Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xảy ra chuyện rồi

Phiên bản Dịch · 1116 chữ

Thời gian dần trôi qua, cho đến thời đại hiện nay, không còn mấy người vẫn theo con đường Cựu Thuật, ở thời đại gần nhất đến nay để xuất hiện một tông sư đã là cực khó, càng không nói đến siêu phàm.

Bỗng nhiên, nội cảnh bỗng rung chuyển, có chút không ổn định, Vương Huyên biết thời gian đã đến, hắn sắp thoát khỏi vùng đất hoang vu này.

Hai khối Vũ Hóa Thạch để hắn ở chỗ này thời gian chừng bảy đến tám năm, có thể nói đã phát huy giá trị kinh người.

Vương Huyên trịnh trọng nói: "Ta sắp rời khỏi đây, nếu như thực lực cho phép, sau khi ta ra ngoài sẽ nghĩ biện pháp bảo vệ thân thể của cô, tận lực không để cho bọn họ làm chuyện xằng bậy!"

Hắn sắp phải rời khỏi đây, hi vọng nữ nhân này không gây chuyện, để cho hắn thuận lợi ra ngoài.

Đương nhiên, hắn không phải tùy tiện nói ra, mà là hắn thật sự cảm thấy, nếu như tương lai mình luyện thành công Cựu Thuật, có thể can thiệp đến thí nghiệm dưới lòng đất, nhất định hắn sẽ ra tay tương trợ, vì quả thật hắn cảm thấy nữ phương sĩ thật thê thảm.

Bùm!

Giữa đất trời, xẹt qua một tia sét sáng chói, vầng trăng trắng nhợt trên bầu trời rơi xuống, xuất hiện ngay sau lưng nữ nhân kia, hóa thành một vầng trăng máu, phản chiếu bóng hình càng lúc càng quái dị của nàng ta.

Sấm sét đan xen, nữ nhân trước vầng trăng máu ngẩng đầu, mái tóc dài trên mặt tung bay, lộ ra dung mạo của nàng, quả nhiên là nữ phương sĩ, màu da trắng như tuyết gần như trong suốt, khuôn mặt xinh đẹp đến vô thực, giống như thiên tiên giáng trần, tìm không thấy chút khuyết điểm nào.

Nàng thân mang bạch y chân đi giày đỏ, lơ lửng ở trước trăng máu, có một loại khí chất độc đáo xen giữa tiên và yêu, để lại cho Vương Huyên ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

Một nữ nhân đã chết ba ngàn năm trước cùng Vương Huyên đối mặt trong nội cảnh địa, cuối cùng không biết có phải ảo giác của hắn hay không, trước khi tan biến trong nội cảnh địa, trong khung cảnh vặn vẹo và mơ hồ, hắn dường như nhìn thấy nữ nhân kia đang cười.

Cận tiên cận yêu, phong nhã vô song, khí chất độc nhất vô nhị, để cho Vương Huyên cảm giác tuyệt mỹ nhưng đồng thời cũng khiến hắn rùng mình một cái, luôn cảm thấy nàng ta vô cùng yêu dị.

Sau một khắc, hắn hoàn toàn rời khỏi nội cảnh địa, trong phút chốc khi mở mắt ra, trong phòng tựa như có hai đạo ánh sáng vàng nhàn nhạt xuyên qua.

Vương Huyên đứng dậy, kim hà sâu trong đáy mắt mất đi, hắn cảm nhận được thân thể cường đại của mình trong thực tế, Thể Thuật của hắn quả thực đã tăng lên tới Kim Thân hậu kỳ tầng thứ tư.

Hắn lấy một con dao găm, cứa một đường trên cánh tay, lại nhanh chóng bị hất ra, chỉ để lại một vết máu nhàn nhạt, sinh lực cường đại khởi động, vết máu vừa chảy ra liền biến mất.

Tầng thứ tư Kim Thân Thuật không chỉ cải thiện mức độ cứng cỏi của cơ thể, còn làm cho tinh thần lực của hắn trở nên tràn đầy và mạnh mẽ, ngoài ra còn làm cho khả năng khôi phục của cơ thể hắn tăng lên nhanh chóng, sinh lực tràn đầy, tố chất thân thể của hắn hoàn toàn cải thiện.

Về phần lực công kích của hắn, không cần nghĩ cũng biết là hơn xa lúc trước rất nhiều!

Vương Huyên mỉm cười, không lý gì không hài lòng khi đạt được thành tựu như vậy, hắn có một cảm giác thỏa mãn khó tả, như khi đạt được thành tựu, thể xác và tinh thần đều vô cùng khoan khoái.

Quan trọng hơn là, bởi vì hai khối Vũ Hóa Thạch, hắn đã tìm ra một con đường khả thi, khiến Cựu Thuật vốn có hiệu quả chậm có thể lần nữa tỏa sáng trên người hắn.

"Có những ngôi chùa ngàn năm vẫn sừng sững, luôn có truyền thuyết về đại đức cao tăng Hóa Hồng, phải chăng cũng tương tự như Vũ Hóa?"

"Một số ngọn núi Đạo giáo nổi tiếng, cùng với quê hương của bọn họ, chưa bao giờ thiếu những truyền thuyết Vũ Hóa Đăng Tiên, nếu không có gì bất ngờ, hẳn là vẫn còn lưu giữ những kỳ vật."

Vương Huyên cho rằng, chỉ cần là nơi từng xảy ra vụ nổ lớn do Vũ Hóa, phần lớn sẽ có kỳ vật như Vũ Hóa Thạch được lưu lại.

Cho nên, đêm nay hắn tiến vào mộng đẹp cùng một nụ cười mãn nguyện, và đến khi tỉnh lại lúc hừng đông nụ cười vẫn treo trên môi, tuy nhiên rất nhanh hắn lại không thể không nhanh chóng mặc quần áo và rửa mặt, bởi vì Tiểu Vương hôm nay phải đi làm, chỉ xin nghỉ một ngày, nếu không đi sẽ đến muộn.

Tiếng còi xe ô tô vào buổi sáng, xe buýt đông đúc chật chội, nhân viên văn phòng vội vã, học sinh lưng đeo cặp sách rảo bước, những hình ảnh này đan xen vào nhau, một ngày mới của cuộc sống khẩn trương và bận rộn chính thức bắt đầu.

Tính toán thời gian một chút, Vương Huyên tìm một quán ăn nhỏ ven đường, mua một phần bánh rán, một ly sữa đậu nành, một chén đậu hũ mặn, hắn cảm thấy cuộc tranh chấp mặn ngọt của hai miền Nam Bắc có thể kết thúc rồi.

"Đến sớm vậy?" Hắn phát hiện mình là người đầu tiên đến cơ quan, mười mấy phút sau Lưu Tuyết trẻ trung ăn mặc chỉnh tề mới chạy tới, nửa giờ sau những người khác mới lần lượt xuất hiện.

Buổi sáng không có việc gì, Vương Huyên gửi và kiểm tra một số bưu kiện, xử lý đơn giản hai bản vẽ, sau đó lại bắt đầu nghiên cứu đạo tàng một cách khiêm tốn.

Đương nhiên, hắn cũng đang chú ý quan sát vị đồng nghiệp cũ không có việc gì thì thích gọi điện thoại hẹn mọi người câu cá - Trần Vĩnh Kiệt.

Quả nhiên là có vấn đề, trong lòng Vương Huyên nhảy dựng.

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn(Bản Dịch) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 169

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.