váng, nhưng cuối cùng lão Trần vẫn chạy đến Tân Tinh nương thân, đây là vì che chở hắn sao?

Vương Huyên nghĩ rằng năm triệu đồng tiền cũ sẽ sớm được chuyển đến tài khoản, và hắn sẽ có thể tìm thấy thêm hai Vũ Hóa Thạch mà không gặp rắc rối gì, vì vậy hắn cảm thấy rất vui và hạnh phúc.

Dưới ánh chiều tà, Thanh Mộc tựa vào cửa xe, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, đứng ở cửa chính viện thiết kế chờ Vương Huyên tan tầm đi ra.

Anh ta có chút lo lắng, sư phụ anh ta như lửa đốt đến mông mà chạy về Tân Tinh, bao nhiêu năm chưa từng có chuyện như thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh ta muốn biết rõ ràng.

Tâm tình Vương Huyên không tệ, một tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất, cùng các đồng nghiệp cười cười nói nói cùng nhau đi ra ngoài.

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn(Bản Dịch) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 183

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.